Nửa phần sau kỳ nghỉ đông của Tề Tranh là cùng trò chơi ghép hình và Thư viện vượt qua.
Đúng là như vậy đấy.
Thư viện thành phố Lăng Giang chỉ cách khu chung cư Phú Hoa có một con sông.
Vì vậy mà nơi này cách trường cấp ba Thượng Thanh cũng không có bao xa.
Vào mỗi buổi sáng sớm, sau khi cùng người một nhà ăn xong bữa điểm tâm, Tề Tranh lại một mình một xe đạp đi ra ngoài.
Kể từ khi cùng Giang Sở đụng mặt, ngày nào hai người cũng ở lại chỗ này hao phí một buổi sáng.
Ông bố của Giang Sở công tác ngay tại Thư viện thành phố Lăng Giang này, vì vậy mà quyết định mang theo cậu con trai của mình cùng tới đây, bắt cậu phải học tập ngay dưới mi mắt của mình.
Tề Tranh lại không việc gì để mà làm, vậy nên mỗi ngày cũng đi theo đến Thư viện để xem ké tài nguyên.
Về sau mẹ Tề nghe được chuyện này liền cảm thấy như vậy thì rất không tệ, thậm chí còn rất có ý nghĩa.
Vì vậy mà bà lập tức tóm lấy cậu con trai bắt phải sung quân ngay.
Cũng bởi vì thế mà hành trình mỗi ngày của Tề Hồng lại có thêm một hạng mục nữa, thiếu chút nữa thì cậu lại bắt kịp lịch biểu ngày thường đi học.
Tốc độ trò chơi ghép hình của Tề Tranh cũng rất thuận lợi.
Không nhanh cũng không chậm.
Tất cả đều đâu vào đấy.
Trước khi kết thúc năm cũ, Tề Tranh ghép đã xong phân nửa phía bên trái.
Bùi Thanh Phi mua cho cô trò chơi ghép hình có chủ đề là truyện cổ tích.
Một cánh rừng lớn trong truyện cổ tích với rất nhiều nhân vật: cô bé lọ lem, công chúa Bạch Tuyết...!vân vân.
Đối với cái chủ đề này, Tề Tranh không biết mình nên khóc hay nên cười.
Ngày trước đúng là cô đã từng thích những cậu chuyện như thế này.
Bây giờ xem ra Bùi Thanh Phi vẫn còn xem cô như một đứa trẻ để mà dỗ dành đây mà.
Tề Tranh ngồi ở phân nửa bên trái tấm ghép hình đã được ghép xong mà đờ người ra.
Kỳ thật nếu như Bùi Thanh Phi muốn dỗ dành, làm cho mình thấy vui vẻ thì thật ra, là một việc vô cùng đơn giản: cười với mình nhiều hơn một chút, thường ngày hãy cho mình nhiều hơn cái việc hôn một cái, ôm một cái như vậy là được rồi.
Mấy thứ quà tặng gì đó thật sự là cô không cần.
Lễ mừng năm mới của nhà họ Tề tại Lăng Giang.
Nhắc tới cũng khéo, ba Tề cùng mẹ Tề thật đúng là ứng với câu nói của người xưa "không phải người một nhà không tiến vào cùng một cửa".
Hai người đều cùng là con út, phía trên còn có ba bốn vị anh chị nữa, cha mẹ hai bên đều cùng tuổi đã về già.
Từ lúc Tề Tranh lên học trung học thì vị lão nhân cuối cùng cũng qua đời, anh chị em hai bên mỗi người đều có gia đình riêng của mình, lại là trời nam biển bắc rất khó họp mặt.
Cho nên mấy năm gần đây đều luôn là bốn người một nhà họ Tề ở lại Lăng Giang đón mừng năm mới.
Buổi tối 30 tết, Tề Hồng đi theo ba mẹ ra ngoài thả pháo hoa, một mình Tề Tranh ở lại tiếp tục chiến đấu với đống mảnh ghép hình, kiên quyết không rời không bỏ.
Mọi người khuyên can mãi, nhưng nói thế nào cũng không lay chuyển được người này, vì vậy mà bọn họ đành phải thuận theo mà thôi.
Ba người vừa đi khỏi, điện thoại của Tề Tranh liền vang lên.
Mọi việc đôi khi là trùng hợp như vậy đấy!
"Tề Tranh!" Bùi Thanh Phi phát tới video để trò chuyện.
Trong bóng đêm, phía sau lưng cô hoàn toàn được bao phủ một màu trắng mờ mịt, cứ như là có một tấm áo choàng màu trắng khổng lồ bao phủ lên cả trái đất vậy.
Tề Tranh thích nhất là tuyết.
Đại khái cũng bởi vì nguyên nhân này mà Bùi Thanh Phi mới có thể bất chấp giá lạnh ra đứng ở bên ngoài trời như vậy.
Bởi vì thời tiết giá lạnh, nên Tề Tranh có thể nhìn thấy cái chóp mũi của Bùi Thanh Phi vì bị đông lạnh mà đỏ bừng lên.
"Đồ ngốc! Có lạnh lắm không? Mau trở về trong nhà đi." Tề Tranh lo lắng nói.
Hình như tâm tình của Bùi Thanh Phi rất không tệ.
Cô chỉ cười rồi điều chỉnh góc quay của cameras điện thoại, giúp Tề Tranh nhìn thấy toàn cảnh trước mắt.
Quê nhà của Bùi Thanh Phi cũng có một con sông.
Mỗi khi mùa đông đến mặt sông sẽ bị đông cứng lại, cực kỳ rắn chắc.
Đến lúc đó mọi người sẽ kéo nhau đến đây bước đi trên mặt sông, thỏa sức chơi đùa.
Khắc tượng băng, đắp người tuyết...!chỗ nào cũng có.
Bởi vì đêm nay là đêm ba mươi, là đêm kết thúc năm cũ chuyển sang năm mới, nên ở nơi này đã có rất nhiều người kéo đến tụ tập.
Tất cả đều đang đợi thời khắc 0 giờ, cùng xem pháo hoa nở rộ.
"Đùng! Đùng! Đùng!" Có một vài tiếng nổ mạnh phát ra, trên bầu trời đêm tràn ra những đóa hoa rực rỡ sắc màu.
Tràng cảnh ấy đã làm cho Tề Tranh trở nên cực kỳ kích động.
Bùi Thanh Phi xoay màn ảnh quay trở lại, để cho chính mình đứng trước những tràng pháo hoa đang vọt lên bung nở trên bầu trời đêm.
"Năm mới vui vẻ, Tề Tranh." Bùi Thanh Phi chân thành nói.
"Năm mới vui vẻ, Thanh Phi." Tề Tranh đáp lời.
Cảnh tuyết, pháo hoa, cùng với dáng vẻ tươi cười của Bùi Thanh Phi, đây đại khái là lời chúc mừng năm mới đẹp đẽ nhất Tề Tranh từng nhận được.
"Sức khỏe của bà nội thế nào rồi?" Tề Tranh hỏi.
Trên thực tế Tề Tranh đã có đáp án, nhìn qua nụ cười dịu dàng này của Bùi Thanh Phi, sức khỏe của bà nội nhất định là đang chuyển biến tốt đẹp.
Quả nhiên, màn ảnh lắc lư một chút rồi sau đó nhắm ngay vào một chiếc xe ở cách đó không xa.
Từ bên này Tề Tranh có thể nhìn đến ba Bùi mẹ Bùi đang đứng ở bên cạnh xe, mà ngồi sát ngay bên cửa sổ của ghế phụ là một gương quen thuộc, ấm áp, gương mặt của một bà cụ.
"Bà nội!" Tề Tranh gọi to.
Dường như vì một tiếng gọi bà nội này của Tề Tranh mà Bùi Thanh Phi rất vui vẻ.
Cô lập tức làm theo Tề Tranh cũng gọi to hai tiếng bà nội.
Bà cụ hướng về phía Bùi Thanh Phi vẫy vẫy tay.
Đây là hình ảnh rất giống hình ảnh của nhiều năm trước đây.
Khi đó bà đã đứng chờ ở trước cửa ra vào của nhà trẻ, từ xa nhìn đến nụ cười dịu dàng này của bà giống như là đang mời gọi mấy đứa cháu cùng đến bên mình vậy.
Tề Tranh có thể cảm nhận được hạnh phúc nho nhỏ này của Bùi Thanh Phi: được ở bên cạnh bà nội, có ba mẹ ở kề bên, năm tháng an ổn.
Thật tốt! Chỉ cần cậu ấy vui vẻ là được rồi.
Cuối cùng Bùi Thanh Phi hỏi: "Bộ ghép hình đã ghép xong rồi hay chưa?"
Tề Tranh lắc đầu: "Vẫn chưa."
"Vậy thì cậu phải cố gắng lên ha." Bùi Thanh Phi cười cười rồi nói câu gặp lại.
Đến đây màn hình tối đen, video đã bị cắt đứt.
"Tớ chờ cậu trở lại." Tề Tranh cầm điện thoại trong tay, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp.
Sang năm mới, sau khi theo cha mẹ đi chúc tết họ hàng, người thân Tề Tranh liền trở về với nhịp sống trước đó của mình.
Ghép xong nửa bên trái của trò chơi ghép hình, tốc độ ghép của nửa bên phải, nếu so với lúc trước, rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều.
Tề Hồng cảm thấy năm trước bà chị nhà mình dùng tốc độ của trâu già kéo cày để ghép hình, không biết lúc nào mới đến điểm cuối.
Thế nhưng hiện tại, người này giống như một con quay xoay tròn trong cái vòng nhỏ của mình, mỗi ngày một nhanh hơn, cứ như là có muốn cũng dừng lại không được.
Trò chơi ghép hình này chủ yếu là dùng mấy ngày nghỉ Tết.
Bắt đầu từ ngày mùng