Edit: Hanna
Kinh Di không ngờ mình sẽ gặp lại cậu thiếu niên năm ấy bằng cách thức như thế này, cô vốn định tự mình ổn định cuộc sống sau đó mới chủ động tìm gặp Tạ Ngọc Ngô, lúc ấy trời xui đất khiến làm hai người nhiều năm không thể gặp mặt, chắc chắn cô nhóc kia sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho cô, nhưng không ngờ cô lại gặp lại Tạ Ngọc Võng trước.
Cậu thiếu niên năm ấy thay đổi rất nhiều, mặc dù chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, không nói một lời, cũng là trời quang trăng sáng, không giận mà uy, bỏ đi dáng vẻ trẻ con thời niên thiếu, khiến người không dám nhìn thẳng.
Kinh Di cũng không phải quá mức kinh ngạc, nhà họ Tạ gia giáo như vậy, chắc chắn bản thân cậu không thể tầm thường, nhưng cô chỉ ngạc nhiên là cậu ấy lại gia nhập vào giới giải trí, vậy mà người nhà cậu cũng đồng ý ư? Mấy năm nay cô bị bà ngoại giữ lại trong nhà, không hề biết tới những việc này, vừa rồi nhìn thấy cậu đi vào cùng Bái Y, cô còn tưởng rằng cậu là bạn trai của Bái Y.
Dù sao cũng là việc riêng trong nhà cậu, Kinh Di tò mò, nhưng không hỏi ra miệng.
“Cậu muốn học làm sườn xám?” Kinh Di rót hai ly trà nóng, lần lượt cho Giang Bái Y và Tạ Ngọc Võng.
Tạ Ngọc Võng nhìn cô gái nhỏ mặc trang phục trà đạo ngồi trước mặt, vốn tưởng rằng lần đầu tiên khi gặp lại cô, cậu sẽ không thể cầm lòng nổi, nhưng điều kì lạ là, mặc dù thâm tâm rất kích động, nhưng phần nhiều là cảm giác an tâm, như chim bay mỏi cánh lại về tổ, nơi nào có cô thì cậu đều cảm thấy thoải mái.
Nhịn không được, muốn nhìn cô một lần, lại thêm một lần nữa.
Cậu thiếu niên đắm chìm trong thế giới chỉ có cô, trong lúc nhất thời một câu cũng nói không nên lời.
Giang Bái Y còn tưởng rằng Tạ Ngọc Võng không tiện tiết lộ chuyện công việc của cậu cho mình nghe, liền mỉm cười nói: “Chị Kinh Di, em đi thăm Ngâm Hành nhé, lần trước nhờ em ấy làm một chiếc áo trên, không biết đã làm xong chưa nữa.”
Kinh Di gật đầu, Giang Bái Y mới rời đi.
“Võng Võng?” Kinh Di không biết Tạ Ngọc Võng đang suy nghĩ cái gì mà lại cười ngây ngô, thầm nghĩ thói quen xấu thích ngẩn người của cậu vẫn không hề thay đổi, hỏi lại một lần nữa: “Cậu muốn học làm sườn xám?”
Tạ Ngọc Võng phục hồi tinh thần lại, buộc mình không được nhìn cô nữa, không trả lời cô, mà rũ mắt, trầm giọng hỏi một câu; “Chị Kinh Di, 6 năm không gặp, chị có nhớ em không?”
Ánh mặt trời màu vàng cam chiếu xuyên qua tán cây hòe cao lớn, đọng lại tia sáng yếu ớt trên khóe mắt của Tạ Ngọc Võng, cậu nháy mắt, tia sáng kia lóe lên, thanh âm trầm thấp, nhưng Kinh Di vẫn nghe thấy sự ấm ức bên trong.
Rốt cuộc là do cô không đúng, trước khi đi đã hứa sẽ thường xuyên liên lạc trò chuyện với nhau, sẽ thường xuyên gặp mặt, lại không ngờ chưa từng làm được điều gì.
Vừa rồi cô còn cảm thấy cậu thiếu niên này trở nên thành thục, hóa ra vẫn giống như trước đây, bề ngoài lạnh lùng băng giá, thật ra lại là một cậu nhóc thích làm nũng.
Đành phải dỗ dành lại dỗ dành nhiều hơn.
Cô tiến lên hai bước, đứng trước mặt cậu, giơ tay rồi lại buông xuống, nói với cậu: “Võng Võng, cậu cúi người xuống một chút.”
Tạ Ngọc Võng mơ mơ màng màng cúi người xuống, không hiểu cô muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Kinh Di giơ tay, xoa xoa mái tóc không còn mượt như nhung giống trước đây của Tạ Ngọc Võng, dịu dàng dỗ dành, nói: “6 năm không gặp, Võng Võng, chị rất nhớ cậu.”
Một câu, mười chữ cái, Tạ Ngọc Võng cong eo, rũ mắt mỉm cười, cuối cùng nhịn không được mà đứng dậy ôm chặt cô vào trong lòng ngực, không cho cô nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của mình.
—— —— ——
Kinh Di và ba của mình là bạn học, đều là học trò của nghệ nhân làm sườn xám Liêu Âm Lê, đúng ra Kinh Di còn phải gọi ba mình một tiếng “Đàn anh”.
Nhiều nhất người khác cũng chỉ biết Kinh Di là học trò cuối cùng mà Liêu Âm Lê thu nhận, rất ít người biết được thật ra cô chính là cháu ngoại của Liêu Âm Lê.
Mẹ của Kinh Di là con gái một của Liêu Âm Lê, không hề yêu thích may vá làm quần áo, chỉ thích kinh doanh, tính cách mạnh mẽ, ba của Kinh Di có tính tình ôn hòa, là học trò đầu tiên của Liêu Âm Lê, tình cảm hai vợ chồng rất sâu đậm, lớn tuổi vẫn còn gắn bó keo sơn như cũ, chưa bao giờ quản hay hỏi nhiều về con gái mà từ nhỏ đã bị ném cho bà ngoại, vì vậy Kinh Di lớn lên trong tiếng máy may “lộc cộc, lộc cộc”, được hun đúc cảm tình với việc may vá, từ bé xíu đã đi theo bà ngoại để học hỏi, 21 tuổi thì chính thức gọi thầy học nghề, năm nay vừa mới xuất sư, bị bà ngoại đuổi từ Tô Châu tới Bắc Kinh, muốn cô tự xây dựng ngọn cờ riêng của bản thân.
Ba tháng trước Kinh Di mới quyết tâm mua tòa nhà tứ hợp viện này, cô dùng hết tất cả tài sản của mình, lại “mượn” thêm từ mẹ, bây giờ vẫn còn nợ ngập đầu.
Hiện tại Kinh Di có hai người học trò một nam một nữ, nữ là Hà Ngâm Hành, học trò duy nhất của Kinh Di, năm nay mới 17 tuổi, thiên phú rất tốt, cần cù chăm chỉ, kiên trì lâu dài thì nhất định có thể thành công.
Một người đàn ông khác là Thường Thăng, còn lớn hơn Kinh Di mấy tuổi, đã sớm ba mươi, Thường Thăng cũng là một nghệ nhân làm sườn xám trẻ tuổi cực kì xuất sắc, hai năm trước ngẫu nhiên nhìn thấy bộ sườn xám “Một trận mưa bụi” do Kinh Di làm, sau đó cố chấp muốn nhận Kinh Di làm cô giáo, Kinh Di không chịu nhận, nhưng cũng không thể từ chối anh ấy, bất đắc dĩ đành phải để anh ấy làm một nửa học trò của mình mà thôi.
Vì vậy Hà Ngâm Hành và Thường Thăng vẫn có điểm khác biệt, vì Hà Ngâm Hành chưa xuất sư nên việc lớn việc nhỏ