Minh Anh đang đi lao đầu về phía trước nghe vậy thì dừng chân, quay lại, có phần hoảng hốt nhìn anh trong bóng tối: “Gì cơ? Có gì là có gì?”
Đừng có mà dọa cô thế chứ?
Hoàng Anh vẫn đứng đó, bình thản mà trả lời: “Cô lại đây mà xem.”
Minh Anh lập tức đáp lại: “Sao tôi phải lại chứ?’’
Có gì đó thì anh tự mình mà xem đi!
Đừng có mà dọa cô!
“Cái đó chạy ra phía trước cô rồi kìa.” giọng điệu Hoàng Anh bất ngờ tăng lên.
Lời anh nói vừa dứt, một cơn gió mạnh thổi tới, làm cây cỏ vang lên từng tiếng xào xạc rợn người.
“Ối mẹ ơi!” Minh Anh bị lời nói của anh cùng với âm thanh xào xạc kia dọa cho giật mình, vội lùi phía sau vài bước, lại không cẩn thận va thẳng vào Hoàng Anh đang ở phía sau đi lại.
Minh Anh: "..."
Hoàng Anh: "..."
Hoàng Anh cũng không ngờ tới trường hợp này, bị cô va phải theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống, Minh Anh cũng theo bản năng ngẩng đầu lên.
Hoàng Anh có chiều cao mét tám, Minh Anh cũng sở hữu được chiều cao mét sáu lăm lý tưởng, nhưng khi đứng cạnh anh cô vẫn trông nhỏ bé chẳng nhằm nhò gì.
Chiều cao tuy chênh lệch nhưng ở góc độ này gương mặt cả hai lại gần nhau cực kỳ.
Trong phút chốc cả hai cảm nhận rõ ràng nhịp thở của đối phương, hơi thở ấm nóng gần ngay trong gang tấc.
Minh Anh phản ứng lại trước, vội lùi ra sau, Hoàng Anh cũng lùi ra sau một bước, anh khẽ ho một tiếng rồi nói: “Thế mà còn nói không sợ.”
Minh Anh mất vài giây ngẩn ngơ, đến khi phản ứng lại, liền tức giận phản bác: “Trêu chọc người khác khiến anh vui lắm à?’’
“Không phải là trêu chọc, chỉ là thấy một người từng này tuổi đầu rồi vẫn còn sợ ma như cô thì thấy lạ thôi.”
Nghe đối phương nói với giọng điệu như bản thân chả làm cái gì sai làm Minh Anh làm lửa giận của Minh Anh nhất thời nổi lên bừng bừng.
Cô tức giận lầm bầm: “Đâu có quy định nhiều tuổi rồi thì không được sợ ma chứ?”
Hoàng Anh không nghe rõ lời cô nói nên hỏi lại: “Hửm?”
“…” Minh Anh bỏ đi luôn không muốn tiếp tục tranh luận với anh nữa.
Ai dè đi được vài bước, phía trước bỗng một bóng đen thùi lùi đi đến, đi được vài bước thì mắt kẻ đó bỗng dưng rực sáng ánh đèn màu trắng, làm hiện rõ gương mặt hình sọ đầu lâu kia.
“…” Minh Anh nuốt nước bọt cái ực, chân lại vô thức lùi về sau, như muốn tránh cái thứ quỷ dị kia.
Nhưng mà thứ đó không những không tránh đi, mà càng lúc càng tiến tới phía Minh Anh.
Cô càng lùi, kẻ đó càng tiến, bất thình lình từ phía kẻ đó vang lên âm thanh rùng rợn.
“Gào!!!”
“Ối mẹ ơi ma!!!” Minh Anh hốt hoảng kêu lên, vội quay đầu bỏ chạy, lần này lại không may đụng phải Hoàng Anh ở sau, như gặp được phao cứu sinh cô lập tức nhào tới ôm chầm lấy anh.
Hoàng