Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 48 : Thi thể
"Gần gũi thì thế nào? Có liên quan đến cô à?
********************
"Hỏi mày đấy, của ai?" khóe miệng Thẩm Thanh Thành nhếch lên, lặp lại lần nữa.
Nếu không phải trên cổ còn giá lưỡi đao, Kim Đạt thiếu chút nữa tiến lên cùng Thẩm Thanh Thành đánh nhau.
Người này thật thiếu đánh mà!
Hắn ta vừa sợ vừa tức, mặt bị dọa trắng bệch, đôi mắt lại nghẹn đến mức đỏ bừng, muộn thanh trả lời Lục Bích, "Mày."
Hắn ta tình nguyện đem đồ vật cấp cho nam nhân trước mặt đang uy hiếp hắn cũng không muốn Thẩm Thanh Thành được tiện nghi.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thành nhìn Kim Đạt vô cùng thân thiện, dù sao không bao lâu người này liền sẽ biết, thuộc về cậu hay là thuộc về Lục Bích kỳ thật không có gì khác biệt.
Lục Bích thu hồi trường đao đem người buông ra, không khí trong xe cũng không vì vậy chuyển biến tốt đẹp hơn.
Không tìm được gạch không chỉ có một mình Kim Đạt, thế nhưng người chơi khác so với hắn ta vẫn còn biết suy nghĩ, kiêng kị giá trị vũ lực của Lục Bích vì vậy không động thủ.
Đứa bé luôn khóc khiến mọi người càng cảm thấy phiền phức vô cùng, có người chơi tính tình không tốt trực tiếp đá vào ghế của Lam Tú Nhi phát tiết.
Đứa bé vì vậy càng khóc lớn hơn, Lam Tú Nhi ôm chặt đứa bé co rúm người né vào bên trong.
"Mọi người bình tĩnh một chút", Lâm Ổn thấy thế lập tức chạy lại ngăn cản người chơi kia, sợ hắn ta xúc động sẽ gây nên sự việc không tốt, "Người chơi có hành lý đều có thể đổi thức ăn, không chỉ giới hạn là gạch."
Người đầu tiên phản ứng chính là Lam Tú Nhi, chỉ thấy cô nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong: "Cái gì cũng có thể đổi?"
Lâm Ổn gật đầu, ông không mù quáng giống những người chơi khác, nghĩ là chỉ có gạch mới đổi được thức ăn, sau khi có người đổi được thức ăn ông đã trực tiếp đi nhìn tờ giấy trong tay tiếp viên.
Ai biết chỉ trong vài giây vắng mặt tình hình đã nháo đến mức này.
Ông là người lớn tuổi nhất trong số mọi người, ông hy vọng có thể mang theo tất cả người chơi cùng sống sót mà thông quan.
Nhận được câu trả lời Lam Tú Nhi trực tiếp cầm lấy một vài món đồ vô dụng đi tìm tiếp viên đổi đồ ăn, người chơi khác cũng làm theo, sự việc của Thẩm Thanh Thành và Lục Bích lúc này không ai để ý đến nữa.
Lâm Ổn hướng hai người xin lỗi: "Xin lỗi, bọn họ quá xúc động."
Thẩm Thanh Thành cảm thấy người này rất có đạo lý, "Ông lại không phải người làm sai chuyện, vì thế không cần thay mặt bọn họ xin lỗi."
Lâm Ổn chỉ cười chua xót, lắc đầu.
Thẩm Thanh Thành đã hiểu, an ủi mà vỗ vỗ vai ông, "Chính xác, mọi người trong phó bản cùng nhau giúp đỡ lẫn nhau khả năng sống sót sẽ cao hơn, nhưng không phải ai cũng sẽ có được cái suy nghĩ này và thực hiện được nó."
Lâm Ổn không phủ nhận, "Vì tôi có, tôi sẽ làm như vậy."
Bản thân Thẩm Thanh Thành không phải là người như vậy, nhưng điều đó không ngăn cản việc cậu thưởng thức đối phương, cậu cùng Lâm Ổn trao đổi tên họ.
Lâm Ổn nhắc nhở cậu trước khi rời đi, "Cơ chế của phó bản này chính là muốn ly gián người chơi."
Điểm này Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích ý thức được.
Quỷ quái nếu có thể ngụy trang thành người chơi khác xuất hiện bên người bọn họ, người chơi liền không khả năng hoàn toàn tín nhiệm ai khác ngoại trừ bản thân, việc này kỳ thật vô cùng bất lợi khi người chơi muốn hợp tác với nhau để thông quan.
Bất quá điều Thẩm Thanh Thành tò mò là, trước mắt xem ra phạm vi hoạt động của người chơi đều bị hạn chế ở toa thứ chín, quỷ quái sẽ ngụy trang thành bọn họ bằng cách nào?
Thẩm Thanh Thành rất nhanh sẽ biết được đáp án của chuyện này.
Đêm đầu tiên trong phó bản, người chơi sức cùng lực kiệt, chịu đựng hoàn cảnh cố gắng đi ngủ.
Một tiếng thét chói tai mở ra khúc dạo đầu cho ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Thành có chút mơ màng tỉnh dậy từ trên vai Lục Bích, cậu nhớ rõ hôm qua bởi vì ghế dựa quá cứng cậu không định ngủ, tại sao lại đứt gánh mà ngủ mất rồi?
Ngẳng đầu lên cũng thấy biểu tình trầm tư của Lục Bích.
Cậu ngồi thẳng dậy, mông đau đến không có cảm giác.
Ngủ thì ngủ đi, sao còn lại dựa vào vai Lục Bích, bả vai anh ấy chắc hẳn đã tê rần rồi.
Cậu chột dạ vươn tay đặt lên vai đối phương, đánh trống lảng sang chuyện khác, "Anh cũng ngủ quên mất à?"
Lục Bích liếc nhìn cái tay trên bả vai mình, đối với việc này không nói gì, "Ừ, đại khái khoảng nửa đêm."
Hắn có thói quen gác đêm, mặc dù nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không có khả năng mất cảnh giác đối với xung quanh, thế nhưng vào lúc nửa đêm hôm qua hắn thật sự đã mất nhận thức.
Hiện giờ ước chừng khoảng tầm 6 giờ sáng, một cô gái diện mạo thanh tú đang ngồi dựa người vào cửa sổ ở hàng thứ ba, tia nắng ban mai đang ánh lên mặt cô ấy.
Cô ta nhíu mày, mở ra đôi mắt nhập nhèm vẫn còn ngái ngủ.
Bên ngoài trời đã sáng, người chơi ở những hàng phía trước phần lớn đều đang duy trì tư thế ngủ gật.
Cô nhìn về phía hai nam nhân ngồi ở hàng đầu tiên, hai người này đã tỉnh, đang dựa nhau rất gần, không biết đang nói gì.
Cô nhíu nhíu mày, mở ra đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ.
Cô quay đầu nhìn về phía sau, muốn nhìn xem bọn họ đã dậy chưa, đang làm cái gì.
Chính cái nhìn này, nhãn cầu cô ta phóng to hết cỡ, phát ra tiếng thét chói tai.
"Trời, trời ơi!"
Người chơi vẫn còn say ngủ trong toa xe lập tức bị đánh thức, Thẩm Thanh Thành và Lục Bích nghe thấy động tĩnh phía sau, ngừng cuộc nói chuyện quay đầu nhìn xuống.
Có người chơi đã chết.
Trên cánh cửa liên thông với toa xe tiếp theo, một nam người chơi xương cốt tựa như búp bê vải mềm ngoặt mà bị treo trên đỉnh xe.
Nam nhân thất khiểu chảy máu, khuôn mặt huyết nhục mơ hồ, đầu bị hõm vào trong, thấp thoáng có thể thấy được óc cùng não đang chảy ra.
Có người chơi chịu không nổi cảnh tượng này liện đưa tay che miệng nôn khan.
Thẩm Thanh Thành và Lục Bích rời khỏi ghế ngồi đi đến trước mặt thi thể, hai người quan sát một chút, xương cốt toàn thân người này toàn bộ bị nghiền nát, tựa hồ chịu phải va đập mạnh.
Lâm Ổn đứng phía sau hai người chịu đựng khó chịu, "Giống như gặp phải tai nạn giao thông nghiêm trọng."
Thẩm Thanh Thành quay đầu hiếu kỳ hỏi, "Ông biết?"
Lâm Ổn nói: "Lúc trước tôi làm pháp y, tiếp xúc tương đối nhiều với thi thể."
Thẩm Thanh Thành gật đầu, tầm mắt dạo quanh một vòng toa xe, "Người chết là ai?"
Người nếu đã chết, hành lý chắc chắn phải còn lại, thế nhưng những chỗ không có người đều trống không.
Lục Bích ngước mắt nhìn, nhanh chóng đoán được, "Người dựa cửa sổ bên phải ở hàng thứ năm."
Thẩm Thanh Thành hoàn toàn tin tưởng hắn.
Cậu cất bước đi qua, bên phải hàng thứ năm vẫn còn một người chơi nữa, "Động tác thật nhanh, thi thể người ta vẫn còn nóng hổi, anh liền đem hành lý chiếm vào của riêng?"
Người nọ không nhìn thẳng mặt Thẩm Thanh Thành, đầu quay sang một bên nói: "Tới trước thì được trước."
Hắn ta nghĩ Thẩm Thanh Thành tới đoạt lấy hành lý.
Điều này làm Thẩm Thanh Thành vô cùng tức giận, nói cậu xen vào việc của người khác cậu có thể nhịn, thế nhưng lại nói cậu không có "tiền"?
Một túi "gạch vàng"