Edit: Hanna
Kinh Di ngủ sớm nên 8 giờ tối đã về phòng, Tạ Ngọc Ngô tranh thủ thời gian này để lôi Tạ Ngọc Võng vào phòng mình.
“Ê, đứng im, tao có chuyện muốn hỏi mày đây!” Tạ Ngọc Ngô xụ mặt nói với em trai.
Tạ Ngọc Võng như đi guốc trong bụng cô ấy, không chờ chị gái mình ép cung, đôi mắt đặc biệt nghiêm túc nhìn Tạ Ngọc Ngô, nói: “Thích.”
Tạ Ngọc Ngô suýt nữa đã đập con chuột đang cầm trên tay vào bản mặt lầm lì của thằng em trai, khó khăn lắm cô mới mời được Kinh Di tới chơi nhà, vốn muốn thỏa mãn tâm tư riêng của bản thân, sợ người khác nhớ thương Kinh Di, cô cũng chưa dám giới thiệu Kinh Di với bạn bè trong giới, chỉ muốn giấu trong nhà cho riêng mình, không ngờ kẻ muốn thọc gậy bánh xe lại đang ẩn nấp ngay trong nhà mình.
Đúng vậy, Tạ Ngọc Ngô là một người đồng tính luyến ái, cô đã thích Kinh Di ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, vốn cô cũng nghĩ sẽ tỏ tình, nhưng càng ở chung cô càng luyến tiếc, Kinh Di và cô hoàn toàn không phải một loại người, nếu nói rõ mọi chuyện, Kinh Di nhất định sẽ trốn cô càng xa càng tốt, sau một thời gian dài cô mới từ bỏ được tâm tư ích kỉ này, chấp nhận việc chỉ làm bạn thân với Kinh Di đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Kết quả, thằng em trai trời đánh nhảy ra giữa đường muốn hớt tay trên.
“Chuyện này bắt đầu từ khi nào?” Tạ Ngọc Ngô nén giận hỏi.
Tạ Ngọc Võng không hề sợ chị gái mình, rũ mắt, tự hỏi trong lòng, cậu thích Kinh Di từ bao giờ? Từ lúc Tạ Ngọc Ngô như hiến vật quý mà cho cậu xem ảnh chụp của Kinh Di vào năm hai người đó học năm nhất đại học? Hay là vào kì nghỉ đông năm hai, chị gái cậu nói chuyện với Kinh Di qua video, cậu lén lút nhìn thấy cô mặc áo lông xù xù qua màn hình di động, dịu dàng mềm mại nói “Năm mới vui vẻ”.
“Quên rồi.” Tạ Ngọc Võng nhớ tới chỗ này thì không nhịn được mà muốn cười, trong mắt Tạ Ngọc Ngô chính là dáng vẻ ngốc ngếch khi ngã vào bể tình.
Tạ Ngọc Ngô vừa nghe hai chữ này đã cảm thấy đau đầu, quên rồi? Chẳng lẽ thằng nhóc thối này có âm mưu từ sớm rồi à? Vậy mà cô ấy còn ngây ngô tới mức liên tục nhắc tới Kinh Di trước mặt cậu, hóa ra cô tự đào hố chôn mình hả?
“Mày…...” Tạ Ngọc Ngô tức không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nổi điên hét lên: “Kinh Di chỉ coi mày là em trai, mày đừng có vớ vẩn.”
Tạ Ngọc Võng không trả lời, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy dáng vẻ tức giận muốn hộc máu của chị gái mình,cuối cùng nghiêm túc nói một câu: “Chị, xin lỗi.”
Cậu cũng hiểu rõ tâm tư của chị gái mình.
Tạ Ngọc Ngô trừng mắt nhìn cậu một cái, tức giận nói một câu “Đồ cứng đầu”, nói thật, cô không phải thật sự rất tức giận, chỉ là không thể lập tức chấp nhận chuyện này, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu là Võng Võng, nói chung vẫn tốt hơn những người đàn ông khác……
Nhưng cô lại nghĩ, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà thằng nhóc thối này lại nhặt được món hời.
Hai chị em đứng đối diện nhau nhưng không nói gì, trong lòng đang thầm tính toán riêng.
Bầu không khí tĩnh lặng chết chóc, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, thời điểm này dì giúp việc đã sớm về nhà, trong nhà ngoại trừ hai người thì chỉ có Kinh Di, hai người đi ra cửa nhìn xem theo bản năng.
Kinh Di đang mơ mơ màng màng vì bị tỉnh giấc, hai chị em nhà kia đột ngột chạy ra dọa cô sợ chết khiếp, che ngực hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Ngọc Ngô không biết phải nói như thế nào, đành phải hỏi lại cô: “Sao cậu còn chưa ngủ?”
Kinh Di a một tiếng, nói: “Khát quá nên bị tỉnh, muốn xuống tầng uống nước.”
Vừa dứt lời, Tạ Ngọc Võng bỏ lại một câu “Em đi lấy cho” rồi lộc cộc chạy xuống tầng.
“Võng Võng làm sao thế?” Kinh Di bị hai chị em này làm cho bối rối.
Tạ Ngọc Ngô xua xua tay nói “đừng động vào nó”, thằng quỷ này xuân tâm nảy mầm.
——————
Tạ Ngọc Võng không đếm được đây là lần thứ mấy mơ thấy Kinh Di.
Vẫn là ở bể bơi lúc ban ngày, chẳng qua trong mơ biến thành buổi tối, trăng tròn sáng rõ chiếu vào mặt nước, hiện ra một mảnh sóng nước mênh mông, Kinh Di không mặc gì đứng giữa cuộn sóng, da thịt non mịn trắng như tuyết, vòng eo mảnh khảnh chỉ cần hai tay Tạ Ngọc Võng là có thể bóp chặt.
Nhìn thấy có người tới nhưng cũng không tránh không né, ngược lại còn bơi tới gần thành bể bơi, vẫy tay với Tạ Ngọc Võng: “Võng Võng, lại đây đi.”
Trong mơ Tạ Ngọc Võng vẫn không dám nhìn cô như cũ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, ấp úng nói: “Chị Kinh Di, không phải chị không biết bơi à?”
“Nếu ban ngày chị không giả bộ như vậy thì làm sao em có cơ hội để dạy chị được?” Kinh Di mỉm cười nói, bọt nước chảy dọc theo chiếc cằm nhỏ xinh của cô mà rơi tích táp xuống bể bơi, âm thanh ấy càng đặc biệt rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh, tí tách tí tách, một tiếng lại một tiếng nối tiếp.
Ngay sau đó, Kinh Di duỗi tay bắt được ống quần của Tạ Ngọc Võng, chính là bàn tay nhỏ mà ban ngày vừa mới quẹt qua sống lưng cậu, bây giờ đang sờ từ mắt cá chân cậu, từng chút một từng chút một sờ lên trên, giống như con rắn nhỏ trơn mềm từng bước cuốn lấy cậu.
Tạ Ngọc Võng cứng đờ cả người, không thể nhúc nhích, thanh âm run rẩy không thể tự chủ được: “Chị Kinh Di, chị…...”
“Chị làm sao?” Thậm chí Kinh Di còn với tay vào trong ống quần của cậu, lòng bàn tay mềm mại vuốt ve qua lại chỗ xương nhô lên phía sau mắt cá chân của cậu.
“Võng Võng, cậu có muốn dạy chị tập bơi không?”
Tạ Ngọc Võng nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của Kinh Di.
Muốn, đương nhiên muốn!
Ngay cả quần áo còn chưa kịp cởi cậu đã nhảy vào trong nước, quần áo bị dòng nước tẩm ướt sũng, lập tức dính sát vào trên người cậu, tùy hứng dán