Edit: Hanna
*Chân giò kho tương: theo baidu, đây là một món ăn nổi tiếng ở Sơn Đông- Trung Quốc.
Lúc Kinh Di đắp chăn cho Tạ Ngọc Võng thì cậu đã tỉnh lại, chỉ là đã rất lâu không được gặp câu nên muốn nhìn cô lâu hơn một chút, vì vậy không lên tiếng. Thấy Kinh Di thích chú mèo béo này như vậy, cậu cảm thấy vui vẻ, nhưng càng nhiều hơn là ghen tị, chẳng lẽ cậu còn không bằng một con mèo sao?
Cuối cùng không thể nhịn được, đáng thương mở miệng: “Chị Kinh Di, vì sao chị chỉ ôm nó? Nó còn đẹp hơn em à?”
Hai tay của Kinh Di đều bị A Quất chiếm giữ, nếu không, kiểu gì cô cũng phải gõ đầu cậu: “Người đã lớn bằng từng này rồi còn tranh giành với một chú mèo, nếu người hâm mộ của cậu mà biết thì chắc chắn sẽ chê cười cậu đó!”
Tạ Ngọc Võng ngồi dậy, ngẩng mặt cười với Kinh Di: “Chị Kinh Di, em rất rất rất nhớ chị.” Cậu mở miệng nói lời ngon tiếng ngọt theo thói quen.
Kinh Di ừ một tiếng, ôm mèo đi vào trong phòng, căn bản không hề phản ứng lại với Tạ Ngọc Võng.
Tạ Ngọc Võng nhìn theo bóng lưng của Kinh Di, ngửi mùi thơm quen thuộc trên tấm chăn đang đắp, cong môi cười, chị Kinh Di là người mạnh miệng mềm lòng, cậu vừa mới vào cửa đã trông thấy ánh mắt vui mừng của cô rồi.
Tạ Ngọc Võng theo đuôi Kinh Di đi vào nhà, quấn lấy cô, hỏi: “Chị Kinh Di, vì sao chị không nhận điện thoại của em?”
“Chị bận quá.” Chú mèo A Quất được Kinh Di đặt lên giường, ngủ say không còn biết trăng sao gì nữa.
Tạ Ngọc Võng lại hỏi: “Chị có thấy bài đăng trên Weibo của em không?”
Kinh Di cố ý trêu cậu, biết rõ còn giả bộ hỏi: “Cái gì trên Weibo cơ?”
Tạ Ngọc Võng lập tức nóng nảy: “Chị Kinh Di!”
“Lớn tiếng như vậy làm gì? A Quất sắp bị cậu dọa tỉnh rồi.”
“Thế tóm lại chị đã xem chưa?” Tạ Ngọc Võng đoạt lấy bản thiết kế trong tay Kinh Di, khóe mắt rủ xuống dưới, rất giống một chú chó nhỏ thất bại trong việc tranh giành sự chú ý của chủ nhân.
Kinh Di đành chịu thua sự cố chấp của cậu, bất đắc dĩ nói: “Rồi, chị xem rồi.”
Một câu đã có thể xoa dịu Tạ Ngọc Võng.
“Đúng rồi Võng Võng, Bái Y nhờ chị cảm ơn cậu, nói là nhờ có cậu mới có thể thuận lợi kí được hợp đồng.” Kinh Di bỗng nhiên nói.
Sắc mặt Tạ Ngọc Võng trở nên khó coi, cau mày hỏi: “Cô ta đã tới nhà chị à?”
Kinh Di đang thu dọn đồ đạc nên không phát hiện sự thay đổi của cậu, nói: “Không có nha, em ấy gọi điện thoại cho chị, hình như gần đây em ấy phải đi sang Mỹ quay một vài cảnh phim.”
“Nước Mỹ à!” Tạ Ngọc Võng nhắc lại mãi, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, nói: “Đúng lúc Tạ Ngọc Ngô đang ở đó, hay là nhờ chị ấy quan tâm chăm sóc Giang Bái Y đi.”
Lúc này Kinh Di mới ngẩng đầu lên: “Võng Võng, sao em có vẻ kì quái thế?”
Tạ Ngọc Võng ho khan một tiếng: “Không có gì, không có gì, hình như nhà cây cho mèo em đặt sắp giao rồi, em đi ra sân trước chờ đây!”
Chạy trối chết, vừa nhìn đã biết là chột dạ.
Tạ Ngọc Võng đi tới chỗ Thường Thăng trước để dò hỏi tình hình gần đây của Kinh Di, hai người nói chuyện hơn nửa tiếng, sau đó Tạ Ngọc Võng mới đi ra sân trước, không được bao lâu đã vang lên tiếng gõ cửa, Tạ Ngọc Võng không hề nghi ngờ, đội mũ lưỡi trai lên, kéo vành mũ xuống, có lẽ những người khác đã không thể nhận ra cậu.
Nhưng ngoài cửa lại không phải là nhân viên giao hàng.
Hóa ra là Đàm Tịch và trợ lí của cô ta, hai người nghẹn họng trân trối nhìn Tạ Ngọc Võng, không nói nên lời.
“Anh Tạ …” Đàm Tịch chợt phản ứng lại, nhanh nhẹn mở miệng chào hỏi, cô ta đã từng muốn bò lên giường của Tạ Ngọc Võng, nơi nơi hỏi thăm sở thích của cậu, nhưng sau đó có vết xe đổ của Tống Lộ, vì quyến rũ cậu không thành mà mất sạch tài nguyên, cô ta đành phải từ bỏ ý định.
Không biết vì sao lại có thể nhìn thấy Tạ Ngọc Võng ở đây?
Tạ Ngọc Võng nhíu mày: “Cô có việc gì không?”
Đàm Tịch lắp bắp nói: “Em … em tới làm sườn xám.”
Lúc đang nói chuyện, Kinh Di đuổi theo mèo nên chạy tới sân trước, cô không nhìn thấy Đàm Tịch đứng ngoài cửa, cứ nghĩ là nhân viên giao hàng, thấy Tạ Ngọc Võng chỉ hé cửa nói chuyện với người ta, hỏi: “Võng Võng, em đang làm gì vậy?”
Tạ Ngọc Võng lập tức đóng cửa lại, cười nói: “Không làm gì, một người tới hỏi đường.”
Đàm Tịch và trợ lí của cô ta đứng ngẩn người trong gió, hỏi đường cái gì? Cô ta tới làm sườn xám mà!
Đợi một chút, Tạ Ngọc Võng cũng đưa bạn gái tới đây làm sườn xám ư? Nghe giọng thì không quen, chắc không phải người trong giới giải trí.
Đàm Tịch càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, vậy mà để cô ta bắt gặp, có lẽ cô ta có thể dùng tin tức này để đổi lấy tài nguyên từ chỗ Tạ Ngọc Võng?
Sau khi Đàm Tịch rời đi không lâu thì nhân viên giao hàng đến, Kinh Di nhìn anh ta chuyển hết thùng hàng này tới thùng khác khác xuống, không khỏi kinh ngạc, hỏi: “Võng Võng, cậu mua những gì thế?”
Tạ Ngọc Võng trả lời: “Nhà cây cho mèo, chậu cát, mấy đồ chơi ghẹo mèo, đều là lão Dương mua, còn khẳng định A Quất sẽ cần dùng.”
Quả thật, A Quất đang vui vẻ chơi một quả cầu vừa được lấy ra.
Có quá nhiều đồ, Thường Thăng và Hà Ngâm Hành đều tới đây hỗ trợ, Tạ Ngọc Võng dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nghiên cứu tờ hướng dẫn lắp nhà cây cho mèo.
“Cậu có làm được không?” Kinh Di cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Tạ Ngọc Võng lại phản ứng kịch liệt: “Em làm được! Em làm sao mà không làm được chứ, em được tới không thể được hơn!”
Kinh Di: “........”
Tại sao tự nhiên lại cảm thấy đoạn đối thoại này có chút đen tối nhỉ?
Cho dù không nỡ thì ba ngày sau, Tạ Ngọc Võng cũng phải rời đi.
“A Quất, nói tạm biệt với anh của em đi.” Ở sân sau, Kinh Di cầm hai chân trước của chú mèo kia, làm ra