Dì kia đã nhận được kết quả vừa lòng, cảm thấy trong lòng mỹ mãn liền kéo Tề Tranh rời khỏi.
Vì không cẩn thận bản lý lịch sơ lược trong tay Tề Tranh bị rơi xuống bay đầy đất.
Dì kia ngồi xuống giúp cô nhặt lên.
"Ồ! Là sinh viên xuất sắc nha!" Dì kia nhìn thấy nội dung liền tán dương: "Đây là vừa đi xin việc trở về? Như thế nào, không quá thuận lợi hay sao?"
Dì kia thật đúng là người rất rất giỏi trong việc đốp chát người khác, chỉ là một câu thôi, vậy mà Tề Tranh lại không thể trả lời.
Cuối cùng, cô nói trong sự ngượng ngùng: "Ngài đã nhìn ra rồi."
Dì kia sảng khoái nói: "Cũng không hẳn là như vậy.
Ở dưới ánh mặt trời cũng không cảm thấy bị phơi nắng, nhưng một khi ngồi xuống chính là mất cả buổi, lẽ nào trong lòng lại không để ý đến chuyện này hay sao.
So với việc lãng phí thời gian vô đó, còn không bằng lại đây để dì giúp một tay."
Tề Tranh sững sờ, còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì lại nghe thấy dì này nói tiếp: "Theo dì thấy trong lý lịch sơ lược thì con rất ưu tú, vì cái gì lại bị cự tuyệt như vậy? Nói cho dì nghe một chút, đúng lúc cả hai chúng ta đều không có việc gì để làm."
Tề Tranh lập tức có cái cảm giác bị người ta lôi kéo đi nghe bát quái.
Phải ấp úng cả buổi, Tề Tranh mới đơn giản nói ra đôi ba câu.
Dì kia vỗ đùi đánh bộp: "Thế này, thế này còn không đơn giản hay sao?"
Tề Tranh sững sờ.
"Nếu dì cũng là những người kia thì dì cũng không dám nhận con đâu." Dì hết sức thẳng thắn.
Tề Tranh khó hiểu: "Vì cái gì a?"
Dùng cái nhìn như nhìn một kẻ ngốc, dì lườm Tề Tranh một cái: "Việc này cũng giống như người khổng lồ vào làng của người lùn vậy.
Dì không thể dung nạp một người to lớn như con được.
Cứ coi như là con chấp nhận chịu ấm ức, cố gắng chen lấn vào đó, đợi đến khi cảm thấy không thoải mái, về sau khẳng định cũng sẽ tìm cách rời đi bằng được.
Đến lúc đó dì sẽ lại phải một lần nữa tìm người khác đến thay thế.
Con nói xem, như vậy thì phiền phức hay không phiền phức?"
Tề Tranh trợn mắt há hốc miệng.
Cho tới bây giờ cô chưa từng một lần nghĩ đến phương diện này.
Bởi vì muốn nhanh chóng có ngay một công việc ổn định, có được tiền lương để nuôi gia đình, thậm chí cô đã tuyển chọn những công ty nhỏ, mới được thành lập.
Cô cho làm như vậy là đã tự mình hạ thấp tư thái, sẽ đạt được mục đích nhanh hơn.
Bây giờ, chỉ một câu này của dì cũng đủ đánh thức người trong mộng.
Thì ra vì cái nguyên nhân này, mấy công ty kia mới không dám nhận mình vào làm.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì không giữ được, vậy thì hãy giải quyết theo cách đơn giản nhất.
Vậy mà Tề Tranh lại xem nhẹ vấn đề lâu đến như vậy.
"Dì ơi, con cám ơn ngài!" Nói xong, nhanh như tên bắn Tề Tranh chạy vọt về nhà.
Dì còn chưa kịp nói xong chứ đâu, vậy mà Tề Tranh đã chạy mất: "Ối, chưa gì đã đi mất rồi?"
Tề Tranh cầm chiếc chìa khóa của mình mở cửa ra, nhìn thấy trước cửa một đôi giày nhỏ màu đen hết sức xinh xắn đã được xếp gọn gàng vào một chỗ, cô biết ngay là Bùi Thanh Phi đã trở về.
"Mình đã trở về, Bảo Bảo!" Giọng của Tề Tranh thật vang dội, rất có tinh thần.
Vừa lên tiếng chào cô vừa đóng cửa lại.
Bùi Thanh Phi từ phòng bếp ló cái đầu ra, mái tóc đã được cuốn lên, con mắt cong cong cười đến là ngọt ngào: "Rửa tay xong là đã có thể ăn cơm ngay được rồi."
"Xong ngay đây!" Tề Tranh vui vẻ làm theo.
Hai người ngồi vào mâm cơm, đến lúc này mới bắt đầu chia sẻ cho nhau kết quả phỏng vấn hôm nay.
"Mùng một tháng sau mình sẽ chính thức đi làm."
Tề Tranh không có cái tin tức nào cho tốt, nhưng Bùi Thanh Phi lại một kích trúng hồng tâm.
"Truyền thông Hoa Hoan à? Được vậy thật sự là quá tốt." Tề Tranh cũng vì Bùi Thanh Phi mà vui vẻ.
Hoa Hoan là công ty truyền thông thuộc tốp số một số hai của thành phố B, thành tích xuất sắc đã đành, mà ấn tượng trong nghề cũng rất tốt.
"Còn cậu đây, thế nào rồi?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Tề Tranh trầm mặc mất một lúc rồi bỗng nhiên nhếch miệng vừa cười vừa nói: "Đột nhiên mình lại không muốn đi tới mấy cái nơi nhỏ bé kia nữa."
Nghe thấy Tề Tranh nói như vậy, Bùi Thanh Phi không chỉ không phản đối, mà còn thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu cô cũng đã không đồng ý với việc Tề Tranh tìm tới mấy công ty nhỏ như vậy để phỏng vấn.
Nhưng vì người này có nhu cầu quá bức thiết, cứ như thể nếu không có số tiền lương này thì trời sẽ sụp đổ đến nơi rồi ấy.
Vì thế mà Bùi Thanh Phi đành phải nuốt xuống ý kiến của mình, tôn trọng lựa chọn của Tề Tranh.
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy cuối cùng Tề Tranh cũng đã nghĩ thông suốt, Bùi Thanh Phi cảm thấy đây là chuyện không thể tốt hơn.
"Sao bỗng nhiên lại nghĩ ra được như vậy?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Chân mày cùng khóe mắt của Tề Tranh phải có đến hai phần ngạo nghễ: "Bởi vì mình cảm thấy lời của Lâm Lan rất đúng."
Không phải vì cậu không tốt, mà là có nhiều nơi, cho đến giờ đều không phải là sân khấu cho cậu thể hiện tài năng.
Ăn xong cơm tối, Tề Tranh lại vùi đầu vào chỉnh sửa lại bản lý lịch sơ lược.
Bao nhiều dòng chữ dùng để bày tỏ sự khiêm tốn kia đã từng được cô kỳ công chọn lựa để viết vào, giờ lại bị Tề Tranh xóa bỏ giống như vậy.
Chỉ kẻ mạnh mới thưởng thức kẻ mạnh.
Có rất nhiều khi, bản thân mình không cần phải làm kẻ yếu thế.
Dường như Bùi Thanh Phi đã trở nên mệt mỏi.
Cô làm cùng Tề Tranh được một lúc, rồi nghiêng người ngủ trên ghế sa lon từ lúc nào không biết.
Giờ đang là mùa hè, thời tiết cũng không phải lạnh, nhưng Tề Tranh vẫn cầm một cái áo phủ lên người Bùi Thanh Phi.
Vì cô ấy đã muốn cùng ở chỗ này, Tề Tranh cũng không đánh thức người ta nữa.
Chờ cho đến khi tất cả mọi việc đều được hoàn tất, Tề Tranh tắt máy vi tính rồi mới nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Thanh Phi, hôn từng chút một lên khuôn mặt của cô ấy.
"Dậy nào, Thanh Phi, chúng ta trở về phòng ngủ đi thôi." Tề Tranh nói khẽ.
Từ trong mê man Bùi Thanh Phi mở mắt ra, trước mặt cô là đôi mắt của Tề Tranh đang mở to, hình như nguyên nhân là vì cái máy vi tính mà trông nó hơi đỏ lên.
Bùi Thanh Phi giơ tay lên vuốt nhẹ, cô nói với Tề Tranh: "Cậu không cần phải lo lắng quá.
Cứ từ từ rồi sẽ đến, không sao đâu.
Cậu vẫn còn có mình đây mà.
Mình sẽ là chỗ dựa của cậu."
"Cậu sẽ nuôi mình hay sao?" Tề Tranh đặt trán mình lên trán cô ấy rồi nhẹ nhàng dụi dụi.
"Ừ." Bùi Thanh Phi đáp lại.
Cô còn cố gắng nâng đầu lên hôn người này một cái.
Tề Tranh kéo Bùi Thanh Phi đứng lên, để cô ấy dựa vào trong ngực của mình.
"Được.
Mình đây sẽ cho cậu cơ hội này a." Tề Tranh vừa cười vừa nói.
Đây không phải chỉ là trò vui đùa, Bùi Thanh Phi rất nghiêm túc, mà Tề Tranh cũng là như vậy.
Cô quyết định muốn chậm lại bước chân của mình, không còn nôn nóng hoàn thành kế hoạch ban đầu kia nữa.
Từ bây giờ cô sẽ bắt tay vào làm lại quy hoạch tương lai một chút.
Những giao tình từng gắn bó trước đây, giờ cũng đã đến lúc phát huy tác dụng rồi.
Việc cô cần làm trước mắt là mời mấy vị đàn anh trước đây mình đã từng hợp tác ăn một bữa cơm, cùng trò chuyện một chút, học một chút kinh nghiệm, nghe một chút ý kiến của bọn họ.
Tề Tranh gọi cho vị đàn anh cùng học trường Thanh Bắc hẹn cùng nhau gặp mặt.
Thật không may là, hiện tại người này đang đi tỉnh ngoài, phải chờ đến một tuần sau mới có thể trở về.
Trước mắt đã là cuối tháng sáu, đến mùng một tháng bảy Bùi Thanh Phi mới chính thức đi làm, vậy là bất ngờ hai người có được vài ngày nhàn rỗi.
Trước đây, khi Bùi Thanh Phi đến thành phố này, vừa vội vàng lại vừa căng thẳng, ngoài việc cùng cô nghỉ trong khách sạn sát trường đại học ra, Tề Tranh cũng chưa có cơ hội dẫn cô đi xem một vòng.
Hôm nay hai người đã xác định ở lại thành phố này dựng nghiệp, đương nhiên là Tề Tranh rất vui vẻ, thừa dịp mấy ngày nhàn rỗi này mang theo Bùi Thanh Phi đi khắp nơi.
Ban đầu Giang Sở và Tô Nhã còn thừa cơ nhào vô góp vui.
Nhưng vì hai người đã sống tại thành phố B đến những năm năm, không còn nơi