Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Bí ẩn bên trong nhà thờ


trước sau

Translator: Waveliterature Vietnam

Editor: Waveliterature Vietnam

"Không đủ phòng sao?"

Hạ Nặc liếc nhìn cái cầu thang cũ nát, phía trên đèn mờ, hình như đúng là không có nhiều phòng, anh ta suy nghĩ một chút, rồi lịch sự mở lời: "Hiện tại không còn phòng trống sao? Chúng ta chỉ cần tầm mười phòng để chia mỗi người một gian nhỏ, chỉ cần qua đêm nay thôi. "

"Mười phòng sao? Cũng không đủ a." Người đàn ông béo ngồi trở lại, lật cuốn sách sang một bên trả lời: "Nếu như bình thường thì không sao, nhưng hôm nay thì không dám cho các ngươi thuê, vì không biết bên giáo hội sẽ dẫn bao nhiêu người xuống. "

"Giáo hội sao?" Mọi người nhìn nhau, họ không phải là lần đầu tiên nghe thấy, nhưng lần này ngay cả Cơ Đức cũng giật mình, không khỏi cau mày.

"Thực sự không còn cách nào khác sao?" Hạ Nặc hỏi một câu, nhưng lúc này người đàn ông to béo không thèm trả lời, chỉ vẫy tay, ra vẻ không thể, nói bọn họ mau đi.

"Quên đi, ra ngoài trước đã." Hạ Nặc miễn cưỡng nói, sau đó dẫn đầu đám đông trở lại con hẻm ở phía trước của khách sạn.

"Nên làm gì bây giờ?" Cơ Đức bắt đầu bất mãn nói, theo anh ta thấy, Hạ Nặc đã quá khách khí, nếu anh ta à thủ lĩnh thì anh ta đã sớm xách cái tên béo kia lên, đấm cho vài cước, nghĩ vậy lại nói: "Chúng ta nhiều người như vậy, cũng không thể ngủ ngoài đường a. "

"Ta vẫn đang tìm cách đây."

Hạ Nặc liếc nhìn anh ta, mỉm cười một chút, tiểu tử này rõ ràng từ chuyện vừa nãy mà vẫn còn oán giận, khá bình thường, loại tiểu quỷ choai choai này, thường rất sĩ diện.

Nhưng bây giờ chỉ có mình anh ta thì thật dễ dàng, anh ta là đàn ông, tùy tiện tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi tạm bợ cũng được, nhưng đối với toàn bộ nhóm cướp biển thì rõ ràng là không thể, thị trấn này không phải là lớn, làm sao có thể có nơi nào chứa được mấy chục người?

Anh ta liếc nhìn những nhà thờ cao chót vót ở xa, Hạ Nặc trầm ngâm một chút, từ lúc bắt đầu đặt chân lên đảo, rõ ràng cảm thấy rằng người dân trên đảo có phần kỳ lạ, không quá lạnh nhạt nhưng cũng không thân thiện, hình như người dân và giáo hội kia không thân thiết lắm.

Đang tự hỏi thì trong đêm tối giáo đường đột nhiên sáng lên, sau đó toàn bộ đường phố gần đều được thắp sáng bằng đèn dầu, sáng như ban ngày, đang lúc mơ hồ, có những âm thành bí ẩn cổ xưa như tiếng tụng kinh truyền đến.

Hạ Nặc đang đứng trong hẻm nhỏ tối, ánh sáng bất chợt làm anh ta híp mắt lại, một hồi mở mắt, mọi người kinh ngạc phát hiện ra rằng con đường yên tĩnh và thanh bình ban đầu, không biết từ đâu có một đám người, từng người một có vẻ là thương gia và người dân gần đó, nhìn vội vã, chạy đến hướng nhà thờ của thị trấn.

Nhìn vào cảnh tượng trước mắt, mọi người đều có chút gượng ép, nói "Đây là gì chứ?"

Ross vẫn phản ứng nhanh, anh ta đứng bên ngoài, kéo tay một người đàn ông trung niên đang đi ngang qua, vẻ mặt hòa khí hỏi thăm: "Xin lỗi, ta có thể hỏi là mọi người đang đi đâu được không? "

"Hừm?"

Người đàn ông trung niên dường như rất tức giận khi bị kéo lại, nhưng lại thấy đằng sau Ross có rất nhiều người, liền kìm xuống và nói: "Hỏi vậy là sao? Thần giáo phái người xuống, đương nhiên là phải đi ngênh đón!"Sau đó, anh ta hất tay Ross ra, vội vã hòa vào đám đông.

Thần giáo?

Vậy nhà thờ Hỏa thần là ở thị trấn này sao?

Đột nhiên mọi người đều nhìn về phía Hạ Nặc, sau đó không do dự, anh ta nhìn lại đám đông gần đó, quyết định dứt khoát: "Đi xem xem thế nào!".

Mười phút sau, trước nhà thờ.

Dưới tòa nhà nguy nga màu trắng sữa, một tấm thảm trắng tinh khiết từ xa trải dài, cả hai bên tấm thảm có rất đông người đứng, cả nam và
nữ, có lẽ gần như tất cả các cư dân của thị trấn đều ở đây.

Hạ Nặc đứng nhìn từ xa, có một đám người đứng ở phía cuối tấm thảm, nhưng dưới ngọn đèn dầu chập chờn, không nhìn rõ được, chỉ có thể đoán được là khoảng hai mươi đến ba mươi người, đi sau một chiếc xe ngựa sang trọng màu trắng bạc đang từ từ tiến về phía trước.

"Này, đám người ngoại bang này đang làm gì!"

Tất cả mọi người đang hào hứng tham gia, nhưng đột nhiên có một tiếng quát vang lên từ phía bên cạnh, quay đầu nhìn lại, một lão già tóc bạc đang quỳ trên thảm tức giận nhìn chằm chằm vào họ "Giáo chủ đại nhân đang đến, các ngươi còn dám đứng đó sao? "

"Không có ghế, không đứng thì ngồi xổm sao?" Cơ Đức ngay lập tức đảo mắt và vặn lại: "Ngươi là ai, mình thì quỳ trên đầu gối, nhưng lại bắt bẻ người khác, ngươi còn mặt mũi gì mà làm vậy chứ? "

Nghe điều này, Hạ Nặc nhịn không được cười khúc khích ra tiếng, tiểu tử này đúng là trời sinh kỳ quặc, về giao chiến bằng miệng thì khó có ai qua được hắn.

"Hỗn đản... tiểu tử vô liêm sỉ..."

Lão già tóc bạc tức giận đến run rẩy, chỉ vào Cơ Đức đang chuẩn bị mắng lại, thì phát hiện ra nhóm Giáo Hội đã ngày càng đến gần, không còn cách nào khác là kiềm chế cơn tức giận, run rẩy khôi phục vẻ bình tĩnh cho cơ thể.

Cơ Đức thấy được điều này, nghĩ rằng lão già sợ mà rút lui, không khỏi tự cao tự đại, những người còn lại liền quay lại chú ý đến nhóm người đang đến gần kia.

Lúc này đến gần, mọi người phát hiện ra, những người xung quanh xe ngựa, trên thực tế tất cả đều mặc áo choàng - chủ yếu là màu trắng tinh khiết, có một vài cái áo màu đen.

Trên viền của cổ áo được thêu những ngọn lửa nhỏ màu đỏ, đèn chiếu xuống liền sáng lấp lánh, giống như con vật gì đó đang ngọ nguậy.

Nhóm người cùng xe ngựa cuối cùng dừng lại bên cạnh đài phun nước ở phía trước của nhà thờ, một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đỏ sẫm bước ra khỏi xe, bước vào con đường rải sỏi, những người áo trắng bắt đầu vây quanh, người dân xung quanh nhìn với ánh mắt tôn kính, chầm chậm bước dọc theo những bậc thang đến nhà thờ.

"Thực sự là rất lớn a." Vài trăm mét bên ngoài, Cơ Đức khoanh tay trước ngực, giọng nói khinh thường hừ một tiếng.

"Thực sự là một người rất quan trọng." Cơ Lạp đứng bên cạnh, nói nhưng không quay lại với anh trai mình. Thay vào đó, anh ta khẽ gật đầu: "Có thể làm cho cả thị trấn nửa đêm phải ra nghênh đón. Xem ra nhóm gọi là Giáo Hội này có thế lực rất lớn ở đây, nếu như theo quốc gia, thì đây là quốc giáo rồi. "

Mọi người nghe được điều này đều đồng ý, trò chuyện một lúc, đợi cho đến khi nhóm người đó đã dẫn đội vào các bước của nhà thờ, có vẻ như không còn hứng thú để xem, họ bèn định rời đi.

Tuy nhiên, lúc này, một tiếng nấc nghẹn bất ngờ được truyền từ con hẻm bên cạnh.

Hạ Nặc vô thức nhìn theo hướng phát ra âm thanh, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy vài cô bé mặc áo choàng trắng, đang bị vài người mặc áo đen bắt và đẩy đi bộ về phía nhà thờ.

Mấy cô bé này mới chỉ tầm 6 7 tuổi, khuôn mặt đầy nước mắt và đặc biệt nhất, mọi người đều bị sốc khi phát hiện ra rằng, cô bé đi cuối cùng, là cô bé Tây Á lúc nãy vừa bị mẹ nuôi nhéo tai kéo về!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện