Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 40 : Vũ hội
"Các bạn rất tốt"
****************************
Vốn chỉ là đương sự Lục Bích lại bị mắng là vô dụng, sau khi nghe thấy những lời này Thẩm Thanh Thành bất giác quay đầu xem phản ứng của nam nhân, vẻ mặt như đang xem kịch.
Lục Bích lạnh mặt, lấy tay giữ lấy đầu cậu quay đi nơi khác, hoàn toàn phớt lờ lời của con bé.
Hôm nay là ngày thứ bảy trong phó bản, vũ hội gương mặt giả cũng sắp bắt đầu.
Đại sảnh dùng bữa được trang trí vô cùng trang hoàng, thảm, giấy dán tường đều được đổi mới, những chiếc bình hoa sứ tuyệt đẹp được đặt tại các góc, đèn chùm pha lê trong suốt được treo trên đỉnh đầu mọi người, giá cắm nến đều được thay bằng màu đỏ, bên trong lâu đài như được thay một lớp da mới.
Bọn người hầu thì vẫn mặc đồng phúc trắng đen, một bàn tay tái nhợt lấy đĩa nhạc đưa vào máy quay, ngay sau đó máy quay đĩa liền phát ra tiếng nhạt mờ ảo.
Cộc ——
Cộc ——
Tiếng giày da đạp lên cầu thang gỗ vang lên thanh thúy, làn váy đỏ tươi đong đưa uốn lượn theo từng bước đi, tựa như một đóa hồng đỏ đang nở rộ.
Lớp trang điểm tinh tế khiến diện mạo vốn đã mỹ lệ trở nên càng thêm tinh xảo hoàn mỹ, nữ nhân trên môi mang ý cười, ngẩng đầu nhìn mọi người sau đó cất bước đi vào đại sảnh.
"Hồ Lệ Lệ!" Bé gái sau khi nhìn thấy nữ nhân liền quên mất sự tình bên này, nhảy nhót chạy đến trước mặt Hồ Lệ Lệ, ánh mắt đầy vẻ ghen tị mà nhìn chiếc váy trên người nữ nhân.
Đều do hai tên nhân loại kia đem váy mới của ta phá hỏng, đều do bọn họ! Đều do bọn họ!
Hừ, chờ hôm nay qua đi, ta cũng sẽ có một cái váy xinh đẹp thế này!
Sự hồn nhiên vốn nên thuộc về một bé gái 6, 7 tuổi giờ phút này đã bị biểu tình quỷ quyệt trên khuôn mặt con bé phá hỏng.
Nó đã gấp đến độ không chờ nổi, muốn thay ngay váy mới, vì thế vỗ tay hưng phấn nói: "Mau bắt đầu! Mau bắt đầu!"
"Heo mau trưởng thành, sinh ra heo con ~"
"Một con, hai con, ba con...... Vô dụng, giết chết hết!"
"Da làm y phục mới ~ da làm y phục mới!"
Thẩm Thanh Thành ôm lấy cánh tay nam nhân, khi nam nhân nhìn qua cậu liền cười xấu xa: "Vô dụng phải giết chết hết kìa, Lục Bích, không biết anh có được tính là vô dụng như trong lời con bé đó vừa nói không a?"
Vài phút trước bé gái vừa chỉ thẳng mặt Lục Bích mắng hắn vô dụng.
Người chơi khác có lẽ không rõ, nhưng hai người họ lại rất rõ câu này có nghĩa là gì.
Con bé ngửi ngửi chính là đang đánh hơi xem lông thỏ tinh có còn trên thân thể đám người chơi hay không, nói cách khác, là đang phân biệt người chơi có thụ thai hay không.
Thẩm Thanh Thành, người đã hai lần làm con bé thất vọng, tất nhiên là không có, cậu vốn đã bức đám lông đó ra khỏi cơ thể mình lâu rồi.
Cho nên đám người được NPC phân cho mặt nạ màu trắng chính là giống đực, hơn nữa sở dĩ hai ngày ở lì trong phòng chính là để giống đực "làm việc", Thẩm Thanh Thành ở cùng Lục Bích thế nhưng cậu lại không thụ thai, vì thế Lục Bích liền bị nói là vô dụng.
Thẩm Thanh Thành tặc lưỡi lắc đầu, đám NPC này cũng thật biết chơi đùa.
Đối với việc này Lục Bích cảm thấy vô cùng bất lực, không rõ tại sao Thẩm Mỹ Nhân bị coi là "thụ thai" mà vẫn có tâm tư nói giỡn, thấp giọng cảnh cáo, "Đừng náo loạn."
Thẩm Thanh Thành cười đến thập phần ngoan ngoãn, lần sau còn có cơ hội à.
Không biết mới có thể khiến người ta sợ hãi, Thẩm Thanh Thành biết đó là giả, chỉ là một đống lông thỏ tinh mà thôi, tự nhiên sẽ không có cảm giác gì, hơn nữa người đang "Mang thai" lại không phải cậu.
Trong ca từ kỳ quái của đứa bé, đám người hầu liền đem đến hai chiếc ghế mềm lưng cao, được đặt cạnh nhau ngay giữa đại sảnh.
Hồ Lệ Lệ đung đưa làn váy, bé gái nhảy nhót, Đại Hùng trầm mặc ít lời, ba người hướng phía ghế mềm đi đến.
Hồ Lệ Lệ dùng tư thế tuyệt đẹp mà ngồi trên ghế mềm, vuốt tóc, đầu ngón tay trắng nõn chạm nhẹ vào đôi môi đỏ tươi, cười đến vô cùng yêu nghiệt.
Bé gái thì chống đôi tay ngồi trên ghế mềm, hai chân đung đưa qua lại trong không trung.
Đại Hùng trầm mặc không lên tiếng mà đứng bên cạnh hai người.
Hồ Lệ Lệ nhìn thần sắc mỗi người một vẻ trong đại sảnh, cười khẽ một tiếng, "Bắt đầu đi."
Máy quay đĩa truyền ra tiếng nhạc thay đổi.
"A!" Một tiếng kêu thê lương thảm thiết mang theo làn điệu u oán từ loa phát ra, dọa đám người chơi ở gần đó nhảy dựng.
Nhưng mà tiếng kêu thê lương chỉ mới là bắt đầu, ngay sau đó lại là một tràng âm thanh kêu cứu vang lên, "Cứu mạng! Cứu mạng a!"
"Cầu xin ngươi buông tha cho ta đi!"
"Đây là quái vật từ đâu ra vậy?"
"Ô ô ô ô, làm ơn buông tha cho con của ta, cầu xin ngươi buông tha cho con của ta, nó chỉ mới ba tuổi a......"
......
Thanh âm hít thở nặng nề của người vợ đang vội chạy, cùng tiếng đồ đạc rơi xuống đất tạo thành hàng loạt âm thanh khác nhau, trong đó còn có giọng nói của nam lẫn nữ, hỗn loạn mà đan chéo vào nhau.
Trong số những âm thanh hỗn loạn này, có một đạo âm thanh mà người chơi rất quen thuộc.
Xẹt ——
Xẹt——
Âm thanh phát ra trong máy quay đĩa trùng lập với âm thanh ở hiện thực.
Một người chơi nữ ngốc lăng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, "A ——"
Lột da, không mặt, trong tay cầm trường câu, là quỷ ảnh không mặt.
Máu tươi rơi xuống tí tách trên mặt đất khi quỷ ảnh từng bước tiến vào đại sảnh, đám người chơi thậm chí có thể ngửi được mùi tanh tưởi hôi thối bay tới từ trên người nó.
Phụt ——
Thanh âm vũ khí sắc bén xuyên thấu qua da thịt.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết của người vợ trong đĩa quay đột nhiên im bặt.
Đám người chơi nghe thấy âm thanh này từ trong máy phát, bất giác rùng mình một cái, mơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đẫm máu lúc ấy.
Hồng Cương Liệt hét lên một tiếng nhằm trấn an sợ hãi trong lòng người chơi, trong tay hắn ta xuất hiện một con dao găm hình như là vũ khí, "Sợ cái trứng, mau lao ra chiến đấu cùng lão tử đi!"
Mặt lúc lâu sau vẫn không nghe thấy gì, Hồng Cương Liệt quay đầu nhìn lại, tình hình phía sau khiến hắn ta đứng im bất động.
Chỉ thấy đám người chơi khác đang lùi ra đằng sau đem hắn đứng một mình phía trước!
Đám NPC khoác da người không tiếng động mà nhìn một màn này, khóe môi nữ nhân nở nụ cười, bé gái