Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 21 : Chân tướng
"Nó đã kết thúc chưa?"
*************************
Trần Cách: "......Đã chết?"
Lão bà gật đầu.
Trần Cách: "Thế đám người Lý Quốc Phúc kia đâu?"
Lão bà: "Sớm đi rồi, nhớ không rõ là đi lúc nửa đêm hay là buổi sáng." Nói đến đám người này trong lòng lão bà liền cảm thấy chán ghét.
Lão bà tuổi đã lớn, lăn lộn cả một đêm vì vậy mơ mơ màng màng mà thiếp đi, âm thanh phòng đối diện ngừng lại khi nào bà cũng không biết, nhưng lại nhớ rõ bộ dáng đứa trẻ nước mắt ứa đầy nơi khóe tỉnh dậy từ trong lòng mình.
Tề An Nhạc tỉnh lại sau một đêm khóc đến kiệt sức, hồi sau lại bệnh nặng một thời gian, thế nhưng không còn hay khóc nữa.
Lão bà mặc dù không đồng tình với cách sống của Tề Mỹ nhưng vẫn cảm thấy cô đáng thương, lại có điểm đáng giận, bà hiện tại chỉ đau lòng đứa trẻ mới năm tuổi đã chịu cảnh côi cút.
Trần Cách không thể tin nổi: "Sao lại có chuyện như vậy? Một người vốn đang sống sờ sờ thoắt cái liền chết, thế mà lại âm thầm che dấu cho qua chuyện sao?"
"Hừ", lão bà hừ lạnh một tiếng, "Bằng không có thể làm sao bây giờ? Báo án? Ai báo thay Tề Mỹ? Loại sự tình như vậy còn không biết xấu hổ mà nói ra ngoài? Mà Lý Quốc Phúc kia cùng cục cảnh sát lại có quan hệ, nếu báo cảnh sát cũng chỉ đi tới điều tra qua loa mà thôi."
Tề Mỹ sớm đã cùng người nhà cắt đứt quan hệ, Chu Hiểu Tuệ cũng sẽ không tự tìm phiền toái đi báo tin cho người nhà cô ấy, lễ tang của cô là do các lão sư trong trường cùng nhau tổ chức giúp, mà mấy tên đầu sỏ kia thậm chia còn không chột dạ áy náy thậm chí còn tới trước di ảnh của cô thắp hương.
Đáng thương nhất Nhạc Nhạc.
Bọn họ đối với quan điểm của lão bà không đồng ý, thế nhưng thông minh không lên tiếng phản bác đối phương, Lục Bích càng ngày càng nhăn mặt.
"Bà ơi." Trong phòng ngủ truyền ra giọng nói của một đứa bé.
Ba người ngồi trên sô pha nghe tiếng nhìn lại, một bé trai nhìn qua tuổi cũng xấp xỉ Tề An Nhạc đang đứng ở cửa phòng khẩn trương nhìn ba người bọn họ. Người này Thẩm Thanh Thành và Lục Bích đều nhớ rõ, chính là đứa bé ở phòng bảo an đã đẩy cậu.
Lão bà nói một tiếng xin lỗi rồi đi qua chăm sóc cháu trai của mình, chuẩn bị đồ ăn sáng cho đứa trẻ sau đó cho nó đi ra ngoài chơi một lát: "Chạy nhảy coi chừng trượt té đó, đừng chạy xa quá đấy."
Bé trai gật đầu, đi sát tường trốn tránh bọn họ, vừa tới cửa liền gấp đến không chờ nổi mà chạy đi.
Lão bà: "Thật ngại quá, cháu trai có điểm sợ người lạ."
Bọn họ tỏ vẻ không sao. Như vậy xem ra cái chết của Tề Mỹ là do đám tra nam đó liên thủ tạo nên, bọn họ sau đó hỏi tiếp, Thẩm Thanh Thành mở miệng: "Về chuyện của Tề An Nhạc, lão thái thái biết được những gì?"
"Ta biết cũng không nhiều lắm, cũng sau khi chăm sóc nó khoảng một tháng mới phát hiện nhiều điểm", lão bà lắc đầu, "Lúc trước Tề Mỹ lúc nào cũng trông chừng con trai, như là có ai đó muốn cướp con cô ấy."
Nói đến việc này sắc mặc lão bà lại ánh vẻ khó hiểu, "Nói đến Tề Mỹ, rõ ràng vô cùng thương yêu con trai, có một lần ta nhân cơ hội nói với cô ấy rằng con trai cô bị bạn học ức hiếp, thế mà cô ấy lại mặc kệ không quản?"
Trần Cách: "Có thể là không quản tới. Nhật ký của Tề Mỹ, à không, là lưu bút, chính là sổ tay ghi lại sự việc như là nhật ký, cô là sợ thay đổi trường học không tìm được nơi nào có điều kiện tốt như ở đây cho Tề An Nhạc học."
Lão bà càng nghi ngờ, "Không phải chỉ là nhà trẻ sao, còn kén chọn đến như vậy làm gì?" Lúc trước thời điểm đi nhà trẻ gia trưởng trong nhà bà chỉ tùy tiện cho con cháu học tại một nhà trẻ địa phương, về suy nghĩ của Tề Mỹ bà thật sự không hiểu.
Hiện tại nói gì cũng đã muộn, bà nói: "Sau khi Nhạc Nhạc bị Lưu lão sư đưa đi ta chưa từng nhìn thấy nó lần nào nữa." Bà đâu biết đám người đó đã xấu xa đến mức không còn nhân tính như vậy, vô tình hai chết Tề Mỹ còn chưa đủ, đến một đứa bé cũng không buông tha.
"Bà nghĩ lại xem còn bỏ sót chi tiết nào không?" Lục Bích nói. Chỉ dựa vào tình hình hiện tại thì Tề An Nhạc không thể tạo thành uy