Bùi Thanh Phi đã nói là không muốn ở chỗ này nữa.
Nhưng việc các cô tự mình chuyển đi là một chuyện, bị người ta vô cớ vi phạm điều ước, thời hạn theo hợp đồng chưa kết thúc đã bị đuổi đi lại là một chuyện hoàn toàn khác.
"Dì à, chúng ta đã giao hẹn ba tháng, bọn con cũng đã trả đủ tiền thuê nhà ba tháng rồi kia mà." Tề Tranh cũng không chịu nhượng bộ.
Bà chủ nhà không cần khách khí: "Chúng tôi sẽ trả lại tiền nhà cho các cô, một đồng cũng không thiếu.
Các cô hãy đi tìm chỗ khác mà ở.
Nhanh lên, tìm thời gian chuyển đi thôi."
Tề Tranh hết sức buồn bực.
Lúc trước hai bên còn hết sức hòa thuận, tại làm sao lại đột nhiên trở mặt nhanh như vậy được đây?
"Tề Tranh, bây giờ thì tôi nói thật cho cô biết nha.
Cô cũng biết rồi đấy, căn hộ này ban đầu chúng tôi cho con gái làm phòng cưới, cho nên cửa hai nhà mới đối diện nhau như vậy.
Mùa hè này con gái của tôi sẽ mang theo cháu gái trở về, mà hai người các cô...!Ngày nào cũng phải ra ra vào vào nên không thể tránh được việc gặp gỡ, như vậy sẽ dạy hư trẻ nhỏ."
Tề Tranh công khai tính hướng từ khi mới vào đại học.
Ngày đó cô đã phải tiếp nhận rất nhiều tin đồn cùng ánh mắt dò xét, nhưng đây lại là lần đầu tiên bởi vì vấn đề tính hướng của mình mà cô bị người ta chỉ trích thẳng vào mặt như vậy.
Ông chủ cho thuê nhà dường như cảm thấy việc bắt người ta phải ngay lập tức chuyển đi như vậy thì có chút không ổn, nên nói với Tề Tranh: "Như thế này đi, các cô có thể ở đến ngày 15.
Đến lúc đó cũng vừa tròn một tháng, làm như vậy thì tiền cũng sẽ đỡ đi một chút."
Bà chủ nhà nghe xong liền tỏ vẻ bất bình: "Sao có thể cho ở đến tận ngày 15 được?"
"Bà cũng đừng nói nữa.
Đến cùng là bà còn biết nói chuyện đạo lý nữa hay không? Bà bắt người ta phải chuyển đi thì cũng nên cho người ta một chút thời gian để tìm phòng ở với chứ."
"Có ai nguyện ý đem nhà của mình cho loại người này thuê đây? Có ai biết mà lại không chán ghét?"
Thật sự là nhìn người thì không thể chỉ dựa vào bề ngoài được.
Trong ấn tượng ban đầu của Tề Tranh, hai vợ chồng này đều là những người hiền hòa, rất dễ nói chuyện.
Cửa hai nhà lại đối diện với nhau, mỗi lần ra cửa gặp nhau đều cùng nhau vui vẻ chào hỏi.
Vào cái ngày các cô vừa mới chuyển đến ở ấy, hai vợ chồng chủ cho thuê nhà còn đem đến cho các cô không ít đồ điện gia dụng nhỏ cần thiết, thậm chí mỗi khi có đồ ăn ngon sẽ còn đưa tới cho các cô nữa...
Vậy mà ở còn chưa đầy một tháng, mọi thứ đã quay ngoắt đến 180°, cứ như thể hai người Tề Tranh các cô là côn trùng có hại vậy.
Bọn họ không chỉ có muốn đuổi các cô đi, thậm chí còn nghĩ đến chuyện không muốn để cho hai cô gieo tai họa cho người khác.
Chẳng lẽ các cô đã làm ra cái chuyện gì quá phận hay sao?
Thật sự là Tề Tranh không thể nghĩ ra.
Trước mặt cô, hai vợ chồng kia vẫn không ngừng tranh cãi, làm cho Tề Tranh thấy thật đau đầu.
"Thôi được rồi, dì chú! Ý của hai người con đã biết rồi.
Không cần phải đợi đến ngày 15, chờ cho đến ngày mai đi.
Ngày mai tụi con sẽ rời đi, vậy nên hai người cũng trở về chuẩn bị một chút.
Dù sao hai người cũng là bên vi phạm hợp đồng đã được thỏa thuận trước, việc bồi thường thì xem như cho qua, nhưng con hi vọng hai người trả lại tiền thuê nhà cùng tiền thế chấp đầy đủ." Tề Tranh bình tĩnh nói.
Khi nghe thấy những lời này cả hai vợ chồng kia đều không khỏi cảm thấy bị bất ngờ.
Bọn họ vốn tưởng rằng hai bên sẽ còn phải tranh cãi ngất trời, hoặc là hai người Tề Tranh sẽ còn phải nấn ná không chịu đi mới là chuyện bình thường.
Thậm chí bọn họ sẽ còn tìm thêm bằng hữu, thân thích đến gây áp lực.
Nếu một khi xảy ra loại chuyện như vậy, hai vợ chồng bọn họ sẽ còn phải tìm người đến hỗ trợ.
Kết quả lại là, những sự chuẩn bị này đều không cần phải dùng tới, căn bản là người ta không muốn cùng bọn họ nói nhiều.
Đuổi đi được vợ chồng chủ cho thuê nhà, cô đóng cửa rồi quay vào.
Tề Tranh bình tĩnh đi đến phòng bếp, tiếp tục công việc chuẩn bị bữa cơm tối hôm nay cho mình và Bùi Thanh Phi.
Thì ra không phải vì không thích mới muốn rời khỏi nơi này, Tề Tranh cảm thấy rất đau lòng.
Bởi vì cảm thấy khổ sở trong lòng, cho nên Bùi Thanh Phi mới muốn dẫn mình mau chóng chuyển đi nơi khác.
Cháo đã nấu xong, Tề Tranh tắt điện, cô ngồi một mình ở trong phòng bếp nhìn chằm chằm vào nồi cơm điện mà ngẩn người ra.
Mới ban nãy cô còn tỏ ra hết sức cứng cỏi trước mặt vợ chồng chủ cho thuê nhà, còn nói cái gì mà ngày mai sẽ chuyển đi.
Nhưng mà ngày mai các cô biết dọn đi đến chỗ nào đây?
"Ôi! Ban nãy mình đã hơi quá xúc động rồi a!" Tề Tranh thở dài, cô đứng dậy đi rửa rau: "Kỳ thật mình cứ ở cho đến khi hết ba tháng, tìm được phòng ở rồi lại nói sau thì cũng đâu có sao? Đằng nào thì cũng đã ký hợp đồng rồi kia mà!"
Ngày đầu tiên Bùi Thanh Phi đi làm, dù sao cũng hơi có đôi chút nơm nớp lo sợ.
Nhưng thật may mắn là, trong công ty không có quá nhiều người chú ý đến cô, cũng không có ai tận lực bỏ qua cô.
Tất cả mọi người đều tỏ ra rất chuyên nghiệp, chỉ xem cô như là một đồng nghiệp bình thường, cần sắp xếp thì sắp xếp, nên chỉ dẫn một chút thì sẽ chỉ dẫn.
Điều này làm cho Bùi Thanh Phi thở phào nhẹ nhõm, cho nên rất nhanh cô liền tiến vào trạng thái làm việc.
Lần đầu tiên đi làm, vì vậy mà cũng có lần đầu tiên được tan tầm.
Cho đến khi cầm cái chìa khóa, mở cửa đi vào nhà, ngửi thấy được trong nhà tràn ngập mùi thơm của đồ ăn, cái được gọi là cảm giác hạnh phúc gì đó từ đáy lòng dâng tràn.
"Mình đã trở về!" So với trước kia, giọng của Bùi Thanh Phi lúc này đã cao hơn rất nhiều.
Tề Tranh mang theo cái tạp dề nhỏ từ bên trong đi ra, cô bước tới ôm lấy người này rồi hôn liền mấy cái: "Cậu đã vất vả rồi."
Nói xong cô vừa đưa tay cầm lấy túi xách lại vừa đem đôi dép lê ra.
Ước gì có thêm mấy cái tay nữa, bởi lúc này Tề Tranh chỉ hận không thể ngay lập tức bế người này đi vào, dù chỉ là một bước cũng không cho Bùi Thanh Phi tự mình làm lấy.
Cháo đã nấu chín từ trước đó, đồ ăn cũng đã được chuẩn bị xong cả rồi, hiện tại tuy trình độ nấu ăn của Tề Tranh vẫn chưa đuổi kịp Bùi Thanh Phi, nhưng nếu đem so với bữa ăn cháy khét, mặn đến cong cả đầu lưỡi khi còn ở Khang Niết ngày đó thì cô đã tiến bộ hơn nhiều rồi.
Lửa được bật lên.
Xào rau.
Không quá mấy phút, cây bông cải xanh xào chay đã được xếp lên bàn.
Tề Tranh bưng bát đũa đến trước bàn ăn, gọi Bùi Thanh Phi đi rửa tay.
Hai người ăn xong cơm, Bùi Thanh Phi đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp.
Cậu ấy là người đã làm cơm chiều, vậy thì mình cũng nên biểu hiện một chút nha, rửa bát gì gì đó.
Nhưng vừa mới đứng lên thì cô lại bị Tề Tranh đè xuống.
"Có một việc, vì nó xảy ra quá đột ngột nên mình không kịp thương lượng với cậu." Tề Tranh nói.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bùi Thanh Phi vừa ngồi xuống vừa hỏi.
Tề Tranh sắp xếp lại ngôn từ một chút: "Là thế này, xế chiều hôm nay, hai vợ chồng chủ cho thuê nhà bọn họ đã tới đây."
Vừa nghe xong, thần sắc Bùi Thanh Phi lập tức trở nên lạnh lùng: "Bọn họ chạy tới đây để làm cái gì?"
"Bọn họ nói không cho thuê phòng này nữa, muốn cho chúng ta mau chóng chuyển đi.
Vốn là bọn họ có nói cho chúng ta từ giờ cho đến ngày 15 phải chuyển đi, nhưng mà lúc đó não trong đầu mình bị nóng lên nên mới nói là ngay ngày mai chúng ta sẽ đi." Tề Tranh nói xong, trong lòng thoáng có chút áy náy.
Dù sao người ta cũng đã cho mình thêm một chút thời gian rồi, nhưng mình lại cự tuyệt.
Trước mắt bị rơi vào tình thế cục diện rối rắm này cũng chỉ vì mình nhất thời xúc động mà tạo thành.
"Nếu vậy thì ngay đêm nay chúng ta lập tức đóng gói hành lý, ngày mai đi tìm khách sạn để ở trước đã.
Chung quanh đây hẳn là còn rất nhiều chỗ.
Nhức đầu nhất chính là những thứ đám bạn kia đã mua cho chúng ta, bây giờ xem ra cũng chỉ có thể tạm gửi lại ở chỗ Tiểu Điềm đã.
Chờ cho đến khi chúng ta tìm