Cậu Thiếu Niên Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 14


trước sau


Edit: Hanna
 
Mặc dù Kinh Di đã xem qua những bộ phim do Tạ Ngọc Võng đóng vai, nhưng từ tận đáy lòng cô cũng không cảm thấy chàng trai này là một diễn viên đang rất nổi tiếng hiện nay, không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ vì quá mức quen thuộc, người mỗi ngày thích làm nũng trước mặt cô, thật ra là một thần tượng xa xa không thể với tới trong lòng người khác, hai thân phận này chênh lệch thật sự quá lớn.

 
Cho đến khi trên đường đưa Tạ Ngọc Ngô ra sân bay, bỗng nhiên nhìn thấy không dưới mười biển quảng cáo to nhỏ có hình của Tạ Ngọc Võng.
 
Kinh Di ngây ngẩn cả người.
 
Tạ Ngọc Ngô còn đang mải mê ngắm bộ sườn xám do Kinh Di tự tay làm cho mình, yêu thích không thể buông tay mà cẩn thận vuốt ve, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Kinh Di thì đưa mắt ra ngoài cửa xe nhìn theo tầm mắt của cô, lập tức hiểu được cô đàn suy nghĩ cái gì: “Nhìn mãi thì sẽ quen thôi, mới đầu tớ cũng cảm thấy đặc biệt khó chịu.”
 
Tạ Ngọc Võng ngồi ở ghế phụ, đeo tai nghe, đêm qua cậu ngủ rất muộn, vốn dĩ Kinh Di bảo cậu ở nhà ngủ, nhưng cậu lại nhất định không đồng ý, cứ phải đi theo cho bằng được.
 
Trước kia thì không sao, nhưng bây giờ cô nói chuyện với Tạ Ngọc Ngô về Tạ Ngọc Võng thì thật sự có điểm quái dị, Kinh Di cứng nhắc chuyển đề tài, hỏi: “Cậu có thích bộ sườn xám này không?”
 
“Đương nhiên thích!” Tạ Ngọc Ngô cười, xem bộ sườn xám kia như vật quý vô giá mà ôm vào lòng.
 
Tới sân bay, vẫn có hình chụp quảng cáo của Tạ Ngọc Võng, là một nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng xa xỉ, tay phải cầm lọ nước hoa màu đen, nghiêng mặt hôn lên phần thân lọ, có loại cảm giác dịu dàng khó có thể diễn tả bằng lời, mấy cô gái trẻ tuổi cầm di động chụp ảnh chung với hình quảng cáo, sau đó cực kì thỏa mãn rời đi.
 

Lúc này Kinh Di mới có cảm giác chân thật rằng, cậu thiếu niên năm đó đã trở thành một diễn viên nổi tiếng. 
 
Tất nhiên Tạ Ngọc Võng không tiện xuống xe đưa tiễn, chỉ có thể ở lại chờ trong xe, khi thư kí của Tạ Ngọc Ngô đỗ xe xong cậu cũng chưa tỉnh lại.
 
Như vậy cũng tốt, Kinh Di cũng không đánh thức cậu, tự mình xuống xe tiễn Tạ Ngọc Ngô.
 
Chỉ có thể đưa đến sảnh chờ công cộng, nhưng điều đáng sợ chính là, ngay cả màn hình hiển thị ở sảnh chờ công cộng vẫn là Tạ Ngọc Võng, chàng trai trên màn hình càng đẹp trai hút mắt hơn nhiều so với hình ảnh quảng cáo đứng yên bất động, trong miệng thuần thục nói câu từ quảng cáo, nhất cử nhất động đều lưu loát lịch thiệp, khí chất ngời ngời.
 
Kinh Di hơi xấu hổ.
 
Tạ Ngọc Ngô đều xem trong mắt, trước khi đi cố ý vừa ôm lấy Kinh Di vừa nói: “Kinh Di, tớ giao em trai tớ cho cậu đấy.”
 
Chờ đã, tại sao lại giao cho cô?
 
Kinh Di thấy bản thân mình đã bị hai chị em này làm cho có cảm giác không trâu bắt chó đi cày, còn chưa kịp nói cái gì, lại nghe thấy Tạ Ngọc Ngô tiếp lời: “Bây giờ cậu là cô giáo của nó, nó lại không chịu nghe lời ba mẹ, không giao cho cậu thì giao cho ai?”
 
Có vẻ không sai, nhưng nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không thích hợp, Kinh Di thở dài, nói với cô ấy: “Ngọc Ngô, tớ và Võng Võng là không có khả năng.”
 
Tạ Ngọc Ngô nhún vai: “Nói trước bước không qua, Tạ Ngọc Võng lớn lên đẹp trai như vậy, để người khác nhặt được của hời thì rất đáng tiếc, cậu coi như chơi đùa một chút, cũng không có hại gì.”
 
Kinh Di bật cười: “Làm gì có chị gái nào hố em trai mình như cậu chứ.”
 
Thời gian qua mau, thư kí nhỏ giọng thúc giục một câu, Tạ Ngọc Ngô cố gắng nói mấy câu cuối cùng giúp em trai mình: “Kinh Di, mấy năm nay Võng Võng thật sự rất khổ sở, coi như cậu cảm thấy nó đáng thương mà suy xét lại một chút đi.” 
······
 
Khi Kinh Di trở lại, có vẻ Tạ Ngọc Võng vừa tỉnh dậy, nhìn thấy người lái xe thay đổi thành người khác còn chưa hiểu rõ ràng, lẩm bẩm gọi một tiếng ‘chị Kinh Di’, biểu cảm ngây ngốc rất đáng yêu, hoàn toàn không có khí chất đàn ông mạnh mẽ mà Kinh Di vừa nhìn thấy trên quảng cáo.
 
“Tỉnh rồi à?” Kinh Di khởi động xe, nói: “Chị bảo cậu ở nhà ngủ mà cậu không chịu nghe, dù thế nào cũng muốn cùng đi tới đây, ngủ như vậy rất khó chịu đấy.”
 
Tạ Ngọc Võng xoa mặt, cầm lấy chai nước khoáng lên uống một ngụm nước nhuận giọng, nhỏ tiếng trả lời: “Em muốn được ở bên chị.”
 
Cứ như đứa nhỏ đáng thương, dường như cậu phải chịu thiệt thòi vậy.
 
Kinh Di không nói chuyện, cô cũng không biết phải nói cái gì đó, từ ngày Tạ Ngọc Võng tỏ tình với cô, mặc dù không phải cô cố tình trốn tránh cậu, nhưng cũng không đón ý nói hùa, chỉ coi như chưa từng nghe thấy gì, trước kia đối xử với cậu như thế nào thì hiện tại liền như thế ấy.
 
Tạ Ngọc Võng hơi nghiêng người, nhìn sườn mặt của Kinh Di qua cửa kính xe, trên mặt cô không hề có một gợn sóng nào sau khi nghe xong câu nói kia, giống như cậu chưa từng nói gì.
 
Thậm chí cậu còn cảm thấy, lời tỏ tình hôm ấy chỉ là một giấc mơ của mình, chỉ là một ảo giác.
 
Nếu không làm sao cô có thể thờ ơ như vậy được?
 
Có chút thất bại, nhưng cậu nào dám bắt ép cô phải tỏ thái độ rõ ràng, cậu đã đợi nhiều năm như vậy, cũng không để bụng phải chờ thêm một chút thời gian nữa.
 
Chỉ cần cuối cùng là của cậu là được rồi.
 
“Cậu sắp phải đi rồi, đúng không?” Kinh Di hỏi một câu, trong giọng nói có sự chờ mong cùng nhẹ nhàng không thể giấu.
 
Tạ Ngọc Võng nghe được, cũng không quan tâm, chỉ lên tiếng hỏi lại: “Cô giáo, cô giữ gian phòng kia cho học trò được không?”
 
Hình như đoạn đường trước mắt có sự cố va chạm, toàn bộ đường phố bị ngăn chặn, Kinh Di dừng xe lại, cũng không nhìn Tạ Ngọc Võng, lấy di động nhắn tin cho cửa hàng bán tơ lụa là sẽ tới muộn một chút.
 
Tạ Ngọc Võng không nhận được câu trả lời thì nhất định không bỏ qua, lại kêu một tiếng: “Cô giáo?”
 
Kinh Di buông di động, không kiêng nể mà đáp lại một câu: “Công việc của cậu bận rộn như vậy, làm sao có thời gian ở đấy, giữ lại làm gì?”
 
Rất lâu sau, Tạ Ngọc Võng vẫn không nói chuyện, bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc áp lực nặng nề.
 
Kinh Di không thể nhịn xuống, liếc mắt nhìn cậu, cậu thiếu niên đang hờn dỗi rụt đầu lại, hiển nhiên là không vui, điều hòa trong xe đang bật gió lớn, thổi bay tóc mái mềm mại của cậu, tựa như gợn sóng, lông mi của cậu vừa dày vừa dài, rũ xuống, đổ bóng dưới ánh mặt trời, đôi môi ửng đỏ hình dáng no đủ vừa vặn.
 
Xuống chút nữa, là cần cổ thon dài và yết hầu, cánh tay săn chắc khỏe khoắn, cơ bắp rắn rỏi như gãi đúng chỗ ngứa, trên cánh tay nổi rõ gân xanh, đối lập hoàn toàn với làn da trắng mịn như sứ.
 
Thật là đẹp trai.
 
Thôi được, coi như nể mặt sự

đẹp trai của cậu.
 
Kinh Di ho khan một tiếng, nói: “Sẽ giữ lại cho cậu.”
 
Tạ Ngọc Võng lập tức vui vẻ lên, cười tới mức thấy răng không thấy mắt.
 
······
 
Công việc đầu tiên sau khi trở lại làm việc của Tạ Ngọc Võng là tiếp nhận phỏng vấn, cậu rất ít khi nhận công việc này, mà chương trình giải trí lại càng không hề có lấy một cái, lần này cậu đồng ý tham gia bởi vì người dẫn chương trình đó đã từng giúp đỡ cậu khi cậu mới ra mắt công chúng, coi như đền đáp lại phần ân tình ngày trước.
 
Trước khi đi, Tạ Ngọc Võng dặn dò nhiều lần, bảo Kinh Di không được động vào gian phòng kia của cậu, Kinh Di phải đảm bảo rất nhiều lần mới khiến cậu tạm yên tâm.
 
Trường quay ở đường Đại Hưng, cách chỗ Kinh Di rất xa, chuyên viên trang điểm giúp Tạ Ngọc Võng làm tóc ngay trên xe để tiết kiệm thời gian, tóc mái đang xõa xuống được hất ngược lên toàn bộ, khiến Tạ Ngọc Võng bớt đi vẻ thiếu niên, khí chất càng thêm mạnh mẽ cuốn hút.
 
Trang điểm cho khuôn mặt rất dễ dàng, bởi gương mặt này của Tạ Ngọc Võng thật sự không cần sự hỗ trợ của son phấn quá nhiều.
 
Không biết người hâm mộ biết được tin tức thì chỗ nào, mà bên ngoài trường quay được đặt mấy chục tấm biển hình người của Tạ Ngọc Võng, đám đông nghìn nghịt là các cô gái trẻ tuổi đứng ngay ngắn chỉnh tề bên ngoài trường quay chờ xe của thần tượng, nhưng rất có trật tự, cũng không lớn tiếng ồn ào, từ trước đến nay người hâm mộ Tạ Ngọc Võng đều có tố chất tốt hơn những người khác một chút.
 
Người đại diện của cậu là lão Dương có đề nghị nên đi đường vòng qua tầng hầm để xe tránh mặt người hâm mộ, thật ra cũng là một cách hay, có không ít người nổi tiếng đã làm như vậy, đôi khi không dễ kiểm soát đám đông ngươi hâm mộ, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
 
Nhưng Tạ Ngọc Võng từ chối.
 
Khi cậu xuống xe cũng không cố ý tránh né người hâm mộ, một nữ sinh trong câu lạc bộ người hâm mộ tinh mắt đã phát hiện ra đầu tiên, lập tức thét chói tai một tiếng “Anh đẹp trai tới”.
 
Một câu này khiến các nữ sinh không thể tiếp tục bình tĩnh được, như đàn ong vỡ tổ, tiếng hét chói tai vang lên hết đợt này tới đợt khác, đủ các loại tên gọi xưng hô, hình như lão Dương còn nghe thấy một tiếng ‘pa pa’.
 
Mấy đứa nhỏ này……..
 
“Hôm nay anh đẹp trai vuốt tóc ngược đẹp trai quá đi, em sắp ngất xỉu rồi!”
 
“Hức hức hức, em chạy từ Quảng Châu tới đây, anh ký tên cho em nhé!”
 
“Pa pa, hôm nay anh siêu cấp đẹp trai nha!”
 
Mấy người đã từng gặp qua Tạ Ngọc Võng vài lần thì còn có thể bình tĩnh một chút, nỗ lực khống chế tình hình, cao giọng hét to: “Đừng chen lấn, đừng tạo phiền phức cho anh Tạ đẹp trai.”...
 
Thật ra những cô gái nhỏ này cũng rất đáng yêu.
 
Tạ Ngọc Võng ký mấy chục lần mới có thể thoát thân, người hâm mộ đều biết cậu không có thói quen ôm vai chụp ảnh chung, cũng không có người dám nói ra yêu cầu này, ngoan ngoãn nhường đường cho Tạ Ngọc Võng.
 
Mặc dù là như vậy, nhưng khi vào tới trường quay, vạt áo vest của Tạ Ngọc Võng đã hơi bị nhăn, cũng may là có thể là quần áo ở trường quay, lão Dương thở dài một hơi, thầm nghĩ may mắn là Tạ Ngọc Võng rất ít khi nhận tiết mục như thế này, nếu mỗi ngày đều như vừa rồi, có khi bản thân anh bị chen lấn tới chết lúc nào không hay.
 
Người dẫn chương trình là Hoàng Viễn tiếp đón cậu, anh ấy đã hơn bốn mươi, gia nhập giới giải trí hơn hai mươi năm, đã được coi là một nghệ sĩ lâu năm, nhưng cũng không dám ra vẻ đàn anh lão luyện trước mặt Tạ Ngọc Võng.
 
Hai người bắt tay nhau một cách lịch sự, sau khi nói chuyện được một lúc thì cũng chuẩn bị bắt đầu buổi phỏng vấn.
 
Hoàng Viễn là một người có tài năng thực sự, năng lực làm talk show rất tốt, Tạ Ngọc Võng cũng coi như có một cuộc trò chuyện vui vẻ với anh ấy.
 
Nhưng khi sắp kết thúc buổi phỏng vấn, Hoàng Viễn đắn đo một chút rồi đặt một câu hỏi mà cả nhóm đã phải thảo luận nhiều lần.
 
“Kể từ khi cậu ra mắt đến nay chưa hề nhận một bộ phim tình cảm nào, đây là vì sao chứ?”
 
Hoàng Viễn nói ra một câu đã được coi là rất uyển chuyển, người bên ngoài đang xôn xao bàn tán, lời gì cũng nói ra được, nhưng nhiều nhất chính là Tạ Ngọc Võng sớm đã có bạn gái, còn quản cực kì nghiêm khắc.
 
Tạ Ngọc Võng ngồi trên ghế sô pha, ánh đèn trong trường quay soi rõ từng sợi lông tơ trên mặt cậu, chỉ thấy cậu mặt không đổi sắc, vẫn cứ giữ chặt biểu cảm nghiêm khắc, không nhanh không chậm nói: “Không có lý do đặc biệt gì cả, chỉ vì chưa gặp được kịch bản hay mà thôi.”
 
Lão Dương đứng bên dưới sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ vị tổ tông này vui vẻ sẽ nói ra hết mọi chuyện, cũng may cậu vẫn còn để ý tới sự nghiệp này.
 
Thật ra Tạ Ngọc Võng hoàn toàn không phải vì sự nghiệp, mặc dù cậu rất muốn nói ra, nhưng với thái độ hiện tại của Kinh Di, nếu cậu dám nói linh tinh trong cuộc phỏng vấn này thì sợ rằng sẽ khiến cô thật sự tức giận.
 
Hoàng Viễn không dám hỏi nữa, khoa trương cười với máy quay, dời chủ đề: “Nghe nói hôm nay Tạ Ngọc Võng đặc biệt chuẩn bị cho chúng ta một tiết mục, chao ôi, quả thật là hiếm thấy! Ratings kỳ này chắc chắn sẽ tăng mạnh! Chúng ta đang rửa mắt mong chờ!”
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện