Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 32 : Quá quan
"Dáng vẻ nam nhân khi phân tích là đẹp trai và khí chất nhất."
**************************
Không khí trong tầng hầm còn ẩm thấp hơn so với tòa tiểu lâu này, trong phòng bốc lên mùi mốc nhàn nhạt .
Thẩm Thanh Thành cả kinh đến nỗi trái tim chững lại một nhịp, nhanh chóng vọt đến sau lưng Lục Bích bằng tốc độ ánh sáng, sau đó thở ra một hơi, "Má ơi, làm tôi sợ muốn chết!"
Lục Bích lúc này mới thấy rõ sinh vật đối diện làm Thẩm Thanh Thành bị dọa chết khiếp, nghiêng đầu nhếch môi, "Không có gì, là mộ hình nộm thôi."
Thẩm Thanh Thành kinh nghi*, "Gì chứ?"
(*: vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.)
Toàn bộ tầng hầm đại khái rộng khoảng ba bốn đến bốn mươi mét vuông, kệ sách chiếm diện tích phần lớn, trên tường trong góc tận cùng treo một hình nộm da người màu đỏ, chính là thứ vừa nãy đã dọa Thẩm Thanh Thành.
Hình nộm không biết làm từ chất liệu gì, thật sự quá đỗi chân thật, thậm chí kết cấu vân da và những miếng thịt lổm chổm thật sự rất giống một người thật bị lột sạch da.
Nó bị treo ở góc tường trong tư thế rũ đầu, mái tóc dài đung đưa trong không trung.
Thẩm Thanh Thành theo sau Lục Bích tiến sâu vào trong tầng hầm.
Một bàn công cụ được đặt sát tường dưới chân hình nộm, một số công cụ khác mà Thẩm Thanh Thành không biết tên được bày trên bàn trong tình trạng lộn xộn, trên bàn vẫn còn lưu lại nhiều vết loang lổ.
Thẩm Thanh Thành: "Là máu?"
Lục Bích dùng ngón trỏ lau lau, trả lời cậu: "Không phải."
Hắn cầm lấy một cái cây đầu tròn trông giống một cây gậy, kéo ra bộ tóc giả trên hình nộm, dưới mái tóc lộ ra khuôn mặt không có ngũ quan.
Màu đỏ, lột da, không mặt.
Thẩm Thanh Thành vừa rồi bởi vì xuất hiện đột ngột cậu không kịp đề phòng nên mới hoảng sợ, hiện giờ không sợ nữa, cậu nhìn đống công cụ trên bàn, lại nhìn hình nộm đang bị treo, buồn bực.
Cậu ngạc nhiên nói: "Tiểu thuyết gia bây giờ đều tận lực như vậy sao? Mua động vật để lột da còn không đủ, liền dứt khoát tạo ra một hình nộm y hệt vật thật mới được."
Một cái diều dính máu đang được đặt trên bàn công cụ, hắn định duỗi tay ra lấy.
Lục Bích: "Đừng nhúc nhích."
Thẩm Thanh Thành dừng lại, ngẩng đầu, "Có, có chuyện gì sao?"
Lục Bích nhíu mày cầm rìu lên, rìu này thật sắc bén, lưỡi rìu sáng loáng tựa hồ có thể soi gương.
Lục Bích dùng tay lau những vệt đỏ lấm tấm dính trên lưỡi rìu, rũ mắt nói: "Là máu."
Máu? Tại sao có máu?
Đây không phải đơn thuần chỉ là một căn phòng công cụ do người chồng làm ra để chế tác hình nộm sao?
Trên bàn công cụ đều là thuốc đỏ, vì sao trên rìu lại có máu?
Thẩm Thanh Thành đứng thẳng dậy, "Làmấy của ai."
Người chồng này đã dùng rìu để tấn công người khác?
Lục Bích không lập tức trả lời, hắn suy tư một lát, đặt rìu xuống sau đó bắt đầu tìm kiếm manh mối ở tầng hầm.
Tầng hầm không lớn, bài trí cũng đơn giản, Lục Bích rất nhanh liền tìm được thứ hắn muốn.
Hắn tìm được một thi thể phía sau kệ sách, một thi thể bị bầm thây sau lại lại được ghép lại hoàn chỉnh.
Thi thể không biết bởi vì nguyên nhân gì mà vẫn chưa bị thối rửa, chỉ như bị rút hết nước rồi biến thành thây khô, máu chảy ra từ thi thế sớm đã khô đặc trên mặt đất, trên người thi thể mặc một bộ quần áo bẩn thủi.
Khuôn mặt thây khô bởi vì mất nước nên có chút vặn vẹo, nhưng vẫn có thể phân biệt ra ra đây là một người đàn ông.
Đây là một thi thể nam.
Thẩm Thanh Thành: "Là thi thể người chồng sao?"
Lục Bích thấp giọng trả lời: "Chắc vậy."
Thẩm Thanh Thành không nghĩ tới người chồng sẽ chết theo cách này. , không phải bị lột da, mà là bị rìu chém chết, thậm chí không có cả một thi thể hoàn chỉnh sau khi chết.
Lục Bích: "Có mang theo những bức tranh đó không?"
"Có mang," Thẩm Thanh Thành hoàn hồn, lấy ra một tập giấy vẽ đưa cho hắn, "Anh nghĩ gì về nó?"
Lục Bích nhận lấy tranh vẽ rồi mở ra, một bức tranh phác họa một hình dáng màu đỏ tương đối rõ ràng.
Hắn nhìn kỹ xem đồ vật mà bóng người màu đỏ đang nắm trong tranh, sau đó nói bằng ngữ điệu quả nhiên như thế: "Là rìu."
"Ý của anh là hai đứa nhỉ nhìn thấy quỷ ảnh đang cầm rìu trên tay và đứng cạnh người chồng?" Thẩm Thanh Thành tới gần xem xét, "Điều đó có nghĩa là quỷ ảnh mà bọn trẻ nhìn thấy chính là hình nộm!"
Cũng đúng, Lục Bích nói rằng quỷ ảnh không mặt mà bọn họ gặp ngày hôm qua chính là người vợ, thời điểm đó chắc hẳn người vợ vẫn chưa chết, quỷ ảnh mà những đứa trẻ nhìn thấy cùng người vợ không có khả năng là một.
Người chồng tự mình mang theo hình nộm quỷ ảnh bên người, sau đó lại nói rằng có người muốn ám hại hắn?
Thẩm Thanh Thành: "Quỷ ảnh không được nói đến trong quyển nhật ký của người vợ, hình nộm sau đó là do người chồng chế tạo, hắn lúc đó đã không phân rõ hiện thực cùng hư cấu, trong phán đoán của hắn ta có một con quỷ ảnh đang ẩn hiện, cho nên hắn liền dùng tư liệu chế tạo một con."
Có thể thấy rằng người này đã điên đến hết thuốc chữa.
"Phải." Lục Bích đồng ý với cách nói của cậu.
Thẩm Thanh Thành: "Thế nhưng là ai đã giết người chồng? Không thể nào là do người vợ cũng điên theo sau đó ra tay hạ sát chồng mình đó chứ."
Tựa hồ vẫn còn bí ẩn về đám động vật ẩn giấu sau tấm màn, chúng nó ở trong câu chuyện này đóng vai trò gì đây?
"Không, thật ra vẫn có khả năng này." Lục Bích nói.
Trong đầu Thẩm Thanh Thành linh quang chợt lóe, buột miệng thốt ra, "Là thuốc!"
Có người đem tráo thuốc của người chồng, vậy nên bệnh tình của người chồng không những không có chuyển biến tốt đẹp ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Nếu bình thuốc bị tráo đó lại bị người vợ uống phải, một người bình thường mỗi ngày lại ăn thuốc trị bệnh tâm thần, không bệnh cũng sẽ thành có bệnh.
Không suy nghĩ nhiều Thẩm Thanh Thành liền chắc chắn "Hung thủ", chính là động vật.
Lục Bích lại nghĩ nhiều hơn thế, "Thuốc này xác thật sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của một người, nhưng để người vợ nổi điên thì một cơ hội, mà cơ hội chắc hẳn chính là những đứa con của họ. Con mình đã chết, người chồng bị cô ta giết chết, cô ta thì bị lột da trở thành dáng vẻ hiện tại."
Thẩm Thanh Thành: "Anh chờ đã, nói chậm một chút!"
Lục Bích nhìn bộ dáng đầy vẻ nghiêm túc của cậu, khóe miệng hắn nâng nâng lên, mở miệng bắt đầu giảng giải:
"Ban đầu là tinh thần người chồng xuất hiện vấn đề, hắn khám bệnh rồi uống thuốc, thế nhưng thuốc lại bị tráo đổi, hắn càng uống bệnh tình càng nghiêm trọng hơn. Lúc này hắn không còn chế tạo hình nộm nữa, cho nên tranh vẽ chính là hắn đang quơ loạn trong không khí."
"Thuốc bị tráo đổi không biết bằng cách nào tới tay người vợ, dưới tình huống không biết gì nên cô ta đã uống nó, tinh thần cô ta lúc đó bắt đầu không bình thường."
"Bệnh tình càng nghiêm trọng người chồng càng không phân biệt được hiện thực cùng hư cấu, hắn ở tầng