Đối thoại giữa luật sư kia và Mục Từ Túc không hề giảm âm lượng, chỗ này còn là hành lang yên tĩnh. Vì thế trong phút chốc, một câu nói này làm mọi người đều tập trung nhìn về phía Trác Tử Dung.
Bồ nhí hay kẻ thứ ba, những từ ngữ này luôn bị mọi người vĩnh viễn khinh bỉ theo quan niệm đạo đức. Ngay các cảnh sát nữ kiểm tra cho Trác Tử Dung hồi nãy cũng không khỏi liếc nhìn cô.
Ánh mắt có thăm dò, có nghi ngờ, nhưng càng nghiêng về ác cảm đạo đức đối với kẻ thứ ba.
"Hãy nhìn đi, có những điều chúng ta không cần nói ra cũng quá rõ ràng rồi." Hắn đi đến trước mặt Trác Tử Dong "Cô là một người phụ nữ thông minh, chúng tôi và cô đã thỏa thuận một vài vấn đề trước khi cô gả vào nhà họ Thời."
"Thời tổng có vài sở thích nho nhỏ, là cô ngầm thừa nhận nên mới thành công gả vào nhà họ Thời. Hơn nữa cô còn nhớ lúc đầu cô đã làm gì với vợ cả không?"
"Bây giờ lại muốn trở mặt, bộ cô nghĩ rằng chúng tôi không có chuẩn bị gì sao?"
Luật sư lấy ra một bìa hồ sơ, là hợp đồng thỏa thuận trước hôn nhân. Trong đó có nhấn mạnh rằng phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng đúng thời hạn.
"Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng tức là cô Trác phải làm tròn bổn phận của một người vợ, cũng là điều kiện tiên quyết trước khi cô gả vào nhà giàu."
"Cho nên đây vốn không phải là cưỡng hiếp trong hôn nhân, mà là chuyện nhà, tôi khuyên luật sư Mục đừng xía vào chuyện nhà người khác!"
"Thời phu nhân, theo tôi về nhà, ngài Thời đang đợi cô." Nói tới đây thật sự đã biến thành uy hiếp.
Luật sư thấy Trác Tử Dung còn chưa chịu đi, tiếp tục nói thêm một câu.
"Ngài Thời biết rõ những chuyện mà cô lén lút làm, nếu cô còn muốn giữ vị trí đó trong nhà họ Thời, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi."
"Biết chuyện gì?"
"Viện điều Dưỡng Ngọc Khê Hồ."
"Anh!" Sắc mặt của Trác Tử Dung đột nhiên thay đổi. Cô hít sâu một hơi rồi im lặng chốc lát, cuối cùng nhắm mắt đi về phía luật sư kia.
Nhưng lúc này Mục Từ Túc bỗng nhiên ngăn người lại "Tôi cho là cô Trác không phải đi với anh, mà là ngài Thời Cảnh Xuân cần phải đến đồn cảnh sát một chuyến."
"Theo quy định của , tội ngược đãi là chỉ hành vi đối xử tồi tệ với các thành viên trong gia đình, thường xuyên chửi bới đánh đập, trói, hạn chế tự do, lăng mạ nhân cách, có bệnh nhưng không cho chữa bệnh hoặc ép buộc làm việc quá sức, tàn phá tâm lý và thể xác, và những hành vi có tình tiết tồi tệ khác."
"Ép buộc quan hệ tình dục là hành vi xúc phạm đến nhân cách và tổn hại thể chất. Hạn chế kinh tế, hạn chế tự do. Không có chỗ nào là không có bạo lực lạnh trong gia đình, tất cả đều là hành vi khủng bố đối với tinh thần lẫn thể xác của thân chủ tôi."
Đúng lúc này kết quả giám định đã làm xong, Mục Từ Túc cúi đầu nhìn rồi nói "Bị thương nhẹ đã cấu thành tội cố ý gây thương tích. Lạm dụng tình dục trong hôn nhân dẫn đến bị thương nhẹ là thuộc về phạm vi tội ngược đãi."
"Đúng là không phải tổn thương nghiêm trọng, không thuộc về phạm vi công tố. Nhưng chúng tôi có thể làm hồ sơ lập án tại đồn cảnh sát, ngoài ra, căn cứ theo điều 260 của bộ luật hình sự, tội danh này thuộc về vụ án truy tố riêng, chỉ được xử lý sau khi đã khai nhận, và thường áp dụng nguyên tắc lược bỏ. Do đó, người bị lạm dụng có thể trực tiếp khởi kiện lên tòa án nhân dân."
"Cho nên, chỉ cần cô Trác đồng ý, tôi sẽ lấy tội danh ngược đãi và tội danh cố ý gây thương tích làm lý do để khởi tố Thời Cảnh Xuân ra tòa."
"Cô Trác, cô có đồng ý không?"
"Thật sự có thể kiện?"
"Có thể."
"Thời Cảnh Xuân sẽ ngồi tù?"
"Sẽ."
"Được, ha ha ha ha ha, quá tốt!" Trác Tử Dung bụm mặt cười "Tôi đồng ý, sao có thể không đồng ý?"
"Vị đứng đối diện kia đã nghe chưa? Mời về cho!"
"Được, xem ra các người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Luật sư nói xong liền quay người rời đi. Mặc dù trên mặt hắn không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã hoảng thành chó.
Giỏi cho tên Mục Từ Túc kia, lấy tội danh ngược đãi làm lý do truy tố hình sự. Ai trong giới này mà không biết Mục Từ Túc rất am hiểu các vụ án hình sự, và có kỹ năng đặc biệt trong việc tìm kiếm và thu thập bằng chứng.
Bị anh để mắt tới, chuyện này sẽ rất phiền toái.
Còn Trác Tử Dung thì đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Mục Từ Túc hồi lâu sau mới mở miệng hỏi "Có phải anh cảm thấy tôi rất đê tiện không? Bồ nhí trèo cao làm vợ hợp pháp còn chơi trò kiện cáo?"
Mục Từ Túc quay đầu nhìn cô một lát rồi nói "Tại sao cô lại sai lầm gả cho Thời Cảnh Xuân?"
Nghe có vẻ giống như một câu hỏi, nhưng hai chữ 'sai lầm' này thật sự tin tưởng Trác Tử Dung có nỗi khổ trong lòng.
Trác Tử Dung ngẩn người, khóe mắt bỗng nhiên đỏ hoe "Sao anh lại hỏi như vậy?"
"Xinh đẹp, sáng suốt, thông minh biết cách giấu mình. Phụ nữ như cô thường sẽ không làm vợ người ta bằng hợp đồng hôn nhân, cũng sẽ không chọn kẻ khốn nạn như Thời Cảnh Xuân. Nếu chọn, ắt hẳn phải có nguyên nhân."
"Tôi nghe cách nói chuyện của luật sư của nhà họ Thời, hình như cô bị bọn họ nắm thóp? Nếu cô chọn tôi làm luật sư bào chữa, cô phải tin tưởng tôi, nói thật với tôi. Như vậy tôi mới có thể bảo vệ cô được."
"Phụt." Một giây trước Trác Tử Dung còn đang khó chịu muốn khóc cho thỏa nỗi lòng, một giây sau cô liền bị lời nói trịnh trọng của Mục Từ Túc chọc cười, đứng dựa lưng vào lan can cười đến ná thở.
Trác Tử Dung cười một trận no nê rồi lấy tay gãi nhẹ lên mũi Mục Từ Túc "Em trai, để chị dạy cho cưng biết một chuyện. Vẻ ngoài của cưng tốt như vậy, còn là người ưu tú, sau này nếu gặp một cô gái xa lạ, trừ khi cưng thật sự có ý với người ta, nếu không đừng nói những lời như vậy để tránh bị hiểu lầm."
Mục Từ Túc nhíu mày.
Trác Tử Dung cũng không chọc tiếp nữa.
"Thật ra lúc gặp mặt tôi đã nói dối anh." Trác Tử Dung mở ví tiền lấy ra một bức ảnh đưa cho Mục Từ Túc "Không phải Thời Cảnh Xuân không cho tôi đồng nào, mà là tôi dùng số tiền hắn cho để làm việc khác."
Mục Từ Túc nhận lấy, đó là bức ảnh Trác Tử Dung chụp chung với