Tới lúc này Minh Anh mới từ từ mở mắt ra, liền thấy xung quanh đã sáng đèn.
Khẽ quay đầu, gương mặt người đàn ông xa lạ hiện ngay trước mắt, ánh mắt anh ta đầy áy náy nhìn cô, cô liếc qua thấy anh ta đang choàng một cái áo choàng đen dài đến chân, tay đang cầm cái mặt nạ đầu lâu, ánh mắt của cái mặt nạ đó vẫn còn phát sáng thứ ánh sáng trắng, vẻ mặt cô đầy ngây thơ vô tội hỏi: “Thế không phải là ma à?”
Là người chứ không phải ma sao?
Bóng đen với mặt nạ hóa ra chỉ là đồ giả thôi sao?
“Thật xin lỗi đã dọa cô sợ.” người đàn ông kia vội cúi đầu xin lỗi, tràn đầy áy náy.
"Thế tiếng gào ban nãy là gì?" Minh Anh ngơ ngác hỏi.
Không phải ma thì tiếng gào ban nãy ở đâu ra?
Tiếng kêu đó rùng rợn đó đáng sợ thực sự!
"À, là tiếng phát ra từ điện thoại của tôi." vừa nói người đàn ông cũng vừa lôi điện thoại ra, cũng bật tiếng lại để cô kiểm chứng.
Hóa ra là từ tiếng của điện thoại.
Minh Anh khẽ thở phào.
Hóa ra không phải là ma thật.
Dọa chết cô rồi.
“Xuống.” Hoàng Anh lúc này lạnh lùng ra lệnh.
Cảm giác đã mất kiên nhẫn lắm rồi.
Minh Anh lúc này mới phản ứng lại là bản thân đang ôm quấn chặt lấy anh, vội vàng bò từ trên anh xuống, lúc xuống thì có chút mất tự nhiên nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn thẳng anh, bảo với người đàn ông kia: “Không có gì đâu.”
Người đàn ông kia nghe vậy mới tạm yên tâm sau đó cũng vội chuồn lẹ.
Nhất thời, cả không gian rộng lớn chỉ còn lại Minh Anh và Hoàng Anh.
Hoàng Anh nhìn về phía cô, lông mày nhíu thật sâu.
"Miệng nói một đằng hành động một nẻo như cô, tôi cũng gặp lần đầu đấy."
Minh Anh khẽ liếc anh, bực bội nói, nhất thời quen béng đi mất sự xấu hổ vừa rồi: "Đem nỗi sợ của người ta ra bàn tán, anh thấy vui lắm à?"
Rõ ràng vừa nãy còn nói chuyện với nhau có vẻ hòa thuận hơn chút.
Làm cô tạm có cảm tình hơn với anh ta một chút.
Giờ thì xem, nói năng khó chịu thế!
Còn dọa cô một lần nữa.
Như này anh thấy vui lắm sao hả?
Hoàng Anh nhìn vẻ mặt bực bội do bị chọc giận của cô thì chẳng hiểu sao lại thấy thú vị, tiếp tục nói: "Không phải là cô giỏi võ lắm sao, có ma thì đánh cho một trận."
"Ma có phải người đâu mà đánh cho trận." nếu mà đánh được thì cô đã đánh hết lũ ma trên đời này đi để bản thân đỡ phải sợ hãi như này rồi.
Hoàng Anh thản nhiên mà nói tiếp: "Chứ không phải do sợ quá nên chỉ muốn chạy cho thật nhanh sao?"
Minh Anh lập tức quay phắt đầu, chuyển đề tài: "Giám đốc, cũng đã khuya rồi, anh nghỉ ngơi đi nhé, tôi đi nghỉ trước đấy."
Sau đó, Minh Anh như một cơn gió,