Edit: Hanna
Mặc dù Kinh Di đã xem qua những bộ phim do Tạ Ngọc Võng đóng vai, nhưng từ tận đáy lòng cô cũng không cảm thấy chàng trai này là một diễn viên đang rất nổi tiếng hiện nay, không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ vì quá mức quen thuộc, người mỗi ngày thích làm nũng trước mặt cô, thật ra là một thần tượng xa xa không thể với tới trong lòng người khác, hai thân phận này chênh lệch thật sự quá lớn.
Cho đến khi trên đường đưa Tạ Ngọc Ngô ra sân bay, bỗng nhiên nhìn thấy không dưới mười biển quảng cáo to nhỏ có hình của Tạ Ngọc Võng.
Kinh Di ngây ngẩn cả người.
Tạ Ngọc Ngô còn đang mải mê ngắm bộ sườn xám do Kinh Di tự tay làm cho mình, yêu thích không thể buông tay mà cẩn thận vuốt ve, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Kinh Di thì đưa mắt ra ngoài cửa xe nhìn theo tầm mắt của cô, lập tức hiểu được cô đàn suy nghĩ cái gì: “Nhìn mãi thì sẽ quen thôi, mới đầu tớ cũng cảm thấy đặc biệt khó chịu.”
Tạ Ngọc Võng ngồi ở ghế phụ, đeo tai nghe, đêm qua cậu ngủ rất muộn, vốn dĩ Kinh Di bảo cậu ở nhà ngủ, nhưng cậu lại nhất định không đồng ý, cứ phải đi theo cho bằng được.
Trước kia thì không sao, nhưng bây giờ cô nói chuyện với Tạ Ngọc Ngô về Tạ Ngọc Võng thì thật sự có điểm quái dị, Kinh Di cứng nhắc chuyển đề tài, hỏi: “Cậu có thích bộ sườn xám này không?”
“Đương nhiên thích!” Tạ Ngọc Ngô cười, xem bộ sườn xám kia như vật quý vô giá mà ôm vào lòng.
Tới sân bay, vẫn có hình chụp quảng cáo của Tạ Ngọc Võng, là một nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng xa xỉ, tay phải cầm lọ nước hoa màu đen, nghiêng mặt hôn lên phần thân lọ, có loại cảm giác dịu dàng khó có thể diễn tả bằng lời, mấy cô gái trẻ tuổi cầm di động chụp ảnh chung với hình quảng cáo, sau đó cực kì thỏa mãn rời đi.
Lúc này Kinh Di mới có cảm giác chân thật rằng, cậu thiếu niên năm đó đã trở thành một diễn viên nổi tiếng.
Tất nhiên Tạ Ngọc Võng không tiện xuống xe đưa tiễn, chỉ có thể ở lại chờ trong xe, khi thư kí của Tạ Ngọc Ngô đỗ xe xong cậu cũng chưa tỉnh lại.
Như vậy cũng tốt, Kinh Di cũng không đánh thức cậu, tự mình xuống xe tiễn Tạ Ngọc Ngô.
Chỉ có thể đưa đến sảnh chờ công cộng, nhưng điều đáng sợ chính là, ngay cả màn hình hiển thị ở sảnh chờ công cộng vẫn là Tạ Ngọc Võng, chàng trai trên màn hình càng đẹp trai hút mắt hơn nhiều so với hình ảnh quảng cáo đứng yên bất động, trong miệng thuần thục nói câu từ quảng cáo, nhất cử nhất động đều lưu loát lịch thiệp, khí chất ngời ngời.
Kinh Di hơi xấu hổ.
Tạ Ngọc Ngô đều xem trong mắt, trước khi đi cố ý vừa ôm lấy Kinh Di vừa nói: “Kinh Di, tớ giao em trai tớ cho cậu đấy.”
Chờ đã, tại sao lại giao cho cô?
Kinh Di thấy bản thân mình đã bị hai chị em này làm cho có cảm giác không trâu bắt chó đi cày, còn chưa kịp nói cái gì, lại nghe thấy Tạ Ngọc Ngô tiếp lời: “Bây giờ cậu là cô giáo của nó, nó lại không chịu nghe lời ba mẹ, không giao cho cậu thì giao cho ai?”
Có vẻ không sai, nhưng nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không thích hợp, Kinh Di thở dài, nói với cô ấy: “Ngọc Ngô, tớ và Võng Võng là không có khả năng.”
Tạ Ngọc Ngô nhún vai: “Nói trước bước không qua, Tạ Ngọc Võng lớn lên đẹp trai như vậy, để người khác nhặt được của hời thì rất đáng tiếc, cậu coi như chơi đùa một chút, cũng không có hại gì.”
Kinh Di bật cười: “Làm gì có chị gái nào hố em trai mình như cậu chứ.”
Thời gian qua mau, thư kí nhỏ giọng thúc giục một câu, Tạ Ngọc Ngô cố gắng nói mấy câu cuối cùng giúp em trai mình: “Kinh Di, mấy năm nay Võng Võng thật sự rất khổ sở, coi như cậu cảm thấy nó đáng thương mà suy xét lại một chút đi.”
······
Khi Kinh Di trở lại, có vẻ Tạ Ngọc Võng vừa tỉnh dậy, nhìn thấy người lái xe thay đổi thành người khác còn chưa hiểu rõ ràng, lẩm bẩm gọi một tiếng ‘chị Kinh Di’, biểu cảm ngây ngốc rất đáng yêu, hoàn toàn không có khí chất đàn ông mạnh mẽ mà Kinh Di vừa nhìn thấy trên quảng cáo.
“Tỉnh rồi à?” Kinh Di khởi động xe, nói: “Chị bảo cậu ở nhà ngủ mà cậu không chịu nghe, dù thế nào cũng muốn cùng đi tới đây, ngủ như vậy rất khó chịu đấy.”
Tạ Ngọc Võng xoa mặt, cầm lấy chai nước khoáng lên uống một ngụm nước nhuận giọng, nhỏ tiếng trả lời: “Em muốn được ở bên chị.”
Cứ như đứa nhỏ đáng thương, dường như cậu phải chịu thiệt thòi vậy.
Kinh Di không nói chuyện, cô cũng không biết phải nói cái gì đó, từ ngày Tạ Ngọc Võng tỏ tình với cô, mặc dù không phải cô cố tình trốn tránh cậu, nhưng cũng không đón ý nói hùa, chỉ coi như chưa từng nghe thấy gì, trước kia đối xử với cậu như thế nào thì hiện tại liền như thế ấy.
Tạ Ngọc Võng hơi nghiêng người, nhìn sườn mặt của Kinh Di qua cửa kính xe, trên mặt cô không hề có một gợn sóng nào sau khi nghe xong câu nói kia, giống như cậu chưa từng nói gì.
Thậm chí cậu còn cảm thấy, lời tỏ tình hôm ấy chỉ là một giấc mơ của mình, chỉ là một ảo giác.
Nếu không làm sao cô có thể thờ ơ như vậy được?
Có chút thất bại, nhưng cậu nào dám bắt ép cô phải tỏ thái độ rõ ràng, cậu đã đợi nhiều năm như vậy, cũng không để bụng phải chờ thêm một chút thời gian nữa.
Chỉ cần cuối cùng là của cậu là được rồi.
“Cậu sắp phải đi rồi, đúng không?” Kinh Di hỏi một câu, trong giọng nói có sự chờ mong cùng nhẹ nhàng không thể giấu.
Tạ Ngọc Võng nghe được, cũng không quan tâm, chỉ lên tiếng hỏi lại: “Cô giáo, cô giữ gian phòng kia cho học trò được không?”
Hình như đoạn đường trước mắt có sự cố va chạm, toàn bộ đường phố bị ngăn chặn, Kinh Di dừng xe lại, cũng không nhìn Tạ Ngọc Võng, lấy di động nhắn tin cho cửa hàng bán tơ lụa là sẽ tới muộn một chút.
Tạ Ngọc Võng không nhận được câu trả lời thì nhất định không bỏ qua, lại kêu một tiếng: “Cô giáo?”
Kinh Di buông di động, không kiêng nể mà đáp lại một câu: “Công việc của cậu bận rộn như vậy, làm sao có thời gian ở đấy, giữ lại làm gì?”
Rất lâu sau, Tạ Ngọc Võng vẫn không nói chuyện, bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc áp lực nặng nề.
Kinh Di không thể nhịn xuống, liếc mắt nhìn cậu, cậu thiếu niên đang hờn dỗi rụt đầu lại, hiển nhiên là không vui, điều hòa trong xe đang bật gió lớn, thổi bay tóc mái mềm mại của cậu, tựa như gợn sóng, lông mi của cậu vừa dày vừa dài, rũ xuống, đổ bóng dưới ánh mặt trời, đôi môi ửng đỏ hình dáng no đủ vừa vặn.
Xuống chút nữa, là cần cổ thon dài và yết hầu, cánh tay săn chắc khỏe khoắn, cơ bắp rắn rỏi như gãi đúng chỗ ngứa, trên cánh tay nổi rõ gân xanh, đối lập hoàn toàn với làn da trắng mịn như sứ.
Thật là đẹp trai.
Thôi được, coi như nể mặt sự