Mục Từ Túc vừa nghe năm chữ kia lập tức sửng sốt.
"Xoảng!" Là tiếng thủy tinh vỡ. Mục Từ Túc ngẩng đầu phát hiện mẹ Kinh Mặc làm rớt ly trà trong tay.
"Xin, xin lỗi." Cô cúi đầu cuống quýt đi tìm chổi.
"Chị sao vậy?" Mục Từ Túc thấy vẻ mặt của cô trông hơi kỳ lạ.
"Không có gì, chị..."
"Là vì lời tôi nói quá kinh khủng phải không?" Trác Tử Dung điềm tĩnh hỏi.
"Xin lỗi, thành thật vô cùng xin lỗi."
"Có gì phải mà phải xin lỗi, đều là phụ nữ mà, năm chữ đó ai nghe cũng phải khiếp sợ." Trác Tử Dung phất phất tay, không hề ngại một chút nào. Bất ngờ thay tính cách thẳng thắn của cô hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài diêm dúa.
"Đúng rồi, tôi gọi anh là Mục Mục nhé! Tôi nghe nói những người thân thiết với anh đều gọi anh như vậy." Trác Tử Dung tỏ vẻ như là bạn thân lâu năm của Mục Từ Túc "Anh nói xem, vụ án này của tôi có thể kiện không?"
"Trước đó cô có hỏi qua người khác chưa?"
"Làm sao mà hỏi được." Trác Tử Dung bật cười.
"Cũng phải." Mục Từ Túc gật đầu bày tỏ đã hiểu.
Theo lời giải thích của Trác Tử Dung, cô giống như là cô bé Lọ Lem bị bá đạo tổng tài nhìn vừa mắt, bị biến thành một con chim hoàng yến không có một chút tiền hay tự do trong tay, nếu thật sự đi tìm luật sư hỏi, e là vấn đề nhạy cảm này không thể hỏi ra được nguyên nhân.
"Vậy để tôi nói cho cô biết, trường hợp này khó mà khởi kiện. Bởi vì từ ngữ cưỡng hiếp trong hôn nhân không có định nghĩa cụ thể trong luật hôn nhân, hoặc là nói bản thân định nghĩa là chính là mâu thuẫn."
"Tại sao?"
" là Luật dân sự, nhưng tội phạm hiếp dâm thuộc phạm trù của . Về sự khác biệt giữa và , không cần tôi nói cô cũng biết, nó giống như khoảng cách giữa trời và đất vậy."
"Như vậy ý của anh đây không phải là phạm tội?" Trác Tử Dung siết chặt hai tay "Rõ ràng là không muốn nhưng lại bị cưỡng ép, thậm chí còn bị trói, bị quay hình lại toàn bộ quá trình để sau này lấy ra thưởng thức, cái này mà cũng không phải là phạm tội?"
"Cô bình tĩnh cái đã." Mục Từ Túc đặt ly trà vào tay cô "Tôi nghe cách cô nói chuyện giống như trước đó cô đã điều tra tư liệu rồi đúng không? Vậy tôi hỏi cô một vấn đề, phải mất bao lâu để khởi tố một vụ án ly hôn? Không phải là thỏa thuận ly hôn giữa hai bên, mà là trong tình huống một bên từ chối ly hôn."
"Một phiên tòa? Ba tháng?"
"Không, ít nhất một, hai năm. Chờ tôi một chút." Mục Từ Túc đứng dậy đi đến giá sách lấy quyển đưa cho người phụ nữ, "Theo quy định của hiện hành, tòa án chỉ có thể xác nhận dưới tình huống tình cảm vợ chồng hai bên hoàn toàn đã rạn nứt, thì mới có thể phán quyết ly hôn."
"Nhưng quá trình này sẽ rất dài. Nói chung, thủ tục tóm tắt sơ thẩm phải mất ba tháng, và các thủ tục thông thường được giới hạn trong sáu tháng. Thời gian xét xử sơ thẩm là ba tháng. Từ phiên tòa sơ thẩm đến xét xử chính thức là từ ba đến chín tháng. Đây là trong tình huống thuận lợi. Nhưng nếu trong phiên sơ thẩm vẫn chưa bị kết án thì sao?"
"Lúc đó sẽ kéo dài bao lâu?"
"Theo quy định của Luật tố tụng dân sự, lần khởi kiện thứ hai chỉ có thể được đệ trình sau 6 tháng. Trong trường hợp ý kiến của hai bên không thống nhất, các điều kiện để xác định 'mối quan hệ tan vỡ' sẽ tương đối khắc khe. Vì vậy, phần lớn các vụ kiện tranh chấp ly hôn đều bị thất bại ngay trong buổi xét xử sơ thẩm."
"Cho nên theo thời gian này mà nói, vụ kiện tranh chấp ly hôn phải có ít nhất từ một năm rưỡi đến hai năm mới có thể chắc chắn kết thúc."
"Những gì anh nói là muốn cho thấy điều gì?"
"Vụ kiện ly hôn đã tốn sức như vậy rồi, cô nghĩ cưỡng hiếp trong hôn nhân sẽ đơn giản sao?"
"Cho nên không thể khởi kiện?" Trác Tử Dung bình tĩnh ngoài ý muốn.
"Có thể kiện, nhưng quá trình sẽ rất gian nan. Hơn nữa nếu nộp đơn kiện thành công thì cũng sẽ không dính líu đến tội danh cưỡng hiếp trong hôn nhân như lời cô đã nói. Nếu cô thật sự muốn dùng tội danh này để kết tội Thời Cảnh Xuân, xin lỗi, tôi không làm được. Không chỉ là tôi, mà toàn bộ luật sư của đất nước Trung Hoa này cũng đều không thể."
"Bởi vì trong của Trung Hoa không có định nghĩa về cưỡng hiếp trong hôn nhân!"
"Ngoài ra cô cũng phải có bằng chứng. Ít nhất nó chứng minh được rằng hắn đã dùng bạo lực với cô trong hôn nhân, hoặc là bằng chứng dẫn đến việc gia đình tan vỡ."
"Làm sao để chứng minh việc sử dụng bạo lực?"
"Đồn cảnh sát, giám định thương tật cơ thể."
"Vậy bây giờ tới giám định còn kịp không?"
"Cái gì?"
"Tôi nói bây giờ giám định còn kịp không?" Trác Tử Dung thong thả mở khóa kéo áo da cổ cao xuống, trong thoáng chốc Mục Từ Túc và mẹ Kinh Mặc đứng bên cạnh đều sững sờ.
Vết bầm tím chằng chịt kéo dài từ cổ đến ngực, thậm chí còn có chỗ đang rỉ máu, đáng sợ hơn là những dấu răng ở trên cổ, phần thịt mô dưới da bị lòi ra ngoài, máu thịt nhầy nhụa.
"Vết thương như vậy đủ làm giám định chưa?" Nếu đổi lại là một cô gái yếu đuối khác, e là đã sợ đến khóc nấc ngay tại chỗ. Nhưng Trác Tử Dung cười rất thoải mái "Mục Mục, anh có cảm thấy dòng giống của bọn chúng có vấn đề không, nếu không tại sao từ lớn đến nhỏ đều là súc vật?"
"Chuyện đó nói sau, giờ đến đồn cảnh sát trước đã." Mục Từ Túc không trả lời vấn đề này, anh đứng dậy cầm áo khoác mặc lên rồi mang Trác Tử Dung đi đến đồn cảnh sát.
Khi Mục Từ Túc nhìn thấy vết thương trên người Trác Tử Dung, bỗng nhớ đến một vài chuyện.
Vụ án của Trác Tử Dung còn nghiêm trọng hơn những gì anh nghĩ. Đời trước, trong khi anh điều tra kết quả cuối cùng để định tội mấy nhà này, lúc đó anh phát hiện Thời Cảnh Xuân đã từng lên mặt báo một lần, hình như là có liên quan đến cái chết ngoài ý muốn của vợ gã.
Nếu không nhớ lầm thì trong báo có nói vợ Thời Cảnh Xuân chết trên giường của người khác. Giải thích với bên ngoài là vợ gã có nhu cầu quan hệ tình dục rất đặc biệt, kết quả chơi quá tay nên bị mất mạng. Thời Cảnh Xuân đội nón xanh đau khổ mai táng cho vợ mình, được người qua đường cổ vũ động viên, hơn nữa còn được đánh giá là người chồng tốt của năm.
Tuy nhiên lúc đó, tên của vợ Thời Cảnh Xuân không được tiết lộ. Rồi đến khi Mục Từ Túc chuẩn bị