Khi ánh sáng dần dần thế chỗ cho màn đêm u tối, cũng là lúc một ngày mới lại bắt đầu.
Mới sáng sớm, Minh Anh ngáp ngắn ngáp dài đến khu chung cư, nơi ở của vị đối tác trong hợp đồng lao động kia.
Minh Anh vừa đi vừa ngáp đi ở khuôn viên khu trung cư, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, đầu óc vẫn còn đang lơ ngơ.
Ai ngờ đang đi cô liền bắt gặp Gia Bảo đang chạy bộ từ đằng xa lại.
Minh Anh: "!!!"
Má sao sáng sớm đã gặp phải cái tên thần kinh kia.
Gặp tên kia lại mất thời gian mà cùng hắn đối chất mất thời gian, không cẩn thận lại bị hắn điều tra ra lý do cô lại đến đây thì lại càng rắc rối hơn.
Cô không phải sợ gặp Gia Bảo, mà cô không muốn để cái tên chết tiệt kia biết là cô phải làm dưới trướng của Hoàng Anh được.
Vậy nên Minh Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy theo hướng khác để không chạm mặt Gia Bảo.
Thật may mắn, cô với hắn ta không chạm mặt nhau.
Mới sáng ra đã đen đủi quá rồi rồi.
Minh Anh thở phào nhẹ nhõm, đi đến căn hộ của Hoàng Anh.
Đến thời điểm anh ra mở cửa, thấy trên trán cô chảy đầy mồ hồi, thái dương phút chốc giật mạnh.
Cô ta chạy bộ tới đây hay sao mà ra nhiều mồ hồi vậy?
Minh Anh khẽ gãi đầu cười gượng: "Ha ha, tôi vẫn đến đúng giờ đó."
Hoàng Anh chẳng nói đến một câu, liếc xéo cô rồi đi vào trong phòng của mình.
Minh Anh: "..."
Sao tên này lúc thì mở miệng đầy châm chọc, lúc lại câm như hến vậy.
Khó hiểu.
...
Minh Anh vẫn tiếp tục công việc như hôm qua, các công đoạn dọn nhà y như hôm qua.
Dọn xong cả hai cùng đi xuống tầng hầm lấy xe, Hoàng Anh đi trước, hỏi Minh Anh đằng sau: "Lịch trình hôm nay cô đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"
Minh Anh bật đầu đáp: "Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, anh có cần tôi thông báo lại lịch trình không?"
"Không cần." Hoàng Anh lạnh lùng buông lời.
Anh lấy chìa khóa trong túi áo ra, hướng về phía bên cạnh nói: "Nay cô lái xe..."
Kết quả...!Bên cạnh không có một bóng người.
Hoàng Anh: "..."
Người đi đâu mất rồi?
Hoàng Anh nhìn một lượt vòng quanh để tìm người, nhưng không thấy bóng dáng của Minh Anh đâu, vừa nãy còn lẽo đẽo theo anh, không biết đã chạy đi từ lúc nào.
Mà còn vấn đề khác khá thú vị, không thấy Minh Anh nhưng thấy Gia Bảo đang ở phía đối diện khá xa đi tới.
Bảo sao chạy nhanh như vậy.
...
Minh Anh chạy một mạch ra nhà để xe, vừa chạy vừa ngó đằng sau, cho đến khi xác nhận không thấy kẻ chết tiệt kia thì cô mới tạm dừng lại, thở phào nhẹ nhõm.
Minh Anh thở hồng hộc, vuốt vuốt ngực lầm bầm: "Cứ như thế này sớm muộn cũng sẽ chạm mặt anh ta mất!"
Sao số cô nó lại đen đủi như này thế cơ chứ.
Hai tên khốn nạn này sao lại ở cùng một khu như này vậy?
"Cô làm cái gì mà chạy nhanh vậy hả? Hoàng Anh đi tới đằng sau Minh Anh, lông mày nhíu lại, nhìn chằm chằm cô hỏi.
"Ôi mẹ ơi!" Minh Anh bị giật mình mà nhảy cẫng lên, hai tay ôm lấy ngực, đến khi nhìn thấy người đằng sau là ai thì mới thở phào, vội