"Không có a.
Tớ thích nhất là mấy cái thứ này mà.
Ghép xong rồi còn có cảm giác đặc biệt thành công nha!" Tề Tranh mạnh miệng.
Trên thực tế thì khi vừa mới bắt đầu, cô đã liều mạng đến thiếu nước thổ ra.
Có đến mấy ngày chỉ cần nhìn đến những mảnh ghép nho nhỏ kia cô đã bị quáng cả mắt, sinh ra chứng sợ hãi.
Chỉ là biểu hiện của Tề Tranh lúc này lại quá chân thành, thế cho nên kể từ đây về sau, mỗi lần đến sinh nhật của mình Tề Tranh đều sẽ thu được một ít quà tặng khá là kỳ kỳ quái quái.
Món quà nào cũng cần phải động não, lại còn cần đến cả sự nhẫn nại.
Bất quá đây đều là chuyện về sau này.
Tề Tranh sờ lên hai má Bùi Thanh Phi mà có chút đau lòng.
"Có phải cậu đã gầy đi hay không? Ăn không ngon miệng hay sao? Ngủ có ngon giấc không?"
Cái nhìn của Tề Tranh dành cho Bùi Thanh Phi lúc này cứ như là cái nhìn của một bà mẹ già dành cho đứa con của mình vậy.
Mình lấy ở đâu ra mà gầy? Rõ ràng còn mập thêm mấy cân ấy chứ!
Bùi Thanh Phi chỉ chỉ cái cằm của mình: "Kỳ thật tớ còn mập thêm.
Cậu nhìn đi, tớ có đến hai cái cằm rồi này."
Không mấy khi Tề Tranh nhìn thấy người này cũng biết trêu đùa như vậy.
Có đưa tay sờ lên thì cũng chỉ thấy xương cằm nhô ra.
Vậy mà người này còn nói với mình là có tới hai cái cằm cơ đấy.
Tề Tranh cười rộ lên, cả căn phòng đều tràn ngập tiếng cười trong veo.
Dùng đồ ăn tết do nhà họ Bùi mang đến, hai nhà cùng tụ vào một chỗ làm bữa cơm chiều.
Buổi tối hôm đó cực kỳ náo nhiệt.
Ăn uống no nê rồi, Tề Tranh liền vô cớ gây rối khi quấn lấy Bùi Thanh Phi nhất định không chịu để cho người này trở về nhà.
Mẹ Tề vẫn còn nhớ rõ chuyện hai đứa nhỏ này không thực hiện được chuyến hành trình đi tới thành phố S, vậy nên bà mở miệng can thiệp: "Đêm nay hãy để cho Thanh Phi ở lại nơi này đi.
Hai con nhóc này đã qua cả kỳ nghỉ đông không thấy mặt nhau rồi, sợ là có thật nhiều lời muốn nói với nhau đây mà."
Mẹ Bùi nhìn Bùi Thanh Phi đợi xem ý con gái thế nào.
Bà thấy con gái khẽ gật đầu liền biết thời biết thế đồng ý theo.
Người cao hứng nhất nhất định là Tề Tranh rồi.
Cô lập tức kéo người này trở về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, vậy là có ngay một khoảng không gian chỉ thuộc về hai người các cô mà thôi.
Trước khi vào học một ngày, diễn đàn BBS của đám học trò tràn ngập tiếng kêu than dậy khắp đất trời.
Xoát một lúc mà vẫn không thấy có thiếp mời nào đặc biệt hấp dẫn, Tề Tranh liền tắt đi máy vi tính.
Cô bắt đầu chuẩn bị sách vở để ngày mai đến trường.
Theo nếp cũ, ngày lên lớp đầu tiên của năm mới sẽ là: nhận sách giáo khoa mới, quét dọn phòng học.
Nếu như làm nhanh, tất cả chỉ cần thời gian buổi sáng là đủ.
Còn kế hoạch buổi chiều, Tề Tranh cũng đã sắp xếp xong xuôi cả rồi: lần trước Bùi Thanh Phi giúp mình bọc hết sách giáo khoa, vậy thì lần này cô muốn tự mình thực hiện câu nói có qua có lại mới toại lòng nhau nha.
Dựa vào sở thích của mình, cô chọn lấy những tờ giấy bọc có hình vẽ của các con vật thập phần đáng yêu.
Ở Bùi Thanh Phi cái gì cũng tốt, chỉ là những thứ người này ưa thích lại quá đơn điệu.
Con người ta ấy mà, phải náo nhiệt một chút thì mới tốt nha.
Mọi chuyện ban đầu tiến hành phải nói là cực kỳ thuận lợi.
Sau khi tan học, Tề Tranh đem người nào đó bắt về nhà mình, sau đó thả người ta ngồi lại trên ghế sofa trong phòng khách, còn bản thân Tề Tranh thì lại một mình tiến vào phòng riêng.
Cô lặng lẽ bọc lại bìa sách cho Bùi Thanh Phi.
Làm xong rồi thấy vẫn chưa đủ, cô lại vung bút đem tên của người ta viết lên.
Và phần làm hỏng việc chính là ở bước cuối cùng này.
Tề Tranh đã vô tình đem tên của Bùi Thanh Phi viết lên cái chỗ không nên viết...!
Bùi Thanh Phi vốn biết rõ Tề Tranh nên cô đã khá là lo lắng khi thấy người này kéo tuột mình về nhà cậu ấy.
Cô cảm thấy nhất định là người này có cái gì đó mờ ám.
Và rồi cô hết đợi lại đợi vậy mà vẫn không thấy Tề Tranh đi ra.
Tề Hồng ở một bên làm người chờ xem cuộc vui.
Bấy lâu cứ phải làm người vô hình, thật vất vả lắm cậu mới tìm được một cơ hội để chứng minh mình đang tồn tại, đương nhiên là cậu xung phong nhận việc xông vào phòng của Tề Tranh rồi.
"Ha ha ha ha ha!"
Chỉ một lát sau, từ nơi có hai chị em kia truyền đến tiếng cười cực kỳ khoa trương của Tề Hồng.
Tề Hồng chạy như liều mạng khi lao ra phòng tiếp khách.
Trên tay cậu lúc này là một quyển sách giáo khoa với ngoài bìa có màu sắc rực rỡ, còn Tề Tranh thì liều mạng lôi kéo không cho cậu đi ra ngoài.
"Trả lại cho chị! Nhanh trả lại cho chị! Chị vẫn còn chưa làm xong mà!" Tề Tranh kêu lên.
"Chị Thanh Phi! Chị Thanh Phi! Cứu em với! Sách giáo khoa của chị đã bị chị của em làm hỏng rồi này.
Chị lại đây nhanh lên!" Tề Hồng hướng về phía phòng khách không ngừng kêu gào.
Bùi Thanh Phi không khỏi có chút đau đầu.
Cô thật không hiểu nổi những năm qua mẹ Tề đã phải làm thế nào để mà trông nom hai người này được đây? Nhưng rồi cô vẫn đứng dậy đi về phía hai chị em Tề Tranh, sau đó cô đưa tay tiếp nhận quyển sách giáo khoa từ trong tay Tề Hồng.
Nhìn qua thì đúng là không tệ lắm.
Tay nghề của Tề Tranh đã tăng lên không ít khi bìa sách được bọc lại khá tề chỉnh.
Chỉ là cái bìa mặt này nha...!
Cứ như là đang hiến vật quý, Tề Hồng tiến đến bên cạnh Bùi Thanh Phi: "Chị Thanh Phi, chị xem này! Đây là chị của em mắng, mắng chị là con heo nhỏ.
Chị nhìn quyển này nữa đi! Chị ấy còn mắng, mắng chị là con chó nhỏ, còn có đây..."
Lời còn chưa kịp nói hết chứ đâu, vậy mà Bùi Thanh Phi đã cuộn quyển sách giáo khoa trong tay lại rỗi gõ nhẹ lên trán Tề Hồng: "Ý của chị ấy không phải là như vậy."
Vừa mới đây Tề Tranh vẫn còn ở bên cạnh dùng tay che mặt chứ đâu.
Cô không biết mình nên nói thế nào để giải thích với Bùi Thanh Phi.
Vậy mà vừa nghe xong lời này, cái eo của cô lập tức thẳng tắp!
Mục đích của cô khi mua những tấm giấy bọc sách có hình vẽ vui nhộn về các con vật nhỏ này, chính là để cho Bùi Thanh Phi ngoài việc học tập còn có thể nhìn thấy những thứ sinh động một chút, náo nhiệt một chút, như vậy sẽ giúp cho tâm tình người này tốt hơn.
Chỉ là nơi được mình chọn để viết lên tên của người ta lại không phù hợp cho lắm: chỗ thì trên lưng heo nhỏ, chỗ lại là trên bụng của con cún con...!
Ừ, nhìn cái cảnh này ấy mà, thú thật là không hiểu sao lại có chút quen mắt...!
Giống như lần đầu tiên chuyện cũng như thế này cũng đã xảy ra với Tề Hồng ấy.
Chỉ có điều, lần ấy là do Tề Tranh cố tình vẽ những hình vẽ này lên trên bìa giấy trắng tinh.
Thậm chí ngày đó cô còn lấy cả keo Super glue dán lại cho thật chắc chắn, làm cho Tề Hồng có muốn lột cũng lột không ra.
Vì việc làm này của cô mà Tề Hồng đã phải cam chịu cái bọc sách kia ròng rã suốt một học kỳ.
Hôm nay thật vất vả lắm mới có được một lần bắt được Tề Tranh sai lầm, đương nhiên là cậu phải bỏ đá xuống giếng rồi.
Chỉ có điều, thái độ này của Bùi Thanh Phi...!
Làm sao lại hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của cậu đây?
"Rất đẹp! Nhìn nó sẽ làm con người ta cảm thấy vui vẻ." Bùi Thanh Phi gật đầu nói.
Tề Tranh ưỡn ngực ngẩng đầu.
Vậy là đã qua cơn khổ cực, đến ngày sung sướng: "Đúng vậy! Đúng vậy!"
Tề Hồng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Chị Thanh Phi, chị xem chỗ này này.
Chị