"Mẹ, mẹ đã bao giờ nghĩ đến chuyện nuôi thêm một con vật nhỏ đáng yêu hay chưa? Nói thí dụ như con mèo nhỏ a, con cún hay gì gì đó..." Trong khi Tề Tranh còn muốn giúp mẹ Tề tưởng tượng một chút về những hình ảnh tốt đẹp lại không ngờ được là, ngay lập tức mẹ Tề lại làm ra cái động tác hắt xì, liên tục,hết cái này đến cái khác.
Mẹ Tề lắc đầu quầy quậy: "Bỏ qua chuyện này đi, mấy chuyện vật nhỏ đáng yêu này ấy mà.
Chỉ riêng việc mẹ nuôi hai đứa quỷ linh tinh quái chúng mày cũng đã đủ dày vò rồi."
Tề Tranh còn muốn nằn nì thêm một chút nữa.
Mẹ Tề nghiêm mặt nói: "Tề Tranh, thật xin lỗi, về việc nuôi chó này đúng là không thể được.
Bởi vì mẹ bị dị ứng với lông của các loài vật."
Cả người Tề Tranh bỗng run lên.
Cô chợt nhớ tới lúc nãy, khi mẹ Tề tiến vào phòng riêng của mình thì liên tục bị hắt hơi.
Nếu như là một chuyện khác, nói không chừng cô sẽ còn tiếp tục nằn nì cho bằng được, nhưng một khi đã dính dáng đến sự khỏe mạnh của mẹ...!
Nghĩ tiếp biện pháp khác thôi a.
Sáng ngày hôm sau Tề Tranh đem Tiểu Địch thả vào trong túi xách, lại từ trong nhà mang ra ngoài.
Không hiểu sao hôm nay Tề Hồng lại luôn theo sát, cùng bà chị nhà mình chân trước chân sau như vậy.
Cậu có cảm giác như mình bị sinh ra ảo giác khi cảm thấy ba lô của Tề Tranh động đậy.
Không nén nổi tò mò với cái cặp kia, tay Tề Hồng khẽ đụng đụng vào cặp sách của Tề Tranh.
"Gâu."
"A a a a a..."
Thiếu chút nữa lá gan của Tề Hồng bị vỡ vụn.
Chờ cho đến khi nhìn đến Tiểu Địch, con mắt Tề Hồng thiếu nước tái dại đi, sau đó lại tự khinh thường đối với phản ứng vừa rồi của mình một cái.
Sau khi nghe Tề Tranh nói mẹ có bệnh dị ứng với lông các loài vật, cậu cũng rất thất lạc.
"Vậy chị cùng chị Thanh Phi định làm như thế nào bây giờ?" Tề Hồng hỏi.
"Không biết nữa.
Lại bàn bạc thêm một chút.
Chắc chắn rồi cũng sẽ có biện pháp." Tề Tranh nói.
Tề Hồng cưỡi xe đạp đi trước, dù sao ngay từ khi còn nhỏ cậu cũng đã bị hai bà chị cho xem cảnh tú ân ái đến no rồi.
Chỉ có chút thời gian tự do của buổi sáng, cậu vẫn nên quý trọng thì hơn.
Bùi Thanh Phi xuống tới nơi, nhìn thấy bộ dáng buồn bã ỉu xìu của Tề Tranh liền hiểu ngay, chuyện hẳn là không quá thuận lợi.
Không cần hỏi thêm một lời nào, ngay lập tức cô nói với Tề Tranh: "Buổi tối đem Tiểu Địch cho tớ đi, tớ sẽ mang nó về nhà."
"Ba Bùi mà đồng ý hay sao?" Tề Tranh hỏi.
"Tớ sẽ làm cho ông ấy phải đồng ý." Bùi Thanh Phi cực kỳ kiên quyết.
Tưởng tượng đến cảnh buổi tối hai cái máy lạnh của nhà họ Bùi đồng thời làm lạnh, dù là hiện tại ánh mặt trời đã trở nên chói chang vậy mà Tề Tranh vẫn không khỏi rùng mình một cái.
Chẳng qua là, còn không có đợi đến lúc Bùi Thanh Phi cùng ba Bùi tiến hành hội nghị gia đình, khai triển mở rộng đàm phán, Tiểu Địch đã bị người khác mang đi.
Chuyện đã xảy ra là thế này.
Hôm nay Tiểu Địch được coi như là bông hoa đang nổi tại khối 11 của trường Thượng Thanh.
Có rất nhiều lớp đều biết ban bốn có một tiểu gia hỏa, nếu như bị trúng vào tiết của lão Trương chủ nhiệm lớp, Tề đại lớp trưởng sẽ đem Tiểu Đậu Đinh đưa ra ngoài đi gửi gắm, cho nên có rất nhiều lớp tranh nhau xếp hàng, chờ đến lượt được nuôi đứa con nuôi Tiểu Địch.
Giữa trưa, thậm chí Tiểu Địch không đi theo bọn người Tề Tranh trở về, mà là được các bạn học nữ đang trọ ở ký túc xá trường trực tiếp ôm trở về luôn.
Buổi chiều vừa lên lớp, nghe nói Tiểu Địch đi dạo khắp ký túc xá nữ sinh của khối 11 Thượng Thanh, ngay cả Giang Sở cũng không khỏi xúc động: "Này người anh em, bà đúng là có thể a.
Bà đã hoàn thành bao nhiêu chí khí chưa thù thiên thu thành tựu của nam nhi trường Thượng Thanh* này rồi a."
Vào hai tiết tự học cuối cùng, Tề Tranh cùng Giang Sở đã đoạt lại Tiểu Địch đang trong tay Tiêu Kim từ ban tám trở về.
Thật không hổ là trưởng ban Tuyên truyền, tiếng tăm về Tiểu Địch được lưu truyền rộng rãi khiến nhiều người biết về nó như vậy, không thể bỏ qua công lao của cái tên Tiêu Kim này rồi.
* Mị cũng hổng hỉu đoạn này nên để nguyên nha cả nhà.
Tiểu Địch được ôm trở về rồi, nhưng cuối cùng vẫn không rơi vào trong tay Tề Tranh.
Bởi vì Giang Sở đã đoạt mất cún con, cậu đặt nó ở trong lòng của mình mà vui đùa.
Trên tay của cậu có đeo một cái vòng tay kim loại màu đen, Tiểu Địch tựa hồ phi thường yêu thích cái vòng tay này.
Cứ chốc chốc nó lại liếm một cái rồi lại cắn một cái, hành động này của nó khiến cho Giang Sở cảm thấy đặc biệt đắc ý.
"Mày thích cái này hả?" Giang Sở tháo cái vòng tay ra rồi tròng lên cổ của Tiểu Địch.
...!
Sau đó...!
Sau đó con cún bị lão Trương ôm đi.
Rồi để nó lại tại văn phòng dành cho giáo viên chủ nhiệm, mà căn phòng này lại chỉ nằm cách vách ban bốn.
Thậm chí Tề Tranh còn có thể nghe được qua cánh cửa đang giam giữ Tiểu Địch ở bên trong những tiếng động nho nhỏ do nó phát ra.
Hôm nay đây xem như cô đã biết rõ cái gì gọi là khó chịu rồi.
Tề Tranh quay đầu lại dành cho Giang Sở một cái nhìn thật hung dữ.
Không chỉ có Tề Tranh trừng mắt nhìn Giang Sở, hiện tại trên cơ bản Giang ban phó đã trở thành đối tượng thù hận của toàn bộ ban bốn rồi.
"Ông có phải là kẻ ngốc hay không vậy hả? Rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao mà lại đeo vòng tay vô cổ Tiểu Địch như vậy?" Tề Tranh tức giận nói.
Giang Sở có chút ấm ức, thế nhưng cậu lại không dám lên tiếng.
Lúc trước cậu thấy Tiểu Địch tựa hồ đặc biệt thích cái vòng tay của mình, thế nên cậu mới đem vòng tay tháo ra rồi tròng vô cổ Tiểu Địch.
Điều cậu không ngờ được là, mang vào thì dễ dàng, nhưng khi lấy ra so với lên trời lại còn khó hơn.
Sau khi Giang Sở đã loay hoay hơn 10, đầu đầy mồ hôi, vậy mà vẫn không đem được cái vòng tay ra khỏi cổ của Tiểu Địch.
Thứ này không thể cho Tiểu Địch mang luôn được.
Tiểu Địch còn nhỏ, về sau sẽ còn lớn lên thêm, đến lúc đó cái vòng tay này sẽ càng ngày càng trở nên chật chội, rất bất lợi cho việc trổ mã của nó, vậy nên nhất định phải lấy ra cho bằng được.
Càng ngày Giang Sở lại càng nóng vội, vì vậy mà tay có dùng thêm chút ít lực đạo, làm cho Tiểu Địch bị đau khiến cho nó rưng rưng mà kêu lên.
Đúng lúc này cả phòng học lặng ngắt như tờ, mà Giang Sở thì vẫn đang cúi đầu loay hoay.
Rồi bất ngờ, Tiểu Địch bị một bàn tay lực lưỡng vèo một cái ôm vọt lên trên cao.
Tiếp theo là một gương mặt quen thuộc đang nổi giận xuất hiện ở ngay trước mặt Giang Sở...!
Giang Sở thầm nghĩ: bây giờ thì xong thật rồi! Là lão Trương!
Thật vất vả chờ cho đến khi hết giờ, hai người Tề Tranh cùng Giang Sở vội vàng vọt tới phòng làm việc của lão Trương.
Lúc này lão Trương đang uống trà chứ đâu.
Hết sức chậm rãi, ung dung.
Còn Tiểu Địch thì đang đi dạo ngay trên mặt bàn của lão Trương.
Tự mình đuổi theo cái đuôi của mình, hăng hái chơi đùa bất diệc nhạc hồ.
Giang Sở đưa tay tới thì bị gạt ra rồi để xuống một bên, nhìn lại thì ra là kết quả do lão Trương làm nên.
Tề Tranh nuốt nước miếng, cô vừa chỉ chỉ vào Tiểu Địch vừa nói: "Hay là đặt nó xuống nền nhà đi thầy? Nhỡ đâu nó bị rơi xuống cũng nên."
"Nó thích cái bàn này! Ban nãy chính nó muốn nhảy lên đấy."
Rõ ràng là lão Trương còn có tâm tư cùng hai người bọn họ nói chuyện nha.
Xem ra...!
Đây là khoảng lặng trước khi giông bão tới a.
Đúng như dự đoán.
"Bùm!"
Lão Trương đập bàn một cái rồi quát: "Hai đứa có biết hiện tại là lúc nào hay không?"
Biết rõ a, đương nhiên là biết rõ!
Rất quan trọng! Là thời điểm không thể lười biếng!
Tề Tranh cùng Giang Sở nhìn nhau cùng oán thầm.
"Bây giờ là giai đoạn quan trọng biết bao nhiêu a.
Không được phép lười biếng.
Kết quả thì thế nào? Vậy mà hai đứa các con lại làm ngược lại, còn mang theo cả chó con đến trường học nữa.
Các con cho là các thầy cô không phát hiện ra hay sao? Thầy đã nghe được rất nhiều giáo viên phản ánh lại.
Bọn họ nói là có một con chó được dấu diếm tại khối 11.
Thật không thể ngờ được đầu sỏ gây nên lại là từ lớp chúng ta.
Nói đi, con chó này là của ai?"
"Thưa thầy, là của con."
Có ai đó đã vội cướp lời trước khi Tề Tranh cùng Giang Sở trả lời.
Khi lão Trương nhìn được rõ ràng người vừa tới thì lập tức nghẹn cổ lại.
Cả ngày hôm nay Tiểu Địch chưa một lần được trông thấy Bùi Thanh Phi, hiện tại nhìn thấy cô tiến đến bỗng nhiên nó tỏ ra thập phần hưng phấn.
Nếu không phải cái bàn có chút cao, chắc hẳn nó đã ngay lập tức nhảy xuống mà xông tới rồi.
Lão Trương nhìn Bùi Thanh Phi mất một hồi lâu, ngón tay của lão giơ lên chỉ về phía cô rồi lại hạ xuống, sau đó lại giơ lên rồi lại hạ xuống, cứ như thế mà không nói ra được một chữ nào.
Cuối cùng lão thở dài: "Con làm sao vậy hả, sao lại cũng đi theo hai người này mà làm việc hồ đồ như vậy?"
Giang Sở lại còn tỏ ra vui vẻ, cậu tiến đến bên cạnh Tề Tranh nói nhỏ: "Thấy không, đây rõ ràng là bất công nha.
Thanh Phi đã nói chính mình có lỗi, vậy mà lão Trương vẫn không tin."
Lão Trương trừng mắt: "Giang Sở! Con vừa nói cái gì đó? Lại đây! Lại đây! Nói lớn tiếng thêm một chút, cũng cho thầy nghe một chút."
"Gâu!" Tiểu Địch ngồi ở góc bàn cũng hướng về phía Giang Sở kêu lên một tiếng.
Giang Sở cười cười cầu xin khoan dung: "Không có! Không có! Thưa thầy, con không nói gì."
Con mắt lão Trương quét ngang một cái: "Thầy cho con biết, Giang Sở, nếu như lần thi học kỳ này mà thành tích của con lại bị tuột xích, đến lúc đó nợ mới nợ cũ chúng ta cùng tính luôn một thể.
Nhất định thầy sẽ nói chuyện với