Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 41 : Thông quan
"Lục Bích cố lên, xông lên đi!"
***************************
Chạy!
Chạy mau!
Yết hầu La Minh khô khốc, cố gắng dùng toàn lực chạy nhanh nhất có thể về phía trước.
Gió thổi mạnh tựa như chém từng nhát vào mặt hắn ta, yết hầu khát khô đến sắp bốc khói, hắn lại một bước cũng không dám chậm, một bước cũng không dám dừng lại.
Hắn trơ mắt mà nhìn quỷ ảnh máu huyết đầy người kia ở trước mặt hắn trong một giây đồng hồ đã giết chết một người chơi, máu tươi từ cổ người đó phun ra, phun đến khắp nơi đều là máu.
Hóa ra máu trong cơ thể con người lại có thể ấm nóng và tanh đến như vậy.
Hiện tại con quỷ ảnh xấu xí kia đang hướng hắn tiến đến.
La Minh một bên chạy một bên kéo đám thỏ đang hung hăng cắn xé trên người quăng xuống đất, so với nỗi sợ hãi việc phải đối mặt với quỷ ảnh phía sau, sự đau đớn truyền đến từ vết thương bị cắn xé cũng không tính là cái gì.
Xẹt ——
Xẹt ——
Thanh âm đó càng ngày càng gần.
Hai chân như bị đóng chì càng ngày càng nặng, tốc độ chạy của La Minh càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, khuôn mặt hắn ta dần lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Làm sao bây giờ, không có sức lực.
Dưới cơn hoảng loạn không ngừng, La Minh chạy vào chỗ sâu trong lâu đài cổ.
Đó là một tòa lâu chỉ có hai tầng, bên ngoài bao trùm bởi một mảng hắc đằng khô héo.
Dưới tác động mạnh của La Minh, cánh cửa gỗ mốc xanh mở ra, sau đó hắn lấy tốc độ nhanh nhất mà đóng cửa lại.
La Minh không chú ý tới hoàn cảnh trong tòa lâu, trong bóng đêm hắn bị vấp bởi thứ gì đó dưới chân làm vướng ngã, sau khi ngã trên mặt đất thì thở hổn hển rồi nở nụ cười.
Thanh âm biến mất rồi , thanh âm biến mất rồi, con quỷ ảnh kia không có theo kịp!
Cười cười, ngay sau đó nét cười trên mặt hắn đột nhiên cứng đờ.
Tiếng bước chân thong thả ung dung phá lệ rõ ràng ở một nơi u tĩnh hắc ám.
La Minh cứng ngắc nhìn theo hướng thanh âm truyền đến, vị trí cầu thang cách đó không xa, một nam nhân tựa như tuyết trắng giơ lên giá nến chậm rãi đi xuống cầu thang.
Tựa hồ chú ý tới tầm mắt của La Minh, nam nhân ngẩng đầu, mắt đỏ đầu bạc, hai chiếc răng cửa to lớn lộ ra khi nam nhân nở nụ cười.
Là một con thỏ.
Đây cũng là quái vật!
La Minh hoảng sợ mà lùi về sau, bỗng nhiên tay chạm phải thứ gì đó, hắn bắt được liền đưa mắt nhìn, thế nhưng là một tiểu kiếm điêu khắc những hoa văn kỳ quái.
Không rảnh tự hỏi đây là gì La Minh giơ tay ném về phía tên quái vật trước mặt, sau đó bò dậy chạy đi.
Nam nhân cầm nến đứng trên cầu thanh thậm chí không thèm né tránh, theo như hắn thấy, tên nhân loại trước mặt này hiển nhiên không gây thương tổn được hắn.
Tiểu kiếm đánh trúng bả vai của nam nhân, dưới trọng lực hấp dẫn một lần nữa rơi xuống mặt đất.
Nam nhân nghiêng đầu nhìn bả vai cháy đen phảng phất như dấu vết bị ăn mòn, sắc mặt tức khắc trở nên thập phần khó coi.
Bên ngoài lâu đài cổ, bãi tha ma.
"Oa —— oa ——"
Đám quạ đen trên những cành cây khô khốc cất tiếng kêu quỷ dị.
Quỷ ảnh tay cầm trường câu đi loanh quanh giữa những nấm mộ, ở phía sau nó, một người chơi toàn thần đầy máu đang bị trường câu câu lấy kéo lê đi, người chơi hô hấp mỏng manh, tiếng kêu cứu nhàn nhạt phát ra từ trong miệng hắn ta.
Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích đuổi theo quỷ ảnh liền đi vào nơi này, mắt thấy quỷ ảnh đã đi xuyên qua rừng già, biến mất tại nơi cửa động bị dây leo hắc đằng bao phủ.
Thẩm Thanh Thành: "Xem diện tích của cửa động, đây chính là hang ổ của đám NPC?"
Lục Bích không trả lời, dặn dò Thẩm Thanh Thành một câu sau đó chuẩn bị cầm trường đao dẫn đầu đi vào sơn động.
Trong động rất tối, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khó ngửi.
Hai người quanh co lòng vòng, càng đi sâu vào mùi hôi thối càng nặng, hơn nữa trong đó còn xen lẫn mùi tanh tưởi nồng đậm.
Ước chừng qua hai mươi phút, Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích rốt cuộc đi tới cuối sơn động —— một không gian rất lớn tựa như đại sảnh của lâu đài cổ hiện ra trước mặt bọn họ.
Người chơi bị quỷ ảnh câu lấy đã tắt thở, quỷ ảnh ngồi xổm xuống, gỡ xuống trường câu đang câu lấy người chơi, sau đó dùng móc câu lấy miệng anh ta.
Máu lại bắn tung tóe.
Quỷ ảnh nhấc cái móc đã câu tốt người chơi, đem móc treo lên thiết giá.
Trên thiết giá treo rất rất nhiều móc câu người giống như người chơi mới vừa rồi.
Những người này đều bị trường câu móc vào miệng treo lên, thân thể trần truồng 衤 mà bị treo ở trên giá, đại bộ phận da thịt đều đã biến đen thành thịt thối, chỉ có mấy cổ thi thể gần nhất thì vẫn còn mới.
Thẩm Thanh Thành phân biệt một chút, dáng người mảnh khảnh bị lột da là Tiểu Liễu, ngực cao to khảng khái bị lột da là Ngụy Thiêm, mặt khác thi thể đồng dạng, có thi thể bị chém đứt tứ chi......
Cậu không quen biết người này, nhưng từ những vết tích trên thi thể này cậu lại cảm thấy rất quen mắt, cảm giác giống như người chơi.
Thẩm Thanh Thành trầm ngâm một lát, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, "Tôi nhớ ra rồi."
Cậu quay đầu đối Lục Bích nói: "Còn nhớ rõ ngày đầu tiên tiến vào phó bản anh tới đón tôi không? Ở trong rừng tôi bị một cánh tay đứt lìa vướng lấy, cái người bị đứt tay đó tám đến chín mươi phần trăm chính là người này!"
Cậu khẳng định nói: "Hắn là người chơi!"
Một người chơi mới vừa tiến vào phó bản liền chết thẳng cẳng.
Vết thương trên thân thể ba người chơi này ngoại trừ những chỗ đặc thù như bụng, đùi đã bị cắt đứt thì Tiểu Liễu là nghiêm trọng nhất.
Nhìn đến những cái này Thẩm Thanh Thành đại khái đã biết thức ăn mấy ngày này đám người chơi dùng là được lấy từ đâu.
Con heo sữa nướng thứ nhất đám người chơi không ăn, vì vậy thân thể của người bị cắt thịt cũng không bị cắt nhiều lắm, nhưng con heo sữa thứ hai mọi người lại ăn rất nhiều, cho nên thi thể Tiểu Liễu......
Khó trách ngày đầu tiên đã giết chết một người chơi, bởi vì NPC cần chuẩn bị "thức ăn" vào ngày đầu tiên cho bọn họ.
Thẩm Thanh Thành còn nghĩ tới nhiều hơn nữa, thời điềm Ngụy Thiêm chết cậu từng hoài nghi không biết việc Ngụy Thiêm chết có liên quan gì đến bức tranh sơn dầu trong phòng hắn ta không.
Nhưng bởi vì hai người thấy hắn ta ngoại trừ xuất hiện vết thương ở ngực chỗ khác đều lành lặn nên liền không giải thích được, vì thế manh mối đến đây liền đứt đoạn.
Hiện tại nhìn đến thi thể đồng dạng ngực có nhát đao chém, tay chân cũng bị chém đứt, Thẩm Thanh Thành mới lại nghĩ tới chuyện này, thì ra gấu đen trong bức tranh sơn dầu kia không phải tương ứng với Ngụy Thiêm!
"Lục Bích!" Cậu gấp đến độ không chờ nổi muốn cùng Lục Bích chia sẻ phát hiện của mình.
Lục Bích nắm lấy tay cậu kéo đến sau lưng mình, "Đợi lát nữa hãy nói."
Thẩm Thanh Thành ngẩn người, nghe được