Bùi Hoán nói vô cùng qua loa về chuyện lần này anh lấy được giải thưởng, nếu như không phải lúc trước Nhan Tử Mịch đã từng tra qua Bùi Hoán tham gia thi đấu cái gì thì thiếu chút nữa đã bị anh lừa.
Điểm dừng của xe tuyến 1 là trường học của bọn họ, từng trạm qua đi, quay đầu nhìn tới nhìn lui, trong mấy trạm xe cuối cùng trừ bọn họ chỉ còn lại tài xế phía trước và cô gái ngồi nghiêng đối diện bọn họ.
Lúc sắp tới trạm, Nhan Tử Mịch nhỏ giọng nói với Bùi Hoán: "Cô ấy hình như cũng là của trường chúng ta.
"Bùi Hoán khẳng định lời của Nhan Tử Mịch: "Ừ.
"Nhan Tử Mịch: "Anh biết?"Bùi Hoán cũng học theo Nhan Tử Mịch thả nhẹ giọng: "Học viện của tôi, sinh viên mới.
"Nhan Tử Mịch a một tiếng.
Nhan Tử Mịch lại hỏi: "Sao anh lại biết cô ấy?"Bùi Hoán: "Hợp xướng tân sinh viên năm nay, cô ấy là chỉ huy của lớp cô ấy.
"Nhan Tử Mịch bĩu môi một cái: "Quan tâm gái xinh à.
"Bùi Hoán cười: "Nghe nhiều mà thôi.
"Nhan Tử Mịch: "Anh biết cô ấy, cô ấy biết anh không?"Bùi Hoán: "Cậu đi hỏi xem?"Nhan Tử Mịch: "Em mới không thèm.
"Bùi Hoán: "Tôi đi hỏi.
"Nói hỏi là hỏi, Bùi Hoán thật sự xoay đầu một cái, nói với bên đó: "Cô quen biết Nhan Tử Mịch không?"Cả người Nhan Tử Mịch ngạc nhiên, vội vàng đứng lên bịt miệng Bùi Hoán.
"Anh làm gì vậy" Nhan Tử Mịch kéo Bùi Hoán trở về: "Làm gì thế.
"Thực ra giọng của Bùi Hoán rất nhỏ, tiếng xe to, bên ngoài còn có gió thổi vào, cô gái có khả năng không nghe thấy.
Anh chính là muốn trêu Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch trộm liếc nhìn về phía cô gái, quả nhiên thấy cô gái vẫn là dáng vẻ cúi đầu nghịch điện thoại vừa nãy.
Nhưng Nhan Tử Mịch không nhìn thấy, cậu vừa mới ngồi xuống, cô gái liền không nhịn được cười một cái.
Nhan Tử Mịch bình tĩnh liếc Bùi Hoán: "Anh rất nhàm chán.
"Bùi Hoán tay chống lên ghế đằng trước, nghiêng người nhìn Nhan Tử Mịch: "Bị doạ rồi?"Nhan Tử Mịch vẫn là: "Anh rất nhàm chán.
"Bùi Hoán cười rất vui vẻ.
Không mất bao lâu, xe dừng lại ở trạm xe bus của cổng trường.
Giờ đã là rất muộn rồi, cổng trường dường như không có bao nhiêu người, đích đến của bọn họ là hai hướng, vì vậy xuống xe rồi, hai người chào tạm biệt rồi đi theo hai hướng khác nhau.
Nhà trọ của Nhan Tử Mịch ở bên cạnh, có điều hai phút thôi là cậu đã về rồi.
Trở về nhà trọ, Nhan Tử Mịch giống như quả khinh khí cầu phấn khởi cả đêm chợt nản lỏng, trong phút chốc nằm liệt cả người trên sofa.
Cậu không phải cả người phấn khởi, cậu là tinh thần phấn khởi.
Mỗi lần khinh khí cầu là cậu đây muốn bay lên cao thì sẽ luôn bị Bùi Hoán kéo xuống.
Bùi Hoán sẽ trêu cậu, sẽ sờ tóc cậu, sẽ bảo vệ cậu, sẽ nhìn cậu mà cười, cũng sẽ nhìn cậu cười.
Nhan Tử Mịch sắp điên rồi.
Gối ôm trên sofa sắp bị Nhan Tử Mịch vò biến dạng rồi thì Nhan Tử Mịch mới tha cho nó.
Cậu lật người một cái ngồi dậy, lấy ra điện thoại của mình, phát hiện mấy phút trước Bùi Hoán có gửi cho cậu một tin nhắn.
fire: [Tối mai rảnh không?]Bình thường nhận được tin nhắn kiểu này, câu trả lời của Nhan Tử Mịch đều sẽ là câu nói không tiến không lùi "Sao vậy.
"Nhưng người này là Bùi Hoán.
Nhan Tử Mịch đương nhiên là: [Có]fire: [Cùng nhau ăn cơm?]fire: [Còn có bạn cùng phòng của tôi]Nhan Tử Mịch: [Dạ]Ngày hôm sau, Nhan Tử Mịch mới biết buổi tối Bùi Hoán mời là việc anh lấy được giải vàng, cũng biết trừ phòng kí túc xá của anh chỉ có người ngoài là Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch hôm nay cả ngày đều ở bên ngoài làm việc, lúc trở về thời gian là nửa tiếng trước giờ hẹn.
Cậu dứt khoát không về nhà trọ, đi tới nhà hàng trước, đợi ở trong sảnh dưới tầng.
Bùi Hoán 10 phút sau tới, vừa vào tầm mắt hai người liền chạm nhau.
Bùi Hoán bước vài bước tới ngồi xuống cạnh Nhan Tử Mịch: "Tới sớm không nói trước, đợi bao lâu rồi?""Không bao lâu" Cậu hỏi Bùi Hoán: "Anh không cần lên lớp à?"Bùi Hoán: "Lớp của bọn nó, học phần của tôi đủ rồi.
"Nhan Tử Mịch gật đầu, lại dựa lên sofa.
Bùi Hoán hỏi cậu: "Rất buồn ngủ?"Nhan Tử Mịch gật đầu: "Nay dậy sớm, bận suốt cho tới tận vừa nãy.
"Bùi Hoán vỗ nhẹ hai cái lên đầu gối Nhan Tử Mịch: "Ngủ đi, bọn nó còn phải một lúc nữa.
"Nhan Tử Mịch thấp giọng: "Dạ.
"Có Bùi Hoán bên cạnh, Nhan Tử Mịch yên tâm nhắm mắt lại, cả cơ thể thả lỏng dựa vào sofa.
Dựa mãi dựa mãi, cậu cảm thấy cơ thể mình có chút xiên vẹo, sắp trượt xuống.
Lúc sắp trượt xuống, Nhan Tử Mịch đã căng cơ bụng định chống đỡ bản thân, nhưng bỗng nhiên một bóng dáng lay động, chắn cạnh người cậu, đón lấy cậu.
Đầu Nhan Tử Mịch cứ như vậy dựa vào vai Bùi Hoán.
Lông mi Nhan Tử Mịch hơi rung rung, nhưng cậu không mở mắt mà là thả lỏng cơ bụng, cả người thả lỏng.
Đèn sảnh nhà hàng mở sáng đủ tới độ dù cho Nhan Tử Mịch nhắm mắt cũng có thể hơi nhìn được hình ảnh bên ngoài.
Vì vậy lúc Bùi Hoán vươn tay tới, Nhan Tử Mịch cảm nhận được.
Một hình ảnh rất mơ hồ, cậu còn không kịp mở mắt xác nhận là cái gì thì có một thứ rất dịu dàng chạm lên chóp mũi cậu.
Bùi Hoán đang chạm vào nốt ruồi của cậu.
Nhan Tử Mịch thật sự không nhịn được, lông mày cậu động đậy, người cũng cười.
"Không ngủ?" Bùi Hoán hỏi cậu.
Nhan Tử Mịch mở mắt liếc nhìn Bùi Hoán, nhưng rất nhanh lại nhắm mắt lại: "Mơ màng một lúc.
"Bùi Hoán vỗ đầu cậu, hỏi: "Cần không?"Nhan Tử Mịch lại lần nữa mở mắt, thấy Bùi Hoán giơ ngón trỏ của anh qua.
Nhan Tử Mịch có chút không hiểu: "Cái gì?"Bùi Hoán: "Cậu có phải cần nắm cái gì đó thì mới ngủ ngon được?"Nhan Tử Mịch nhất thời nóng bừng.
Bùi Hoán lại nói: "Em trai họ tôi cũng thế, ngủ nhất định phải cầm đồ vật.
"Nhan Tử Mịch không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nhưng mỗi một chi tiết nhỏ buổi tối hôm đó vẫn sẽ bị Bùi Hoán trong lúc vô tình nhắc tới.
Nhan Tử Mịch không thể không thấy xấu hổ.
Cậu nghiêng đầu chôn giữa vai Bùi Hoán và ghế sofa.
"Anh tối ngày hôm đó giả vờ ngủ?" Nhan Tử Mịch hỏi.
"Ngủ rồi" Bùi Hoán cười: "Nhưng nghe thấy cậu nói chuyện liền tỉnh.
"Nhan Tử Mịch xấu hổ không chịu được.
Vì vậy thật sự là cái gì cũng biết.
Bùi Hoán thế mà còn hỏi: "Làm sao, là lời nói cho tôi nghe nhưng lại không thể cho tôi nghe?"Đầu Nhan Tử Mịch chôn càng sâu: "Không phải, có thể nghe.
"Cậu nói xong bèn nắm lấy ngón trỏ Bùi Hoán đặt lên đùi: "Em muốn ngủ.
"Nhưng cuối cùng vẫn là không chợp mắt được.
Còn chưa tới nửa phút, trong sảnh liền ồn ào, một giọng nói quen thuộc hét lên: "Bùi Hoán cứu mạng.
"Nhan Tử Mịch mở mắt nhìn, là Triệu Địch đang chạy tới, phía sau là Tiểu Đông.
Nhan Tử Mịch ngồi thẳng dậy.
Trong nháy mắt, hai người đã đi tới bên cạnh.
Bùi Hoán hỏi: "Làm sao?""Hoán à" Triệu Địch đặt mông ngồi xuống đầu bên kia cạnh Bùi Hoán, dán lại gần Bùi Hoán: "Nó muốn ôm tao!"Bùi Hoán: "Ôm mày?"Triệu Địch: "Thằng ngốc này nhìn thấy hai đứa con trai ôm nhau bên ngoài nói rất ấm áp, nó chỉ mặc một áo, cực kì muốn ôm tao sưởi ấm.
"Tiểu Đông cười nói: "Nếu không mày cho tao áo khoác đi.
"Triệu Địch lớn tiếng: "Tao sao phải cho mày? Ai bảo mày không mặc nhiều áo" Cậu ta chỉ vào Vu Nam theo ở phía sau: "Mày ra ôm nó ý.
"Tiểu Đông tiến lên trước muốn túm lấy áo Triệu Địch: "Áo khoác mày to.
"Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán đồng thời nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy hai người con trai bên ngoài ôm lấy nhau sưởi ấm, đại khái đang đợi xe.
Thu hồi tầm mắt lại, Tiểu Đông đã chui vào trong lòng Triệu Địch, ra sức kéo áo của Triệu Địch lên người mình, miệng còn nói: "Tao tới đây sắp lạnh chết rồi, mày cho tao ấm tí sẽ chết à.
"Động tác quá lớn, rất dễ dàng làm thương người vô tội, Bùi Hoán không chỉ không giúp còn kéo Nhan Tử Mịch đứng dậy đi chỗ khác.
Trên đường tới phòng bao, cơ thể Tiểu Đông ấm lại rồi rốt cuộc không ồn ào nữa, nhưng Triệu Địch vẫn trốn cậu ta xa một chút.
Không biết giải thưởng này của Bùi Hoán lấy được bao nhiêu tiền, sau khi ngồi xuống mọi người đều rất không khách khí, cái gì đắt thì gọi cái đó.
Ba người bạn cùng phòng của Bùi Hoán này đều rất sôi động, bầu không khí bữa cơm này từ lúc bắt đầu đều bị bọn họ làm cho vô cùng náo nhiệt.
Nhan Tử Mịch không phải lần đầu tiên biết tới bầu không khí phòng này, bọn họ dường như không bao giờ hết lời, cái gì cũng buôn, lại thêm ân oán nhỏ giữa Triệu Địch và Tiểu Đông hôm nay, bữa cơm này ăn vào, chủ đề trên cơ bản liên tục không dứt.
Sau đó nói mãi nói mãi, bọn họ liền nói tới tên game của Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán.
Chuyện này nói ra trước mặt, Nhan Tử Mịch ngay từ đầu đã có chút không dám nói chuyện.
Nhưng hiển nhiên mọi người đều rất rộng rãi, Tiểu Đông còn chỉ trích hai bọn họ ăn mảnh, tự mình lén lút đổi tên không nói.
Sau đó lo lắng đổi theo thành tên gì.
"Tao đặt Đông Đông winter thế mà trùng tên.
"Vu Nam cũng nói: "Nam Nam south