Là Nhan Tử Mịch thu hồi tầm mắt lại trước, còn dịch ngồi dịch về phía bên kia của mình.
Cậu lại lần nữa đặt bút lên giấy, hỏi Bùi Hoán: "Anh có đang nghe em nói không?"
Bùi Hoán cũng thu hồi tầm mắt đặt lên giấy vẽ: "Có chút phức tạp" Anh cảm thấy có chút hơi quá: "Tôi không vẽ được.
"
Nhan Tử Mịch mím môi, cầm cục tẩy lên: "Vậy chỗ này vẫn là vẽ đơn giản chút đi.
"
Trên miệng qua loa hời hợt, thực chất suy nghĩ Nhan Tử Mịch bắt đầu bay.
Nói không khoa trương, vừa nãy môi Bùi Hoán cách mũi cậu không tới 10cm, chỉ cần cậu ngẩng đầu thì có thể dễ dàng hôn lên.
Mập mờ tối nay bị cậu kéo dài ra có chút chậm, cậu thật sự sợ bản thân kích động làm chuyện sai.
Lúc này Nhan Tử Mịch tay tuy rằng tiếp tục vẽ, nhưng tim đã đập loạn lên.
Tai đỏ bừng, chắc chắn mặt cũng đỏ.
May mà cậu ngồi gần tranh, còn có tóc ngăn cản, Bùi Hoán nghiêm túc xem tranh của cậu như thế, có lẽ không nhìn ra được gì.
Bút chì vẽ phác nền không quá bao lâu, Nhan Tử Mịch múa bút hai ba cái rồi kết thúc.
Đúng lúc cậu vừa bóp thuốc màu không cẩn thận dây ra tay, dứt khoát trực tiếp đưa bút cho Bùi Hoán.
"Em đi rửa tay.
" Nhan Tử Mịch lùi về sau một chút, đứng dậy: "Anh có thể chỉnh màu sắc.
"
Bùi Hoán cười: "Cậu cảm thấy tôi sẽ?"
Nhan Tử Mịch bất đắc dĩ: "Anh phải tự mình vẽ.
"
Bùi Hoán: "Tôi không biết, thầy Nhan.
"
Nhan Tử Mịch: "Không biết anh còn dám mua cái lớn nhất.
"
Bùi Hoán ngẩng đầu nhìn Nhan Tử Mịch: "Cậu đang phê bình tôi à?"
Nhan Tử Mịch cắn răng nói: "Phải.
"
Bùi Hoán cười: "Tôi sai rồi.
"
Nhan Tử Mịch mím môi cười một cái: "Sai rồi thì đợi em quay về.
"
Nhan Tử Mịch lại cảm thấy, cậu có thể hưởng thụ bầu không khí mập mờ mà không phải lỗi sai của mình cậu.
Là Bùi Hoán đút cậu ăn.
Thẳng nam thật phiền.
Nhan Tử Mịch đi rửa tay, Bùi Hoán ngồi chán bèn cầm thuốc màu Nhan Tử Mịch đã bóp sẵn lên.
Anh lại từ trong thùng nước lấy ra một cái bút, tựa hồ thử pha màu nào đó trên bức tranh.
Phối màu đơn giản anh vẫn là biết sơ sơ, cái gì mà đỏ thêm xanh nước biển ra tím, gì mà vàng thêm xanh nước biển ra xanh lá.
Bùi Hoán đang động não suy nghĩ với bảng pha màu, cạnh bàn bỗng nhiên có thứ sáng lên thu hút sự chú ý của anh.
Là điện thoại của Nhan Tử Mịch, bên trên là một đoạn tin nhắn.
Bùi Hoán không có ý muốn xem, khổ nỗi điện thoại này của Nhan Tử Mịch liếc phát là có thể nhìn được tin nhắn, mà vừa vặn tốc độ đọc của Bùi Hoán nhanh.
Vì vậy Bùi Hoán nhìn thấy rồi, là tới từ một người bạn tên Lâm Kiệt, hỏi Nhan Tử Mịch: [Mày với nam thần thế nào rồi?]
Tay của Bùi Hoán ngừng một chút, vệt màu đỏ dưới ngòi bút bị anh hất lên một cái.
"Đúng rồi, trước tiên pha màu nền" Nhan Tử Mịch trở lại, cũng nói: "Còn phải thêm màu vàng.
"
Bùi Hoán cúi đầu nhìn bảng, thuận tiện trộn thêm màu vàng theo lời Nhan Tử Mịch nói.
Nhan Tử Mịch vứt giấy vào trong thùng rác, ngồi xuống ở vị trí ban đầu, cầm điện thoại cũng thuận tiện chỉ vào chỗ trống trên bảng pha màu: "Pha ở đây, cảm giác gần được rồi là được.
"
Nói xong cậu mở điện thoại ra.
Sau đó cậu liếc nhìn Bùi Hoán đang pha màu, không tiếng động nghiêng người trả lời Lâm Kiệt.
Nhan Tử Mịch: [Thẳng nam thật đáng ghét]
Lâm Kiệt trả lời trong giây lát: [Nói chuyện của chúng mày ra!]
Nhan Tử Mịch: [Trở về nói, bọn tao đang vẽ tranh]
Lâm Kiệt: [Cùng nhau vẽ tranh?]
Lâm Kiệt: [Đang ở phòng vẽ của mày à?]
Nhan Tử Mịch: [Ừ]
Lâm Kiệt: [Sẽ không phải là đúng lúc chỉ có hai chúng mày đi]
Lâm Kiệt: [Sẽ không phải là đúng lúc chỉ có hai chúng mày còn ngồi cùng nhau vẽ một bức tranh đi!]
Nhan Tử Mịch: [Đúng vậy]
Nhan Tử Mịch: [Đúng đó]
Lâm Kiệt: [Được rồi, vậy tao không làm phiền nữa]
Lâm Kiệt: [Vẽ đi]
Nhan Tử Mịch đặt điện thoại xuống, phát hiện Bùi Hoán vẫn dừng ở bước cũ.
Nhan Tử Mịch: "Sao không pha màu nữa?"
Bùi Hoán lại bỗng nhiên hỏi: "Sao lại đeo hai cái đồng hồ thông minh giống nhau?"
Nhan Tử Mịch nhìn cổ tay ồ một tiếng.
Vừa nãy rửa tay xắn tay áo lên, giờ phút này trên cổ tay là hai chiếc đồng hồ thông minh cơ hồ giống nhau vô cùng bắt mắt.
"Mẹ em mua cho em" Nhan Tử Mịch bất đắc dĩ: "Đặc biệt bảo anh em mang tới.
"
Nói là một cái cho Nhan Tử Mịch, một cái cho cô gái của Nhan Tử Mịch, còn bảo Nhan Tử Mịch đeo lên chụp ảnh gửi bà xem.
Nhan Tử Mịch rất bất đắc dĩ, lập tức nói với mẹ không có, mẹ bảo cứ để đấy, nói tương lai nhất định có thể tặng được, mua cũng mua rồi.
Nhan Tử Mịch vì vậy lập tức đeo hết lên chụp cho mẹ xem, hai cái cậu đều đeo, cậu không có cô gái nào.
"Buổi chiều vừa đeo, phải tới phòng vẽ chưa kịp tháo xuống.
" Nhan Tử Mịch nói.
Bùi Hoán nhìn đồng hồ, bỗng nhiên lại hỏi: "Buổi chiều ở cửa trường học, người đó là anh cậu?"
Nhan Tử Mịch hơi kinh ngạc: "Anh sao biết? Anh nhìn thấy à?"
Bùi Hoán: "Nhìn thấy rồi.
"
"Anh họ em tới đưa em cái này, thuận tiện dạo trường học" Nhan Tử Mịch có chút không vui nhìn Bùi Hoán: "Nhìn thấy em mà không gọi.
"
Bùi Hoán thực ra cũng không biết lúc đó tại sao không gọi Nhan Tử Mịch, có thể là người ở cổng trường quá nhiều đi.
"Anh họ à" Bùi Hoán khó hiểu nhắc lại, cũng giải thích rằng: "Thấy cậu bận, xe bus tới thì đi.
"
Nhan Tử Mịch bĩu môi: "Được rồi.
"
"Có điều anh xem kỹ xem, bọn nó vẫn không giống nhau" Nhan Tử Mịch giơ mặt trang sức vàng bên trên cho Bùi Hoán xem: "Cái này là ngôi sao, cái này là hái sao.
"
Bùi Hoán nhướn mày: "Mẹ cậu cho cậu đeo hai cái?" Anh cười nhìn Nhan Tử Mịch: "Không phải chứ?"
Nhan Tử Mịch nghiêng đầu, trực tiếp vươn tay tới trước mặt Bùi Hoán: "Đẹp không?"
Bùi Hoán: "Khá đẹp.
"
Nhan Tử Mịch lại đưa tay tới một chút: "Cái nút này rất khó cởi, anh giúp em cởi một cái.
"
Bùi Hoán đặt bút xuống: "Cởi cái nào?"
Nhan Tử Mịch: "Cởi cái anh thích.
"
Bùi Hoán chỉ nghĩ là Nhan Tử Mịch không muốn đeo, vì vậy suy nghĩ lựa chọn, tháo dây của cái hái sao ra.
Nhan Tử Mịch nhận lấy hái sao, nói với Bùi Hoán: "Đưa tay cho em.
"
Bùi Hoán còn chưa có động tác, Nhan Tử Mịch liền kéo tay của Bùi Hoán qua, vòng cái hái sao lên cổ tay anh.
Cậu vừa đeo vừa nói: "Ý của mẹ em đương nhiên không phải bảo em đeo hai cái.
"
Nhan Tử Mịch nói rồi thắt dây đồng hồ lại: "Mẹ bảo em cái còn lại đưa cho.
"
Một nửa còn lại.
"Người em muốn tặng.
" Nhan Tử Mịch nói.
Lời vừa dứt, dây đeo cạch một tiếng thắt lại.
Cùng với tiếng khoá này, Bùi Hoán hình như thấy có chỗ nào đó bị cào một cái.
Anh nhìn đôi mắt Nhan Tử Mịch, dần dần cười lên: "Cứ thế tặng tôi?"
Nhan Tử Mịch giơ lòng bàn tay của mình ra: "Không muốn có thể trả em.
"
Bùi Hoán thu tay về: "Của tôi.
"
Đeo đồng hồ cho Bùi Hoán xong, Nhan Tử Mịch ngồi về vị trí, theo lẽ thường đẩy một cái! !
À, cậu hôm nay không đeo kính.
Vì vậy cậu dứt khoát đẩy không khí một cái.
"Cảm ơn bạn học Nhan Tử Mịch.
" Qua vài giây sau, Bùi Hoán nói.
Nói thì nói, còn xoa đầu Nhan Tử Mịch hai cái.
Nhan Tử Mịch vốn không muốn cười, bị Bùi Hoán cảm ơn một cách bình thường như thế này lại nhẹ nhàng cười một cái: "Chỉ cảm ơn à?" Cậu không xoay đầu nhìn Bùi Hoán, mà nói với tranh vẽ: "Không biết là ai nói, thích thì nói! ! "
Nhan Tử Mịch chưa nói xong, Bùi Hoán đã cắt ngang cậu.
Bùi Hoán: "Tôi rất thích.
"
Trái tim Nhan Tử Mịch lại rung động: "Ồ.
"
Tuy rằng Bùi Hoán người này chưa từng tiếp xúc với vẽ tranh, nhưng học rồi còn rất lên tay.
Nhan Tử Mịch làm mẫu pha màu, Bùi Hoán dùng mắt nhìn là học được, Nhan Tử Mịch giải thích tại sao cần tô chỗ này trước, ánh sáng như này nên dùng bút gì, thủ pháp gì, toàn bộ cậu đều nói một lượt, làm một lượt, Bùi Hoán liền học được hết.
Nhan Tử Mịch đương nhiên phải khen Bùi Hoán một câu giống như khen bạn nhỉ: