Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 31: Phản sát
"Thẩm Thanh Thành nghi hoặc, Thẩm Thanh Thành ủy khuất"
************************
Mấy trang bản thảo kia đã được Thẩm Thanh Thành cất vào trong túi mang ra, Thẩm Thanh Thành lúc này mới nhớ mục đích mình tới tòa lâu là gì, không phải đi tìm thứ gì đã nhìn lén mình sao?
Còn nữa, bé gái kia rõ ràng biến mất trong tòa lâu này, cư nhiên lại không thấy.
Cậu buồn bực mà tấm tắc miệng, "Có khi nào sinh vật không da không mặt đó chính là NPC thứ tư không?"
Lục Bích chăm chú suy nghĩ bốn chữ "Không da không mặt", trả lời: "Không phải, NPC thứ tư là một nam nhân trẻ tuổi."
Thấy Thẩm Thanh Thành lộ ra ánh mắt nghi hoặc, Lục Bích nói: "Lúc cậu chưa tới lâu đài cổ bốn NPC đều đã từng xuất hiện."
Khó trách, xem ra từ nay về sau không nên tùy tiện chạy lung tung, lần lạc đường này thế mà đã bỏ qua manh mối mấu chốt.
Cậu đem bản thảo lấy ra.
Ghi chú trên bản thảo này ghi lại một cách tỉ mì về những ý tưởng cảm xúc chợt lóe lên của người chồng, hình như ông ta đang chuẩn bị viết bộ tiểu thuyết mới, ghi chú đề cập đến các nội dung cơ bản như bối cảnh cùng giả thiết nhân vật giả thiết.
Người chồng là một tiểu thuyết gia kinh dị, vì vậy không thể thiếu việc miêu tả một số thứ như "Quỷ quái" để tạo nên bầu không khí kinh dị, một số từ ngữ đứt quãng đã thu hút sự chú ý của Thẩm Thanh Thành và Lục Bích.
Không mặt, lột da, máu, rìu.
Đây không phải là quỷ ảnh màu đỏ mà người chồng nhìn thấy sao? Quỷ ảnh màu đỏ cư nhiên lại là giả thiết do người chồng viết nên!
"Co chế của màn chơi này là biến những giả thiết trong tiểu thuyết kinh dị thành hiện thực sao?" Thẩm Thanh Thành đưa ra quan điểm, nhưng sau đó lại tự phản bác bản thân.
"Không đúng, quá võ đoán, nói như vậy thì chỉ có liên quan đến quỷ ảnh, bốn NPC kia lại đóng vai trò gì? Hơn nữa giả thiết trong tiểu thuyết là rìu, mà thứ chúng ta nhìn thấy là một cái móc câu dài."
(võ đoán : suy đoán một cách vội vàng)
"Hãy nhìn này." tay Lục Bích chỉ vào một hàng chữ phía dưới.
Trên đó viết: Vì theo đuổi sự chân thật, tôi quyết định mua mấy con vật thử nghiệm xem sao.
Con vật!
Một ý nghĩ chợt lóe lên, nhưng lóe quá nhanh khiến Thẩm Thanh Thành không kiểm soát được, cậu gấp đến độ không đợi được, bắt lấy cánh tay nam nhân dùng sức lay mạnh, "Cái đó, chính là cái đó, những bức tranh sơn dầu trên tường! Chắc chắn là vậy!"
Trong mắt Lục Bích xẹt qua một mạt ý cười, "Phải, đúng vậy."
Thẩm Thanh Thành nôn nóng, "Không được, tôi vẫn chưa sắp xếp rành mạch câu chuyện , anh cho tôi thêm gợi ý nữa xem."
Lục Bích hỏi lại: "Cậu đã gặp qua động vật bị lột da chưa?"
Thẩm Thanh Thành lắc đầu.
Lục Bích: "Khi lột da động vật, nhằm đảm bảo bộ da được nguyên vẹn, trước tiên sẽ dùng móc câu miệng của nó sau đó treo ngược lên."
Thẩm Thanh Thành: "Móc câu?"
Lục Bích: "Người chồng vì muốn tìm kiếm sự chân thật hẳn là đã mua không ít động vật sau đó tự mình lột da, vì thế thật hợp lý khi xuất hiện người bị lột da cầm móc câu."
Cái này gọi là gì nhỉ? Ác giả ác báo, bản thân là thợ săn lại bị con mồi phản sát.
Thẩm Thanh Thành: "Quỷ ảnh chính là người chồng bị con mồi lột da ngược lại. "
Lục Bích: "Không phải, là người vợ."
Thẩm Thanh Thành nhìn qua.
Lục Bích dừng một chút: "Có ngực."
Thẩm Thanh Thành híp mắt nhìn hắn, đột nhiên cong môi nở nụ cười, "Ai nha, Lục đại ca quan sát cũng thật kỹ càng ~"
Lục Bích nhấp môi, qua một lát mới rũ mắt nói: "Thói quen nghề nghiệp."
Buổi tối hai người ở bên ngoài ăn xong mới trở về, lúc bọn họ trở về đám người chơi dùng xong bữa tối vẫn chưa giải tán, bé gái cũng không xuất hiện, không biết do không xuất hiện hay là đã đi rồi.
Hà Vị cùng Cao Thư Lâm ngồi ở hai đầu tách biệt, thỉnh thoảng nhìn nhau, Hà Vị sẽ ôn hòa gật đầu, Cao Thư Lâm thì nhắm mắt làm ngơ.
Diễn thật giống mà, Thẩm Thanh Thành ngứa răng.
Cậu cũng không ngạc nhiên khi thấy hai người có thể thoát khỏi quỷ ảnh, tốt xấu gì cũng là thủ lĩnh của một đám người, chắc chắn cũng sẽ có đạo cụ bảo mệnh.
Bất quá hình như Hà Vị bị thương.
Thẩm Thanh Thành trầm ngâm nhìn cánh tay bị băng vải quấn quanh và sắc mặt tái nhợt của Hà Vị.
"Đừng lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ," Hà Vị phát hiện tầm mắt Thẩm Mỹ Nhân liền cười nói, "Buổi chiều vận khí không tốt liền đụng phải một con quỷ, cùng nó giao thủ nên điểm thương."
"Vị ca thật lợi hại!"
"Đúng vậy, con quỷ kia chính là quỷ ảnh không mặt đã hại chết Tiểu Liễu cùng Ngụy Thiêm!"
Người biết chân tướng Thẩm Thanh Thành:...... Anh cũng đâu có dám nói bản thân mình gặp ảnh quỷ trong hoàn cảnh nào?
Cậu hoài nghi mãnh liệt về đám người chơi còn lại cùng Cao Thư Lâm, lại là một màn diễn tâng bốc.
Thấy cậu không nói lời nào, trên mặt Hà Vị toát lên vài phần lo lắng, "Cậu cùng Lục Bích thế nào? Buổi chiều không gặp phải nguy hiểm đi?"
Thẩm Thanh Thành vừa định lên tiếng.
Lục Bích: "Không có."
Hà Vị có chút ngạc nhiên khi thấy Lục Bích chủ động lên tiếng, trong ấn tượng của hắn ta đối phương vẫn luôn rất trầm mặc ít lời, hắn ta liếc nhìn Thẩm Mỹ Nhân một cái, thu hồi ánh mắt hỏi: "Có thu hoạch gì sao? Thật ra buổi chiều chúng ta cũng tìm được một ít manh mối."
Lục Bích: "Mấy bức tranh."
Lục Bích không đề cập đến bản thảo vì hắn không muốn Hà Vị cùng Cao Thư Lâm biết bọn họ từng đi qua tòa lâu kia, đề cập tới tranh vẽ là yêu cầu trao đổi manh mối.
Thủ hạ của Hà Vị cùng Cao Thư Lâm tìm được một tờ bệnh án cùng vài tờ nhật ký bị xé rách.
Bệnh án thuộc về người chồng và được chẩn đoán bởi một bác sĩ tâm thần, trên đó nói rằng người chồng đã bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, thường xuyên xuất hiện ảo giác, đề nghị hắn nhanh chóng tiến hành trị liệu.
Bên cạnh tờ bệnh án có mấy bình thuốc, tỏ vẻ người chồng sau khi biết tình trạng của mình sau đó đã bắt đầu tiếp nhận trị liệu.
Nhật ký tìm thấy không được đầy đủ, chỉ là một vài tờ nhật ký bị xé ra, trên đó người vợ viết là người chồng từ trạng thái thường xuyên gặp ảo giác dần phát triển thành khuynh hướng bạo lực.
Tinh thần hắn luôn trong trạng thái khẩn trương vì cho rằng xung quanh mình luôn có nguy hiểm đang rình rập, vì muốn bảo vệ bản thân, hắn sẽ luôm tấn công mọi thứ xung quanh khi có ai đó ý định đến gần mình.
Tinh thần lúc đó của người chồng đã ở trạng thái không còn bình thường, hắn ý thức là có một con quỷ đang rình rập muốn giết hắn, hắn vì phải bảo vệ bản thân nên trong tay lúc nào cũng cầm một cây rìu.
Người vợ vô cùng sợ hãi, dùng rìu phá hư đồ đạc chỉ là bước đầu tiên, nếu như chồng mình làm hại đến mình cùng hai đứa nhỏ thì phải làm sao bây giờ?
Hà Vị: "Manh mối chúng tôi tìm được chính là như vậy, các người thì sao?"
Bản thảo tranh vẽ đang trên người Thẩm Thanh Thành, nghe tới đây cậu móc ra đưa cho Hà Vị.
Hà Vị, Cao Thư Lâm và những người chơi khác xúm lại xung nhau nhìn kỹ.
Thẩm Thanh Thành nghe được người chơi nóng tính Hồng Cương Liệt tức giận nói: "Cái này cũng được tính là manh mối? Cũng không khác giấy rác bao nhiêu !"
Ngay sau đó lại nghe Hà Vị nói: "Đây là manh mối, cái này chứng minh suy đoán vừa nãy của chúng ta là đúng, thật ra người chồng ngay từ đầu quả thật bởi vì tinh thần bất ổn nên xuất hiện ảo giác, quỷ ảnh không mặt thật ra sau đó mới xuất hiện."
Câu tiếp theo bọn họ không nghe rõ nữa, bởi vì lúc này Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích đã đi lên lầu hai.
Thật vậy, manh mối của đám người Hà Vị cho thấy tinh thần người chồng rất có khả năng ngay từ đầu đã có vấn đề, quỷ ảnh không mặt cũng chính là quỷ ảnh màu đỏ là sau đó mới xuất hiện.
Mà giấy vẽ hai người