Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 20 : Tạo nghiệt
"Ta sớm nên nghĩ đến bọn chúng chính là một đám súc sinh....."
***************************
Lục Bích: "Đứng lên."
Thẩm Thanh Thành: "Không."
Lục Bích: "Tề Mỹ."
Thẩm Thanh Thành: "Ả ta đi rồi." Sau đó lại mở miệng khen ngợi, "Lục đại ca thật lợi hại."
Lục Bích: "......Đứng dậy."
Thẩm Thanh Thành: "Anh tại sao có thể nhẫn tâm như vậy, tôi sắp không xong anh cũng không chịu nghe tôi nói chút di nguyện!" Cậu giận dỗi đứng dậy.
Vốn lo lắng cậu bị ngộ thương chạy nhanh đến Trần Cách:.........từ từ đi chậm lại.
Mông Điền Hải che lại vết thương chảy đầm đìa máu đi tới, anh ta cực kỳ hâm mộ mà nhìn trường đao trong tay Lục Bích, chân thành nói: "Anh rất lợi hại."
Lục Bích xoay trường đao thu hồi đạo cụ vào ba lô, "Do đạo cụ mạnh thôi."
Mông Điền Hải lắc đầu không nói gì, có phải thật sự do đạo cụ hay không anh ta thấy được rõ ràng.
Hình như Tề Mỹ không có ya định giao thủ với bọn họ vì vậy nên đã rút lui, nằm trên mặt đất biết được nguy hiểm đã được giải trừ, lúc này Lưu Vương Ngọc thống khổ mà rên rỉ, ông ta cắn răng nói: "Làm phiền, đỡ ta dậy."
Trước mặt ông ta hiện tại là Chu An An, Tiết Đồng và Lưu Tử Mai.
Lúc đó khi Lưu Vương Ngọc chạy ra hành lang kêu cứu, người đến đầu tiên là Mông Điền Hải, nghe được động tĩnh, lúc này mọi người mới ra tới.
Mông Điền Hải cùng Tề Mỹ giao thủ, đạo cụ của Trần Cách vốn là loại phòng ngự nên căn bản cũng không giúp được gì, chỉ có thể đứng đó lo lắng, với lại cậu ta còn sợ quỷ, phỏng chừng chưa kịp nghênh chiến chân mình đã mềm nhũn.
Cậu ta cầm đạo cụ đứng bên cạnh nhắc nhở Mông Điền Hải, cùng đề phòng Tề Mỹ đánh lén, đám người Chu An An cùng Tiết Đồng cũng không có tiến lên hỗ trợ, giống như trong tất cả bọn họ chỉ có Mông Điền Hải là sử dụng đạo cụ công kích.
Rốt cuộc bọn họ đã đổi loại đạo cụ nào ngoại trừ bọn họ ai mà biết được?
Trần Cách kể lại tình hình lúc nãy cho Thẩm Thanh Thành và Lục Bích nghe, "Nếu vừa nãy có người tiến lên hỗ trợ, có lẽ Mông Điền Hải cũng không bị thương nặng như vậy."
Bọn họ vừa từ hội trường đi lên, đêm nay Mông Điền Hải và Lưu Vương Ngọc bị thương không nhẹ, cần được xử lý vết thương.
Mông Điền Hải vốn không có biện pháp khác vì vậy chỉ có thể xử lý đơn giản vết thương, bởi vì khu vực phạm vi của người chơi chỉ ở nhà trẻ, thời điểm anh ta cởi áo cho Lưu Tử Mai bôi thuốc, trên lưng máu chảy đầm đìa cho móng vuốt lưu lại.
Mông Điền Hải bị thương nặng như vậy, khẳng định Lưu Vương Ngọc cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, hơn nữa ông ta cũng không đi bệnh viện, mọi người đều biết vốn dĩ ông ta không muốn đi là sợ khi Tề Mỹ xuất hiện không có ai cứu.
Trần Cách bỗng nhiên nói: "Em một chút cũng không muốn cứu Lưu Vương Ngọc." Cái loại đàn ông cặn bã này.
Thẩm Thanh Thành che miệng ngáp, "Chúng ta khi nào có thể thông quan đây?" Cứ nửa đêm đang ngủ là bị đánh thức, sự việc này nếu xảy ra thường xuyên cậu sẽ nổi điên mất.
Thời gian nhiệm vụ đã trôi qua sắp một nửa, mà bọn họ lúc này không biết rõ nguyên nhân Tề Mỹ cùng Tề An Nhạc chết.
Nhà trẻ này lớn như vậy, các nơ cần tìm bọn họ đều đã tìm hết, trước sau đều không có phát hiện mới, cho nên khẳng định là tin tức mấu chốt đã bị bọn họ vô tình bỏ qua.
Sau một lát cũng đã đến thời điểm dùng bữa sáng, thời điểm ăn cơm có thể nói chính là việc Thẩm Thanh Thành chờ mong nhất. Cậu thức dậy có chút muộn, cũng may chưa quá giờ cơm, rửa mặt xong liền cùng Lục Bích và Trần Cách đến nhà ăn.
Cơm nước xong Thẩm Thanh Thành xoa bụng, Trần Cách nói: "Lục ca, tiếp theo chúng ta định làm gì, tiếp tục thu thập manh mối sao?"
Thẩm Thanh Thành xua tay, "Các người đi là được rồi, tôi không muốn đi." Anh đây mệt mỏi.
Lục Bích: "Không phải cậu muốn biết những ai ở phòng 606 sao? Mang cậu đi xem."
Thẩm Thanh Thành nhỏ giọng kề tai hắn, "Tôi là muốn biết anh như thế nào lại thấy được."
Lục Bích: ".....Không cần được một tấc lại tiến một thước."
Thẩm Thanh Thành nói thầm: "Cái gì mà được một tấc lại tiến một thước, tôi là nghi ngờ anh đang lừa tôi." Hơn nữa khả năng này rất lớn đó!
Bọn học lần nữa tiến vào lầu sáu tòa nhà, dấu vết trên hành lang của đại sư đã biến mất, người này không phải người chết, không nằm trong phạm vị đổi mới chương trình.
Trần Cách sửng sốt, "Có người dọn dẹp qua sao?" Ai sẽ là người dám tới nơi này dọn dẹp vậy, chẳng lẽ lỗ khóa máu lần trước cũng do người này dọn dẹp?
Lục Bích đến trước phòng 606 giơ tay gõ cửa, một tay hắn gõ cửa, tay còn lại che đi mắt mèo.
Hành vi điển hình của Thẩm Thanh Thành, bản thân cậu lúc này dùng ánh mắt cảm thán tấm tắc đánh giá hành vi của Lục Bích.
Cửa chống trộm đã cũ vì vậy hiệu ứng cách âm không tốt, bọn họ mơ hồ nghe thấy đằng sau cửa truyền đến tiếng dép lê đi tới loạt xoạt, người nọ đi đến trước cửa nhìn vào mắt mèo.
"Gì thế? Sao lại không thấy gì? Có phải hư rồi không?" Một giọng nói già nua vang lên, sau đó giọng nói người này liền dè dặt cẩn thận hỏi: "Ai vậy?"
Lục Bích không nói chuyện, tiếp tục gõ cửa.
"Là ai? Không nói lời nào ta sẽ không mở cửa."Lão bà cảnh giác cất to giọng.
Thẩm Thanh Thành thấy Lục Bích lúng túng không biết trả lời thế nào, bỡn cợt cười cười, đoạn nói: "Đưa nước."
Lão bà thoáng yên tâm: "Ngươi lầm rồi, nhà ta không kêu nước."
Thẩm Thanh Thành: "Sao? Bình nước này để tay, ta lười đem đi, ta đi đây." Sau đó có tiếng bước chân xuống lầu.
Lão bà kinh ngạc, bà không nhìn thấy tình hình bên ngoài, tên tiểu tử này đưa nước sai địa chỉ thế mà lại ném nước trước cửa nhà bà, "Như thế nào nói đi liền đi vậy, không muốn kiếm tiền ăn cơm sao?"
Bà cân nhắc mở cửa, nghĩ thầm bà trước đem nước vào nhà, nếu lần sau đối phương lại tới đưa nước bà liền lấy tiền đưa đối phương.
"Ngươi, các ngươi!"
Ngoài cửa dĩ nhiên không phải người