Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 47 : Nói dối
"Nó đã sờ tôi."
*****************************
Sắc mặt của đám người chơi chợt thay đổi, hiển nhiên là đang nhớ tới mấy cỗ thi thể trên sân ga.
Điều đáng sợ hơn nữa chính là việc tiếp viên vừa nói khiến họ không thể ngừng suy nghĩ về nó, điều gì sẽ xảy ra khi cái thứ đó ngụy trang thành bọn họ sau đó theo mọi người lên xe?
Thông báo của phó bản đã nói rõ vật kia rất giỏi việc ngụy trang.
Bọn họ căn bản không rõ rốt cuộc ai mới là người chơi thật sự, ai là do quỷ quái ngụy trang thành.
Một toa xe có 60 chỗ ngồi, gồm bốn dãy, tổng cộng 15 hàng.
Người chơi trung niên Lâm Ổn ngồi tại hàng thứ 3 biểu tình tương đối trầm ổn, lúc này bình tĩnh cất giọng, "Những con số này liên quan đến vị trí ngồi à?"
"Đương nhiên....." Nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch của tiếp viên rộng hơn, khóe miệng cơ hồ kéo đến mang tai. Hắn ta di chuyển trúc trắc giống như đồ vật bị rỉ sét, đôi mắt nhắm chặt nhưng lại chuẩn xác hướng về phía người chơi "Số càng nhỏ.......càng ngồi gần cửa trước......"
Mà chỗ ngồi đằng trước có ý nghĩa gì, đám người chơi ở đây đều hiểu rất rõ.
Ngay khi tiếp viên vừa nói xong, tên Kim Đạt "ngu ngốc" đã ném đi bao hành lý gấp không chờ nồi nữa liền nhấc tay, "Một câu, một câu nữa!"
Lâm Ổn không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhăn mày.
Lâm Ổn không đồng ý mà nói: "Quỷ quái lúc nãy hóa thành khói đen chúng ta đã rõ ràng, nhưng không thể loại trừ khả năng vẫn còn quỷ quái lẩn trốn trong xe chưa bị phát hiện."
Mục đích Lâm Ổn lên tiếng vốn xuất phát từ hảo tâm muốn nhắc nhở thanh niên này cẩn thận một chút
Nhưng tên Kim Đạt không những không cảm kích, còn khinh thường nói: "Tôi không có ngu! Mục đích đám quỷ quái ngụy trang còn không phải muốn mạng của chúng ta sao, chẳng lẽ tôi đây còn không phân biệt được ai đối với tôi có ác ý?"
Noi xong Kim Đạt liền quay đầu hướng Thẩm Thanh Thành trừng mắt.
Ví dụ như cái tên nam nhân lớn lên hoa mỹ kia, tôi thấy cậu ta chính là giống quỷ nhất!
"Nam nhân hoa mỹ" Thẩm Thanh Thành cười nhẹ, cũng đưa mắt nhìn lại hắn ta.
"Năm phút......" tiếp viên cất giọng nói khàn khàn, "Các vị.....nên đưa ra......lựa chọn vị trí..........hàng thứ nhất.........hàng thứ hai........cứ như thế"
Quy tắc này.....
Thẩm Thanh Thành bỗng nhiên nhăn mày.
Lục Bích thấp giọng dò hỏi, "Nghĩ đến cái gì."
Thẩm Thanh Thành cẩn thận ngẫm lại, đồng dạng nói khẽ với nam nhân: "Tổng cộng có 15 hàng ghế ngồi, người chơi có khả năng lựa chọn cũng là 15 người, việc này thật sự chỉ là trùng hợp sao?"
Trong nháy mắt cậu thậm chí hoài nghi xung quanh hết thảy chỉ là giả, ngoại trừ bản thân, tất cả người chơi ở đây đều là quỷ quái ngụy trang thành.
Những người cậu gặp đều là quỷ quái, cho nên cậu liền chọn ngồi hàng thứ 15.
Thẩm Thanh Thành quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, sau đó lại lắc đầu.
Có thể ngụy trang thành Lục Bích đến chân thật như vậy, con quỷ này cũng quá đáng sợ đi.
Có phải thật sự trùng hợp hay không hiện tại bọn họ cũng vô pháp đoán được, hiện tại manh mối vẫn còn quá ít.
Sau khi đã hiểu rõ về quy tắc, có người chơi bắt đầu hành động.
Một người chơi ngồi ở hàng đầu tiên nhấc lên hành lý của mình, sau đó di chuyển qua vị trí khác.
Người chơi ngồi ở chính giữa và phía sau cũng có điều chỉnh chỗ ngồi một chút.
Đa số người chơi đều tập trung ngồi ở ba hàng đầu tiên, hàng thứ nhất nhanh chóng ngồi đầy, những người di chuyển muộn chỉ có thể đứng giữa đường tìm kiếm chỗ khác.
Thẩm Thanh Thành và Lục Bích đi đến hàng đầu tiên, mắt thấy không còn chỗ ngồi, bọn họ đành phải đứng đó quan sát một lúc.
Kim Đạt từ đầu đến cuối đều ngồi nguyên tại vị trí, thấy Thẩm Thanh Thành đứng, hắn ta không chút khách khí mà mở miệng cười nhạo.
Thẩm Thanh Thành lười phản ứng với loại người này, so với việc lãng phí thời gian trên người một kẻ như vậy, việc hiện tại cậu tò mò chính là những gì mà Lục Bích đã trải qua.
Thế nhưng hiện tại, "giáo viên" đang căn cứ vào "thành tích" mà sắp xếp chỗ ngồi, đợi lát nữa cậu sẽ hỏi lại đối phương.
Kết quả đã có, có kẻ đang nói dối.
Kim Đạt mở to mắt không tin nổi, đứng lên kích động la lớn phản bác, "Không có khả năng! Tôi sao có thể ngồi ở hàng thứ hai? Tôi rõ ràng chỉ nhìn thấy một tên, chính là nam nhân đã bị thọc chết kia."
Tiếp viên lẳng lặng "Nhìn" hắn ta.
Kim Đạt vẫn đang ra sức phản bác cho bản thân, bỗng nhiên sắc mặt chợt thay đổi.
Hắn ta nhớ lại, vẫn còn một người chơi tiếp cận hắn.
Cô ta mang theo đứa con, nói hành lý bản thân hơi nặng, mong hắn hỗ trợ.
Buồn cười, nếu hắn còn dư sức lực thì sao lại đem hành lý của mình ném bớt chứ?!
Nghĩ đến đây Kim Đạt liền đưa cái nhìn hung ác về phía Lam Tú Nhi đang ngồi ở hàng thứ tư.
Lam Tú Nhi đột nhiên lại thấy tầm mắt của nam nhân hung ác nhìn mình, vội vàng cả kinh cúi đầu ôm chặt đứa nhỏ.
Thẩm Thanh Thành: "Tình hình lúc đó tương đối hỗn loạn, người tiếp cận anh chưa chắc là cô ấy."
Kim Đạt đương nhiên biết, nhưng giận cá chém thớt là không nhịn được.
Hắn ta nghẹn lời mà đem hành lý của mình đi tới hàng thứ hai.
Tiếp viên lại nói: "Hàng thứ ba"
Kim Đạt: "Chỉ có hai người! Không còn nữa!"
"Hàng thứ ba....." tiếp viên lẩn trong bóng tối bông nhiên thu lại nét cười trên mặt, cong miệng ác liệt nói, "Bởi vì ngươi đã nói dối"
Một cỗ khí lạnh toát phát ra từ miệng tiếp viên phả đến trên trán, trên mặt Kim Đạt.
Kim Đạt như được hắt một bát nước lạnh mà tỉnh táo, đầu óc bởi vì tức giận mà điên cuồng rốt cuộc tìm lại được một tia lý trí.
Hắn ta lúc này mới thấy rõ, thì ra tiếp viên không phải đang nhắm mắt, mà là hai mắt của hắn vốn dĩ dính chặt lấy nhau, chỉ có một khe hở ra như đường chỉ mà quan sát xung quanh.
Trái tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Kim Đạt thành thật mà cầm lấy túi hành lý đi đến hàng thứ ba, không dám hó hé gì nữa.
Phát hiện Thẩm Thanh Thành đang quan sát mình, hắn trừng mắt cảnh cáo.
Thẩm Thanh Thành nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nói: "Lời nói dối."
Đây là lời nói dối.
Tiếp viên yêu cầu bọn họ nhớ lại quá trình trước khi lên xe đã gặp qua bao nhiêu đồng bạn không phải con người, nhưng những thứ này vốn dĩ đều ngụy trang, không thể nào có người chơi nào nhớ rõ chính xác mà trả lời được.
Lục Bích gật đầu, "Nói sai số người chính là nói dối, hình phạt chính là sự điều chỉnh vị trí ngồi."
Sai bao nhiêu số liền bị dời xuống bấy nhiêu hàng.
Thẩm Thanh Thành: "Anh có phát hiện không, người chơi nói đúng sẽ chọn chỗ dựa trên con số, còn người nói sai sẽ bị điều xuống số hàng trên thực tế cộng với số hàng nói sai."
Ví dụ, một người chơi trên thực tế gặp phải 5 con quỷ, nhưng hắn ta chỉ cho rằng mình gặp 3 người nên liền chỉ nói là 3, vốn dĩ hắn sẽ ngồi ở hàng thứ 5