Tên của hành tinh này từng xuất hiện vài lần trong cuộc trò chuyện của người Incyte.
Hơn nữa, ảnh của cha Nguyễn Thu cũng được lưu trong máy liên lạc, Tư Tuân nghĩ là giữa hai bên có lẽ có liên hệ nào đó.
Nhưng đây chỉ là suy đoán, linh kiện có rất nhiều tọa độ, cái nào cũng có thể là quê hương của cha cậu.
Nguyễn Thu quay mặt đi, tiếp tục lắng nghe Lê La suy đoán.
"Có một tọa độ từ thiên hà Tanda.
Nhưng theo tôi biết thì nơi đó đã là một bãi phế tích rồi." Lê La nói, "Nếu đây là kết quả của cuộc xâm lược của người Incyte...!Thì chúng đúng là đáng chết."
Có tổng cộng tám hành tinh lạ, trong đó có thể bao gồm thiên hà, trong thiên hà có ít nhất hai hành tinh.
Tư Tuân gọi Đường Khiêm đến, ghi lại tất cả dữ liệu tọa độ và suy đoán của Lê La, sau đó giao cho quân Liên Minh chịu trách nhiệm thẩm vấn.
Chiến trường chính của cuộc xâm lược lần này là ở hành tinh chính, mọi việc sau đó cũng sẽ do Liên Minh xử lý.
Lê La đưa linh kiện cho Đường Khiêm: "Cái này tôi đã sửa rồi."
Đường Khiêm gật đầu lia lịa, mở máy liên lạc gửi tiền hoa hồng cho cô: "Cô Lý rất chuyên nghiệp."
Trong khi hai người nói chuyện, Tập Uyên ngồi xuống cùng Nguyễn Thu.
Hắn lấy ra một lọ chất dinh dưỡng chẳng biết mang theo từ khi nào, mở ra đút Nguyễn Thu uống.
Nguyễn Thu ngủ một giấc dậy mà có cảm giác như đang nằm mơ vậy, cảm thấy không chân thực.
Cậu uống hết chất dinh dưỡng, nắm chặt cái lọ: "Chúng bị bắt hết rồi ạ?"
Đêm qua, mặc cho Tư Tuân khuyên can, cậu vẫn điều khiển Bạch Điểu xuất hiện, tự đục lỗ xuyên qua tinh hạm của người Incyte.
Trước đây Nguyễn Thu chỉ nhìn thấy những chủng tộc ngoài thiên hà trong khoang mô phỏng.
Nhưng hiện thực và mô phỏng khác nhau, bây giờ nhớ lại, cậu vẫn thấy hốt hoảng.
Tập Uyên lên tiếng: "Ừa."
Số lượng người Incyte không nhiều, kém xa quy mô của cuộc xâm lược năm ấy.
Không có sự hỗ trợ của thiên hà Tanda thứ hai, chúng giống như những chú chim bị cắt cánh, chỉ có thể cử động hai cái chân nhỏ xíu của nó.
Chúng có phi thuyền năng lượng, khi mở điểm chuyển tiếp thật đúng là làm người ta ngỡ ngàng, nhưng tiếc là sức chiến đấu kém thật.
Và dù vậy, người Incyte vẫn buộc xâm lược.
Chứng tỏ chúng đã hết cách.
"Thẩm vấn bắt đầu chưa?" Nguyễn Thu lại hỏi: "Em muốn đi xem."
"Vẫn chưa," Tập Uyên trả lời, "Ngày mốt anh đưa em đi nhé."
Lưới bảo vệ của hành tinh chính vẫn chưa đóng lại, một số mảnh vụn bị ngăn cách bên ngoài cần dọn dẹp.
Hơn nữa vẫn cần đề phòng khắp nơi, phòng hờ biến cố xảy ra.
Nhưng Tập Uyên thấy sẽ chẳng còn gì nữa đâu.
Điều còn lại phải làm là tìm cách có được tin tức hữu ích từ những người Incyte.
Lê La và Đường Khiêm cùng rời đi.
Trước khi đi còn hỏi thăm tình hình của Nguyễn Thu và Tập Uyên.
Trạng thái của Tập Uyên vẫn ổn, Nguyễn Thu vẫn như thường.
Tư Tuân vẫn còn ở trong phòng, Tập Uyên ngẩng đầu hỏi y: "Đến hành tinh mẹ không?"
"Xa lắm." Tư Tuân tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói: "Mà chuyện liên quan đến chủng tộc ngoài thiên hà cần phải bàn bác với các thống lĩnh rồi mới quyết định được." Muốn đến hành tinh mẹ của người Incyte thì đương nhiên phải dẫn quân đội theo, mà dẫn quân đội theo thì đâu phải để giao lưu hữu nghị gì.
Tập Uyên đáp: "Được."
Thoạt trông hắn như không sao cả.
Hắn nắm tay Nguyễn Thu đứng dậy định đi.
Nguyễn Thu quay đầu lại: "Con ra ngoài một lát nha cậu..."
Tư Tuân không ngẩng đầu lên, cầm tài liệu trên bàn lật xem: "Ừa."
Hai ngày sau, Nguyễn Thu theo Tập Uyên đến nhà tù nơi giam giữ người Incyte.
Tổng cộng có mười tám người Incyte bị bắt, có năm người bị thương quá nặng nên đã chết, số còn lại đều xương cốt cứng rắn, dù bị thẩm vấn ra sao chúng cũng không chịu khai ra tí gì.
Trong số những người này, có cả người có ý đồ tiếp cận Bạch Điểu dưới sự yểm hộ của đồng đội vào giây phút cuối cùng.
Địa vị của hắn ta có vẻ khá cao trong đám đồng bọn, có thân phận tương tự như chỉ huy.
Qua tấm kính một chiều, người Incyte bị còng tay và ngồi xếp bằng trên đất.
Quân Liên Minh trước mặt hỏi hắn ta: "Chúng tôi đã xác định được tọa độ của hành tinh mẹ ngay trong phi thuyền năng lượng mà anh sử dụng, anh không có gì muốn nói à?"
Người Incyte nhắn nghiền đôi mắt, hai cục cứng bên cổ hơi phập phồng.
"Người đưa quyết sách tối cao của các anh đang ở hành tinh chính nhỉ?" Quân Liên Minh lại hỏi, "Gã có biết các anh tấn công thất bại không?"
Người Incyte từ từ mở mắt ra, giọng điệu mỉa mai ngòng ngọng: "Tụi tao không có thống lĩnh, chủ tịch gì đấy.
Tụi tao là một thể, không chia cắt."
Quân Liên Minh ghi lại lời hắn ta nói, tiếp tục thẩm vấn: "Hành tinh mẹ còn lại bao nhiêu người?"
Người Incyte lại nhắm mắt, rõ là không muốn trả lời.
Lúc này phòng thẩm vấn nhận được mệnh lệnh, an tĩnh lùi ra ngoài.
Sau đó, cửa phòng lại mở ra.
Lần này là Tập Uyên bước vào, phía sau hắn là Nguyễn Thu.
Người Incyte ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Thu bằng đôi mắt đục ngầu.
"Là cậu." Hắn ta thong thả cất tiếng, "Cậu trông rất giống cha cậu."
Nếu mái tóc và đôi mắt của cậu đều là màu đen thì sẽ giống hơn, ngoại hình của Nguyễn Thu giống Tư Huỳnh hơn.
Người Incyte gần như tham lam nhìn Nguyễn Thu: "Tiếc ghê, chúng tôi sắp tìm được cậu rồi kia mà."
Ánh mắt của hắn ta khiến người ta thấy khó chịu, hơi thở Nguyễn Thu run run, dựa vào Tập Uyên.
Sắc mặt Tập Uyên âm trầm: "Móc mắt hắn ra."
Phía sau hắn là một thuộc hạ tinh tặc, quân Liên Minh thì đang đợi bên ngoài.
Nhưng trực tiếp móc mắt ra quá đỗi máu me, Nguyễn Thu vẫn còn ở đây.
Cuối cùng cấp dưới đành lấy một miếng vải trắng bịt mắt người Incyte lại, đợi lát nữa mới làm.
Không ai nhìn lom lom vào mình khiến Nguyễn Thu đang căng thẳng thả lỏng hơn nhiều, cậu kéo ghế ngồi xuống.
"Các anh bắt cha tôi đi," Cậu bình tĩnh nói: "Cha bị bắt về hành tinh mẹ sao?"
Người Incyte trả lời: "Nếu tìm thấy thi thể cũng coi như là bắt đi thì đúng rồi đấy."
Đầu ngón tay đặt trên tay vịn của Nguyễn Thu chợt siết chặt, siết đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
Cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn với kết quả này, nhưng không ngờ nói ra từ miệng người Incyte lại thờ ơ đến vậy.
"Anh ta còn giấu cậu đi nữa cơ." Người Incyte tiếp tục nói: "Bọn tôi đợi suốt mười năm, chỉ còn cách một bước nữa thôi."
Chẳng hay có phải vì Nguyễn Thu hay không mà hắn ta không còn phối hợp như trước nói, muốn nói gì thì nói.
"Lúc cậu thức tỉnh năng lượng từng bị phát hiện một lần trên hành tinh Lorens.
Ai ngờ nhiều tinh tặc và lính đánh thuê tìm cậu như thế mà mãi vẫn chưa tìm ra."
Lúc đó sức khỏe của Nguyễn Thu quá kém, tinh thần lực vẫn còn yếu, chậm phát triển, không thể phóng ra ngoài nên không bị phát hiện.
Mãi đến sau này, cậu được Tư Tuân tìm về, người Incyte mới xác định được cậu đang ở đâu.
"Cậu thừa hưởng tất cả thiên phú của cha cậu."
Trong giọng điệu của người Incyte xen lẫn hưng phấn và tiếc nuối: "Cha cậu chết để lại cậu, cậu là chất dinh dưỡng tốt nhất, cũng là niềm hy vọng của hành tinh mẹ..."
Hắn ta chưa kịp nói hết đã bị cấp dưới của Tập Uyên đấm vào mặt, khóe miệng chảy máu.
Nguyễn Thu không rời mắt, thấp giọng hỏi: "Các anh đã hủy diệt nhiều hành tinh như thế mà vẫn chưa đủ sao?"
Thân thể người Incyte khẽ lay động, hắn ta ngồi thẳng dậy, nuốt mùi rỉ sét trong cổ họng xuống: "Không đủ."
Câu trả lời của hắn ta cũng chứng minh suy đoán của Lê La là đúng, tọa độ trong linh kiện là các hành tinh mà chúng từng đến.
"Đương nhiên không đủ, còn lâu mới đủ..."
Giọng nói của người Incyte ngày càng trầm xuống: "Năng lượng tái tạo quá ít và cũng quá chậm...!Các