Cậu Thiếu Niên Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 5


trước sau


Edit: Hanna


 
“Làm gì thế?” Tạ Ngọc Ngô vô cớ đập một phát vào lưng em trai mình.

 
Kinh Di nhìn dáng vẻ dữ như bà chằn của Tạ Ngọc Ngô thì vội vàng giúp cậu xoa xoa lưng, nói với Tạ Ngọc Ngô: “Ngọc Ngô, đừng đùa nữa, Võng Võng đang bị sốt rồi.”
 
Ơ, Tạ Ngọc Ngô liếc xéo Tạ Ngọc Võng đang giả vờ ngây thơ vô tội, cuối cùng cũng không lật tẩy mánh khóe gian manh của cậu, tiện tay cầm quả táo trên bàn uống nước, vừa ăn vừa nói với Kinh Di: “Cậu đừng thấy nó đáng thương, thật sự nó đặc biệt khỏe mạnh, đừng nói chỉ bị sốt, cho dù bị xe đâm, nó cũng có thể phủi mông đứng dậy.”
 
“Đừng nói linh tinh.” Kinh Di giật lấy quả táo của Tạ Ngọc Ngô, nói: “Không được ăn trái cây lúc đói bụng. Tớ đi lấy cháo cho cậu nhé.”
 
Vừa dứt lời, cô đã đứng dậy đi vào bếp.
 
Trong lúc Kinh Di không có ở đây, Tạ Ngọc Ngô lại dúi đầu Tạ Ngọc Võng xuống, nhỏ giọng uy hiệp cậu: “Tối qua chị đã nói gì với mày hả? Bảo mày đừng có trêu chọc Kinh Di của tao!”
 
Tạ Ngọc Võng không hề có dáng vẻ yếu ớt bệnh tật như vừa rồi, dựa lưng vào ghế sô pha, nhếch miệng với chị gái mình, khiêu khích nói: “Chị, chị ghen rồi.”
 
Đáng hận, nếu không phải cùng cha cùng mẹ với cậu, Tạ Ngọc Ngô thật muốn dùng tay đập nát cậu như đang đập quả táo trong tay. Lúc đó cậu không phải giả vờ đáng thương nữa, mà là thật sự đáng thương.
 

Hai người còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Kinh Di đã cầm một bát cháo đi ra rồi nhét vào tay Tạ Ngọc Ngô, nói với hai chị em bọn họ: “Đã lớn tướng rồi, mà sao còn giống con nít thế hả?”
  
Tạ Ngọc Võng lại trở nên “yếu ớt”, liếm môi dựa vào người Kinh Di, Kinh Di nói gì nghe nấy, thỉnh thoảng lại lén lút nhướng mày khiêu khích Tạ Ngọc Ngô.
 
Tạ Ngọc Ngô bị cậu chọc tức tới mức đau gan đau ruột, trong đầu xoay chuyển ý tưởng, giả bộ đáng thướng hả, ai mà không biết chứ, Tạ Ngọc Ngô đột nhiên quay sang làm nũng với Kinh Di: “Tối qua tớ ngủ không ngon, cậu còn mắng tớ.”
 
“Sao vậy?”
 
Tạ Ngọc Ngô vừa ăn cháo vừa nói: “Không biết nữa, tự nhiên bị mất ngủ, Kinh Di, hôm nay tớ ngủ cùng cậu nhé!”
 
Kinh Di vừa muốn nói gì đó thì Tạ Ngọc Võng ở đằng kia đột nhiên rên rỉ, nắm tay Kinh Di đặt lên trán mình: “Chị Kinh Di, hình như em thấy chóng mặt quá.”
  
Suýt chút nữa Tạ Ngọc Ngô đã úp bát cháo lên đầu em trai mình, có thật sự chóng mặt hay không chẳng lẽ cậu không biết hả?
 
Cuối cùng Tạ Ngọc Võng vẫn không được như ý, buổi tối, Tạ Ngọc Ngô kéo tay Kinh Di về phòng mình.
 
Một ngày hôm nay Kinh Di bị hai chị em này giày vò đủ trò, không phải chóng mặt thì là đau bụng, cô nói đi bệnh viện nhưng không ai chịu đi.
 
“Cậu thật sự không sao chứ?” Hai cô gái đang nằm trên giường, thì thầm nói chuyện, Kinh Di vẫn còn lo lắng cho Tạ Ngọc Ngô.
 
Gương mặt già dày như tường thành của Tạ Ngọc Ngô hiếm khi lại đỏ bừng, nói một câu không sao, rồi quay người ôm lấy eo kinh Di, hỏi cô: “Kinh Di, cậu thấy Võng Võng thế nào?”
 
“Võng Võng?” Kinh Di suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tốt lắm, trước khi tớ tới đây, tớ còn lo lắng em ấy không thích tớ, hóa ra là một cậu bé rất ngoan. Ngọc Ngô, cậu đừng bắt nạt em ấy nữa, cậu là chị gái đấy.”
 
Tạ Ngọc Ngô lẩm bẩm một câu “Tớ đâu có”, nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Thật ra nó cũng không còn nhỏ nữa, nữ sinh thích nó có thể sếp thành ba vòng xung quanh nhà, trước khi cậu đến còn có một em gái theo đuổi nó tới tận cửa nhà, cái cảnh đó á, há há há…”
 
Kinh Di mỉm cười đáp lời: “Trẻ con tò mò chơi đùa, không coi là thật.”
 
Tạ Ngọc Ngô nhận ra, cô thật sự chỉ coi Võng Võng là một đứa trẻ, vì vậy cô ấy đổi chủ đề, hai người đang trò chuyện rất vui vẻ thì Tạ Ngọc Võng đến gõ cửa.
 
Hình như cậu vừa tắm xong, mái tóc quăn còn ướt, đôi mắt đen láy rất đẹp, đôi môi hồng nhuận, trông cậu cực kì trẻ trung, tràn đầy sức sống, giống như một bông hoa tươi trên cành, bóp nhẹ là có thể chảy ra nước.
 
Cậu thiếu niên ngoan ngoãn đứng ở cửa, không đi vào, hỏi: “Chị Kinh Di, hai người ngủ chưa, em vào được không?” 
 
Kinh Di chưa kịp nói gì, Tạ Ngọc Ngô đã ném bay con búp bê bên cạnh mình về phía cậu khiến cậu càng được đà tỏ vẻ đáng thương hơn, không phá chuyện tốt của cô thì nó sẽ chết hả?!
__________________________
 
Chưa tới hai ngày, Kinh Di đã tận mắt chứng kiến chuyện mà Tạ Ngọc Ngô từng kể với cô, con gái nhà người ta theo đuổi Tạ Ngọc Võng tới tận cửa nhà.
 
Hôm đó là ngày sinh nhật một cậu bạn thân của Tạ Ngọc Võng, cậu ta kéo một nhóm bạn tới nhà họ Tạ, nói rằng dì giúp việc nhà cậu nấu ăn ngon, chỗ này lại rất rộng nên cậu ấy lười phải ra quán. Mặc dù Tạ Ngọc Võng bày ra vẻ mặt chán ghét nhưng cũng mặc kệ bọn họ.
 
Có một cô gái nhỏ tên là Giang Nghiên trong đám trẻ, vẻ ngoài xinh xắn, tính tình hoạt bát, vừa bước vào cửa đã muốn tới bên cạnh Tạ Ngọc Võng, nhưng Tạ Ngọc Võng lại bám chặt lấy Kinh Di không rời.
 
Hầu hết đám bạn của cậu đều đã từng gặp Tạ Ngọc Ngô, chỉ có Kinh Di là người lạ, hơn nữa Tạ Ngọc Võng lại luôn dõi mắt nhìn theo cô, không thể trách đám bạn tò mò hiếu kỳ, đặc biệt là Giang Nghiên,

hai chữ “không vui” lập tức hiện rõ trên mặt.
 
Tạ Ngọc Võng bị làm phiền tới mất kiên nhẫn, cố ý ôm vai Kinh Di, nói rằng đây là bạn gái của cậu.
 
Mọi người kinh ngạc tới rớt hàm.
 
Kinh Di chỉ coi như cậu thiếu niên nói đùa một cách tinh nghịch, búng một cái vào trán Tạ Ngọc Võng, nói “Đừng đùa nữa”, sau đó quay sang giải thích với đám bạn của cậu: “Chị là bạn thân với chị gái của Võng Võng.”
 
Đúng lúc Tạ Ngọc Ngô vừa xuống cầu thang, nhìn thấy một đám người đông đúc đứng trong nhà mình, lập tức sửng sốt, đưa mắt nhìn cậu chàng muốn tổ chức sinh nhật ở đây, vô cùng quen thuộc mà mắng một trận: “Lục Dương, em làm gì thế? Sao lại kéo một đám người tới đây, bộ tưởng nhà chị là chợ rau củ hả?”
 
Tạ Ngọc Ngô mạnh mẽ tràn đầy sức sống, không dịu dàng ôn hòa như Kinh Di, đám trẻ lập tức bị dọa sợ, không ai dám nói gì, chỉ có Lục Dương đứng lên, cười lấy lòng với Tạ Ngọc Ngô: “Chị Ngọc Ngô à, chị xem, hôm nay là sinh nhật của em, Ngọc Võng chắc chắn không có ý kiến gì đâu, vì vậy em mới tiền trảm hậu tấu, làm phiền chị rồi, lần sau sẽ bồi thường cho chị nhé.”
 
Tạ Ngọc Ngô không phải muốn làm khó cậu ấy, Lục Dương cũng giống như Tạ Ngọc Võng, là cô nhìn từ nhỏ tới lớn, tất nhiên ăn nói không hề kiêng kị, trừng mắt một cái với cậu, nói: “Được rồi. Cái miệng ngọt quá, đừng chơi muộn quá, đừng làm loạn, nếu không, xem chị làm sao xử cậu.”
 
“Tất nhiên! Cảm ơn chị Ngọc Ngô!”
 
Mặc dù dặn dò chúng đừng làm loạn, nhưng những cô cậu đang tuổi nghịch ngợm thì làm sao có thể kiểm soát nổi? Còn may là bọn trẻ chỉ tập trung chơi ở hồ bơi, không phải trong phòng khách.
 
Tạ Ngọc Ngô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem phim với Kinh Di, vừa xem vừa nói chuyện phiếm với cô, chỉ tay về phía  Lục Dương đang cắt bánh sinh nhật, nói: “Cậu nhìn thấy thằng nhóc đó không, nhìn mặt nó lém lỉnh thông minh, nhưng thật ra là đồ ngốc đấy, rõ ràng Giang Nghiên muốn lợi dụng nó để tới gần Võng Võng, nhưng nó vẫn ngốc nghếch chạy theo đuôi người ta, đúng là ngốc không nỡ nhìn thẳng!”
 
Kinh Di cười nói: “Không biết thì không biết, chỉ cần nắm bắt cơ hội thật tốt thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
 
Trong khi đó, Tạ Ngọc Võng đang bị Giang Nghiên quấy rầy tới đau đầu, nhưng hôm nay là sinh nhật của Lục Dương, cậu cũng không thể trở mặt, chỉ đành phải lạnh mặt cả một buổi tối, không nói một câu nào.
 
Cậu vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy chị gái mình đang tựa vào vai Kinh Di, cười cười nói nói nhìn về phía bọn họ, không biết đang nói cái gì, cả người Kinh Di đều dính chặt vào Tạ Ngọc ngô.
 
Giang Nghiên vẫn kiên trì bám chặt bên cạnh Tạ Ngọc Võng, Tạ Ngọc Võng thấy Lục Dương không chú ý tới bên này, lập tức lạnh mặt nói với Giang Nghiên hai chữ: “Cô là?”
 
Sau đó không nói lời nào mà bỏ lại đám bạn sau lưng đi vào phòng khách.
 
Kinh Di nhìn thấy cô gái nhỏ bị một câu nói của Võng Võng làm mắt đỏ hoe, mà cậu thiếu niên đấy lại rời khỏi đám bạn đi vào phòng khách với vẻ mặt lạnh lùng.
 
“Mày nói gì với cô bé đó vậy?” Tạ Ngọc Ngô nhếch mép hỏi cậu, dáng vẻ xem náo nhiệt, không loạn không vui.
 
Tạ Ngọc Võng nhìn vẻ mặt cũng hứng khởi tò mò của Kinh Di mà cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng, ngậm miệng không trả lời.
 
Tạ Ngọc Ngô hừ một tiếng, lại nói xấu cậu với Kinh Di: “Võng Võng á, nó làm không ít chuyện như vậy đâu. Không biết sau này có cô gái xui xẻo nào sẽ gặp phải nó đây.”
 
Tạ Ngọc Võng thấy chị gái nói như vậy thì tức đỏ mắt, sắc mặt tái mét, xù lông hét lên một tiếng “Chị!”, căng thẳng nhìn sang Kinh Di, dáng vẻ quả thật rất đáng yêu.
 
Kinh Di bật cười, thấy hai chị em họ đấu khẩu cực kì thú vị, ngẩng đầu xoa tóc Tạ Ngọc Võng, an ủi cậu: “Ngọc Ngô nói đùa thôi, Võng Võng nhà chúng ta đẹp trai như này, bạn gái tương lai chắc chắn phải rất tốt.”
 
Tạ Ngọc Võng được một câu này dỗ dành, lông tóc xuôi chiều, khóe miệng cong thành hình cung, đi tới bên cạnh Kinh Di rồi ôm lấy cánh tay cô, làm nũng nói vẫn muốn ăn mì mà cô làm sáng hôm trước.
 
Kinh Di cưng chiều nói: “Được”.
  
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện