Đã diễn thì phải diễn nguyên bộ.
Rất nhanh toàn bộ học trò trong ban bốn, thậm chí đến cả lão Trương cũng biết Tề Tranh bị trật khớp eo.
Lời nói dối cũng lỡ nói ra rồi, Tề Tranh chỉ còn cách liên tục trong hai ngày chịu khó ngồi một chỗ trong phòng học, không dám đi đâu, ngay cả đến ban mười lăm không mấy khi thấy mặt cô.
Đằng nào thì bạn cũng đã nói là bị trật khớp rồi nha, làm sao lại vẫn có thể trên nhảy dưới tránh né đòn như mọi ngày được a.
Vì để cho người ta nhìn vào càng thêm chân thật, thậm chí Tề Tranh còn dán lên trên eo vài miếng cao dán, cả người cứ thoang thoảng vị thuốc Đông y.
Có thể nói là người này đã không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Cứ chịu đựng như vậy cho đến hết một tuần lễ, nhẩm tính một chút về thời gian theo quy định, đại khái là đến lúc này danh sách đăng ký thi đấu của các hạng mục đã được Giang Sở nộp lên ban tổ chức cả rồi, Tề Tranh liền khôi phục nhanh như một kỳ tích.
Giang Sở hận đến nghiến răng, nhưng mà lợi thế đã mất, hết thảy đều đã muộn.
Tề Tranh đã thực hiện được mưu kế của mình, vậy nên vào lúc tan học cô cứ ngâm nga trong miệng một bài hát nào đó mà đi qua trước mặt Giang Sở.
Giang Sở hậm hực: "Để tui chờ xem bà có thể vui như vậy được mấy ngày."
Tề Tranh dừng lại, cô quay về phía Giang Sở làm cái mặt quỷ.
Còn chưa đi ra khu nhà dạy học, ngay tại khúc quanh của cầu thang Tề Tranh nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Bùi Thanh Phi.
"Cục cưng Thanh Phi là ở đây chờ tớ hay sao?" Tề Tranh bổ nhào tới ôm lấy vòng eo của Bùi Thanh Phi.
Bùi Thanh Phi vẫn như thường ngày khi không có để ý tới cái thói quen dùng lối xưng hô cùng động thủ động cước có chút chán ghét này của Tề Tranh.
Cô chỉ là gật gật đầu.
"Vậy là cậu chờ được rồi á...!Đi thôi." Tề Tranh tỏ ra rất khoái chí.
Cô kéo người này cùng đi ra ngoài.
"Tề Tranh!" Bùi Thanh Phi mở miệng gọi người này dừng lại: "Hôm nay tớ không thể cùng cậu trở về được rồi."
"Làm sao vậy? Đã có chuyện gì phải không?" Tề Tranh tỏ ra hồ nghi.
"Tớ đã đăng ký chạy ba nghìn mét rồi, cho nên muốn ở lại để tập luyện." Bùi Thanh Phi chân thành nói.
Tề Tranh lặng đi trọn vẹn ba giây đồng hồ.
Cô vừa mới nghe thấy cái gì vậy?
Với cánh tay nhỏ, cái chân nhỏ này mà Bùi Thanh Phi lại đăng ký chạy ba nghìn mét? Người này chỉ có cưỡi cái xe đạp về nhà, khoảng cách chỉ là một cây cầu, vậy mà còn phải thở gấp đến hai phút.
"Cậu chỉ là đang nói giỡn thôi a." Tề Tranh một mực không tin.
Bùi Thanh Phi lắc đầu: "Nếu như không có ai chịu đăng ký, để thiếu hạng mục thì lớp sẽ bị trừ vào điểm tổng sắp, như vậy thì không có lợi rồi.
Tuy rằng tớ sẽ không đem về thành tích tốt cho lắm, nhưng mà cuối cùng tớ cũng có thể tham gia chạy.
Như vậy thì tớ đã có chút ý thức trách nhiệm với lớp rồi."
Bùi Thanh Phi nói ra mấy câu như vậy làm cho Tề Tranh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Trong khi chính mình lại còn là lớp trưởng chứ đâu, vậy mà lại không có được giác ngộ như Bùi Thanh Phi trước mắt này.
Ý thức trách nhiệm, đó là cái gì? Là không phải dùng mọi mánh khóe đi trêu chọc Giang Sở, còn bản thân mình lại không hề để tâm chia sẻ nha.
Trong khi đó Bùi Thanh Phi lại hoàn toàn ngược lại.
Khả năng vận động của Tề Tranh là rất tốt, nên nhìn Bùi Thanh Phi để cho chính bản thân mình tham dự phần thi không phải là sở trường như vậy, Tề Tranh rất không đành lòng.
Nếu như có thể để hai người cùng nhau tham gia, như vậy còn không phải là có nhau làm bạn hay sao?
Bất giác Tề Tranh tự mình tưởng tượng ra cái cảnh hai người cùng nhau kề vai sát cánh mà băng băng chạy về vạch đích...!
Thật là đẹp!
"Chờ tớ một chút! Cậu chờ tớ một chút! Tớ đi đây một lúc rồi trở lại ngay." Nói xong Tề Tranh lập tức xoay người chạy vọt lên lầu.
"Ối! Tề Tranh, khả năng là còn rất lâu tớ mới về nhà đấy.
Lát nữa cậu hãy đi về trước đi." Bùi Thanh Phi vội vàng nói với theo.
"Không sao, dù trễ đến mấy tớ cũng chờ cậu được." Bóng dáng của Tề Tranh đã biến mất ở khúc cuối cầu thang rồi, chỉ có giọng nói của người này là vẫn còn quanh quẩn bên tai Bùi Thanh Phi.
Không nhịn được, khóe môi của cô khẽ cong lên.
Tề Tranh đi thật rồi sao?
Không, Tề Tranh chỉ là đi tìm Giang Sở để người này đưa mình vào danh sách thi đấu.
Lúc trước người ta còn kém nước quỳ xuống để cầu mình tham gia, vậy mà Tề Tranh lại một mực đập bệnh trốn tránh cho bằng được.
Hôm nay phong thủy luân chuyển, lớp phó Giang lại đứng vững vàng như Giang Đông không chịu gục ngã.
"Còn không phải là bị đau eo hay sao." Giang Sở hừ hừ hai tiếng.
Cậu là heo con hay sao mà lại hừ hừ? Tề Tranh thầm mắng trong lòng như vạy, thế nhưng ngoài miệng lại cực kỳ trơn tru: "Đây còn không phải là trong khi chờ cho tư tưởng được đả thông mà nhất thời vô ý gây ra lỗi lầm hay sao."
"Đã chậm!" Giang Sở làm một cái hất đầu, cực kỳ cao ngạo, cực kỳ lạnh lùng.
Muốn cho Tề Tranh cúi đầu khom lưng cũng không phải là việc dễ dàng, cô nhìn Giang Sở chằm chằm: "Ông không thấy như vậy là đã đủ rồi hay sao? Đừng có mà thấy bở thì cứ đào mãi nhé."
Giang Sở cũng không cùng người này đùa cợt nữa, cậu nghiêm mặt nói: "Tui không đùa giỡn với bà.
Đúng là đã chậm mất rồi.
Danh sách tham gia thi đấu của các hạng mục đã được tui nộp lên trên rồi.
Bà cũng biết rồi đấy, thứ này không thể tùy tiện sửa lại được."
Tề Tranh vẫn chưa hết hi vọng: "Lỡ như có ai đó xảy ra chuyện bất khả kháng mà không thể tham gia thi đấu thì sao?"
Giang Sở dùng ánh mắt không mấy tốt đẹp để nhìn cô: "Ví dụ như bị trật khớp khiến cho eo bị đâu ấy hả?"
Tề Tranh đẩy người này một cái: "Nói chuyện cho đứng đắn."
Giang Sở lắc đầu: "Bà đừng nói nữa.
Tui đã hỏi qua rồi, thầy giáo đã khẳng định với tui thế này: thiếu hạng mục thì trừ vào tổng điểm thi đua chung, không thể thay người."
"Trường chúng ta tuân thủ nguyên tắc tự do, dân chủ, đa nguyên hóa, đại hội thể dục thể thao mà làm như vậy rõ ràng là đã làm trái nguyên tắc a!" Tề Tranh không cam lòng.
Giang Sở xòe ra cả hai bàn tay: "Hết cách rồi! Cho nên mới nói, có chuyện gì thì cũng phải quyết cho sớm a, bỏ qua rồi thì không ai đợi nha."
Đang chuẩn bị quay ra dọn dẹp mấy thứ gì đó để về nhà, bỗng nhiên Giang Sở như chợt nghĩ đến cái gì nên lại trở lại bên người Tề Tranh: "Tại làm sao mà bà lại đột nhiên đổi ý như vậy hả?"
Vẻ mặt Tề Tranh buồn rười rượi: "Thanh Phi muốn tham gia a.
Tui làm sao yên tâm để mặc cậu ấy một mình được đây.
Ông hãy nhìn thân hình của cậy ấy đi, đừng nói là chạy ba nghìn mét chạy, tui thật sợ là chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay được cậu ấy."
Giang Sở cũng là rất kinh ngạc: "Thanh Phi cũng muốn tham gia a?"
Tề Tranh gật gật đầu.
"Nếu sớm biết sẽ là như vậy thì tui cũng đã đăng ký từ đầu rồi." Giang Sở đấm ngực giậm chân.
Tề Tranh từng chút từng chút quay đầu lại, cô dùng ánh mắt sắc bén để nhìn cái tên gia hỏa đang đứng trước mắt này: "Thì ra trong khi ông dùng những lời để khinh bỉ tui thì chính bản thân ông lại cũng lười biếng không chịu tham gia.
Như thế nào mà ông lại không biết xấu hổ vậy hả?"
Hiện tại thật ra thì Giang Sở cũng đã có chút ngượng ngùng rồi, cậu sờ sờ đầu mũi của mình: "Đây còn không phải là nhờ có cậu dẫn dắt hay sao."
"Ông tìm cớ gì? Cũng lại là sái eo?"
"Làm sao có thể như vậy được? Như vậy không phải là quá giả rồi nha.
Tui nói là tui chơi bóng bị đau chân."
"..."
Hai cái người không có tư tưởng giác ngộ vừa đi vừa chỉ trỏ lẫn nhau mà cùng xuống lầu dưới.
Cửa ban mười lăm vẫn chưa khóa lại, bên trong còn có một vài học sinh chưa ra về.
Tất cả mọi người đều là người quen cũ.
Học trò ban mười lăm mấy ai lại không biết Tề Tranh vì vậy mà có ai đó nói to với cô: "Tề Tranh! Thanh Phi đi ra sân luyện tập rồi.
Cậu hãy tới đó mà tìm cậu ấy đi."
Hai người cùng nhau ra tới sân vận động.
Ở đó họ thấy một mình Bùi Thanh Phi đang trên đường băng từ từ chạy về phía trước đón lấy ánh chiều tà, tốc độ rất chậm.
Nhìn Bùi Thanh Phi như vậy, Tề Tranh có cảm thấy như mình chỉ cần đi mau vài bước cũng vẫn có thể theo kịp người này.
Nhưng không hiểu là vì cái gì, chẳng qua chỉ là nhìn theo bóng lưng của Bùi Thanh Phi, vậy mà trong lòng Tề Tranh lại dâng lên cái cảm giác áy náy.
Cái tên nhóc bảo thủ của nhà mình này, cho tới bây giờ đều luôn là một người chính trực, lương thiện.
Mặc dù đã biết rõ thể lực của mình là theo không kịp, thế nhưng khi đối mặt với việc tất cả mọi người đều chùn bước trước hạng mục này cậu ấy lại nguyện ý xung phong.
Điều này làm cho Tề Tranh có chút tự trách.
Chỉ là bây giờ ván đã đóng thuyền, dù mình có muốn đăng ký để được làm bạn với cậu ấy thì cũng đã không kịp nữa rồi.
Tề Tranh hối hận khôn nguôi.
Nhìn sang cái người nãy giờ vẫn đứng bên cạnh là Giang Sở, cô thấy được thần sắc trên mặt của người này cũng không khác mình là bao.
Đem cặp sách ném qua một bên, Tề Tranh nói với Giang Sở: "Đi thôi! Mình cùng nhau chạy."
Lúc này cả hai người đều ai cũng eo không đau, chân không cà nhắc nữa, tất cả đều hướng về phía Bùi Thanh Phi chạy tới.
Hai ngày đầu tiên, căn bản là Bùi Thanh Phi chạy không nổi 3000m.
Có điều, dù chỉ mới là nửa chạy nửa đi như vậy cũng có thể xem là không tệ rồi.
Nhưng rồi theo thời gian dần trôi qua, hiệu quả luyện tập của cô mỗi ngày rõ ràng là có thể nhìn ra được.
Số lần người này phải dừng lại càng ngày càng ít, tốc độ cũng dần dần trở nên nhanh hơn.
Thời điểm tới gần ngày đại hội thể dục thể thao, thậm chí cô còn có thể tăng thêm tốc độ ở vòng cuối cùng, làm một cú chạy nước rút.
Bùi Thanh Phi thầm nghĩ: những tiến bộ này, nếu như không phải nhờ có Tề Tranh luôn ở bên cạnh mình, thì có lẽ là cô không thể kiên trì được đến tận bây giờ.
Nói không chừng, cô đã buông tha ngay từ thời điểm bắp thịt đau nhức nhất trong hai ngày đầu tiên rồi.
Một tuần sau.
Trời trong xanh, không khí mát lành, làn gió mơn man dễ chịu! Ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, vạn vật sức sống bừng bừng...!
Tóm lại, ngày mười hai tháng tư là một ngày vô cùng thích hợp cho trường Thượng Thanh tổ chức đại hội thể dục thể thao.
Các lớp lần lượt tiến vào xếp hàng theo hình khối lập phương quen thuộc, kèm theo còn có lời giới thiệu rất là kinh điển "Hiện tại đi qua trước mặt chúng ta là..." Hết thảy đều là hình thức nên có của một kỳ đại hội thể dục thể thao.
Tề Tranh đứng trong đội hình của ban bốn, trong khi tâm trí của cô lại hoàn toàn bay đến bên phía Bùi Thanh Phi.
Trước đó cô đã xem qua chương trình thi đấu, mà có chết hay không khi hạng