Edit: Hanna
Kinh Di tính tình mềm dịu, không nóng nảy, đối với ai cũng nhẹ nhàng hòa nhã, hai ngày trước Tạ Ngọc Võng còn tưởng rằng cô chỉ nuông chiều, đối xử đặc biệt với một mình cậu, không ngờ cô đều cư xử như vậy với tất cả những người nhỏ tuổi hơn mình, ngay cả Lục Dương gọi một câu chị Kinh Di trước mặt cô, cô cũng mỉm cười dịu dàng đáp lời.
Nhận thức này khiến Tạ Ngọc Võng vừa tức giận vừa luống cuống.
Tạ Ngọc Ngô còn đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa, cầm ly nước đường do Kinh Di làm mà nhấp từng ngụm nhỏ, hiển nhiên là thói quen khó bỏ, nhỏ giọng chế giễu một câu: “Tao đã nói gì hả, Kinh Di chỉ coi mày là em trai thôi, còn dám khoe khoang nữa không?”
Từ nhỏ đến lớn Tạ Ngọc Võng đều quen đấu võ mồm với chị gái mình, sao có thể dễ dàng bị lời này của cô làm cho tức giận, chậm rãi nhìn chị gái mình, mặt vô cảm nói: “Ít nhất thì em cũng là đàn ông.”
Suýt chút nữa đã khiến chị gái cậu tức tới mức bị cao huyết áp.
————————————
Không thể chịu nổi mấy chục cuộc điện thoại oanh tạc của Lục Dương, Tạ Ngọc Võng bị gọi ra ngoài đá bóng, vừa đi ra trước cửa thì đã ngàn dặn vạn dò nói một tiếng nữa sẽ trở lại, chỉ sợ chị gái mình tranh thủ thời cơ kéo Kinh Di ra ngoài chơi.
Trong lúc tạm nghỉ, Giang Nghiên đưa nước lại đây, nhưng không phải chỉ đưa cho một mình cậu, mọi người đều có phần, Tạ Ngọc Võng không có lý do để từ chối.
“Tại sao cậu lại đưa cô ta tới đây?” Tạ Ngọc Võng cau mày hỏi Lục Dương, vặn nắp chai uống một hơi hết nửa chai nước, còn lại đổ toàn bộ lên trên đầu, nước mát lạnh chảy từ mặt xuống ngực, áo bóng đá màu đỏ dính sát vào người khiến đường cong phần lưng của cậu càng thêm rộng lớn mạnh mẽ, trần đầy sức sống.
Lục Dương còn ngốc nghếch hỏi lại: “Làm sao vậy, trên sân bóng sao có thể thiếu con gái được, nếu không tớ tốn sức thể hiện cho ai xem?”
Tạ Ngọc Võng liếc mắt lườm cậu ta, không nói lời nào.
Lục Dương cười hì hì một tiếng, nói: “Lần sau không mang cậu ấy tới nữa nhé, được không?” Dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, hỏi: “Hay cậu gọi chị Ngọc Ngô và chị Kinh Di tới đây? Không phải tớ nịnh đâu, ôi chao, hai chị ấy thật đúng là cực kì xinh đẹp, chị Ngọc Ngô thì tớ không dám nghĩ rồi, nhưng chị Kinh Di…”
Còn chưa dứt lời đã bị Tạ Ngọc Võng đạp cho một phát, vừa định kêu đau, liền nhìn thấy Tạ Ngọc Võng dùng ánh mắt thâm trầm nguy hiểm mà nhìn mình.
Ơ, tức giận thật rồi, Lục Dương nhanh chóng giơ tay làm động tác “khóa” miệng lại.
Một lát sau, Lục Dương nói muốn đi vệ sinh, chân trước vừa đi, Giang Nghiên đã tới, có vẻ còn cố ý mặc áo bóng đá giống y như đúc với Tạ Ngọc Võng, bên dưới mặc một chiếc quần sooc ngắn đến không thể ngắn hơn, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn khiến đám con trai phải liếc mắt nhìn qua.
Tạ Ngọc Võng không thèm nhìn dù chỉ là nửa con mắt, thấy cô gái trước mắt định tới gần mình thì nhấc mông muốn rời đi.
Giang Nghiên sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội mà cô vất vả bắt được này, vội vàng túm lấy cánh tay Tạ Ngọc Võng, gọn gàng dứt khoát mở miệng: “Tạ Ngọc Võng! Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Tạ Ngọc Võng ném tay Giang Nghiên ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Tôi không có gì để nói với cậu.”
Một câu này suýt chút nữa khiến Giang Nghiên tức phát khóc, nhưng xung quanh có không ít người vây xem, cô đành phải nhịn lại, nhỏ giọng nói với Tạ Ngọc Võng: “Không phải cậu thích một người sao, tớ biết đó là ai, cậu không sợ tớ sẽ nói cho người ấy biết à?”
Tạ Ngọc Võng quay đầu lại, cười giễu cợt một tiếng, híp mắt nhìn Giang Nghiên từ đầu đến chân.
Giang Nghiên vừa sợ vừa xấu hổ khi bị cậu nhìn, hơi hối hận vì hôm nay không mặc chiếc váy mới mua kia tới gặp cậu, cố gắng chịu đựng sự hoảng hốt,