Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Bùng nổ xung đột


trước sau

Editor: Waveliterature Vietnam

Như thế này là sao?

Không kịp do dự, Hạ Nặc ra hiệu bằng mắt cho Cơ Đức ở bên cạnh, anh ta gật đầu ngay lập tức, không do dự, lướt ngang vài bước, chặn áo choàng đen và nói với giọng điệu không thân thiện lắm:

"Các ngươi định làm gì? "

Mấy người mặc áo choàng đen đều là phụ nữ trung niên ở độ tuổi 40 và 50. Nghe vậy liếc mắt nhìn Cơ Đức, sau đó không thèm trả lời tiếp tục đẩy các cô bé cùng Tây Á đến phía trước.

Cảm giác bị phớt lờ không dễ chịu lắm. Cơ Đức liền tức giận và rút thanh kiếm ra. Anh ta đưa kiếm lên cổ họng của một người phụ nữ mặc chiếc áo choàng đen và hét lên: "Để ta xem ai dám đi!"

Lần này, khuôn mặt của những người phụ nữ mặc áo choàng đen xuất hiện sự hoảng sợ, co rúm người lại, bọn họ hét lên về phía nhà thờ và gọi người tới giúp:

"Mau tới đây, có kẻ lạ muốn cướp nữ nhân tế lễ a!"

"Các linh mục, xin hãy đến giúp một tay a!"

"Những người lạ này bắt đầu làm bậy rồi!"

Giọng nói của những phụ nữ trung niên này rất to và chói tai, ngay lập tức kinh động tới mọi người bên trong, vô số ánh mắt ngay lập tức tập trung về đây.

Hồng ý giáo chủ vừa bước lên đỉnh bậc thang tự nhiên nhận thấy cuộc bạo loạn. Anh ta quay lại và nhìn về phía bên kia, hơi nhíu mày, và một ông già mặc áo choàng trắng thấy thế liền tiến lên một bước, cung kính nói.: "Hình như là một đám hỗn loạn do những người ngoại bang gây ra. Giáo chủ đại nhân, có muốn tôi đi xem một chút không?"

"Không cần ngươi đi."

Hồng ý giáo chủ liếc nhìn lão nhân này, rồi khẽ lắc đầu, đôi mắt dừng lại một ông già mặc áo choàng trắng có thân hình hơi mập mạp phía bên kia. Giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Chuyện gì đã xảy ra, Ngả Sở giáo sĩ, giáo hội rõ ràng đã báo trước thời gian chúng ta tới đây, tại sao còn có người ngoại bang ở đây? "

"Tôi, tôi..."

Lão nhân béo mập được gọi là Ngả Sở giáo sĩ rõ ràng là người đứng đầu nhà thờ trong thị trấn. Hiện tại, bị hỏi như vậy, mồ hôi lạnh chảy xuống,, ông ta lắp bắp nói và giải thích:

"Người ngoại bang trong thị trấn rõ ràng chỉ có sáu hoặc bảy người đã đến vào ngày hôm qua. Tôi cũng đã cảnh báo và cấm họ gây hỗn loạn vào ngày hôm nay. Lạy Chúa... Giáo chủ đại nhân, tôi thực sự không biết, những người này từ đâu đến... "

"Không biết à?"

Hồng Y giáo chủ lạnh lùng nhìn anh ta. "Bây giờ cần làm gì, không cần ta nói nữa chứ?"

"Vâng, vâng, giáo chủ đại nhân, thuộc hạ đã hiểu." Giáo sĩ Ngả Sở vội vàng gật đầu.

Sau đó, anh ta vội vã bước xuống, gọi kỵ sĩ đang phòng thủ, người phụ trách nhà thờ. Sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn và dẫn cả đội đi thẳng đến nơi đang xảy ra bạo loạn bên kia đường.

Cùng lúc đó, ở bên này.

"Thực sự rắc rối rồi..."

Nhìn vào đám đông bị Cơ Đức kinh động tới, Hạ Nặc hơi đau đầu. Tiểu tử này... Rõ ràng chỉ để anh ta đi lên và hỏi xem tình hình. Tại sao lại dùng kiếm khi chưa có sự đồng ý của anh ta chứ?

Nhưng sự tình đã đến nước này, rõ ràng là không tốt rồi.

Ở phía xa này những kỵ sĩ của nhà thờ hung hăng cầm vũ khí tới, những thủy thủ đoàn của nhóm cướp biển Tật Phong cũng dần dần rút vũ khí của mình ra, một bên vây quanh Hạ Nặc, một bên phòng thủ với bên kia.

Tuy nhiên, vì Hạ Nặc chưa ra lệnh thì chưa ai dám động thủ. Dù sao mọi người đều biết những kẻ đang nhìn mình với ánh mắt hung dữ kia chỉ là một nhóm dân làng. Tạm thời hiện tại không có gì đe dọa.

"Chuyện gì đang xảy ra, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Khoảng một, hai phút sau, những người bảo vệ do giáo sĩ Ngả Sở dẫn đầu cuối cùng cũng đến. Ông già với thân hình mũm mĩm liếc nhìn một lượt Hạ Nặc và những người khác. Sau đó,
anh ta hét lên và hỏi:

"Các ngươi là ngoại bang mà đến đây làm loạn cái gì, tại sao các ngươi lại muốn cướp những nữ nhân được lựa chọn để tế lễ chứ?"

Lão già này nói chuyện rất khó nghe. Cơ Đức híp mắt lại, theo phản xạ muốn lao lên phản bác lại. Tuy nhiên, chưa kịp thì Hạ Nặc đã tiến lên một bước, không khách khí phản bác lại: "Bắt? Theo ta thấy, các ngươi mới là đang bắt những cô gái này mới đúng chứ?"

Trước đó, anh ta không chắc lắm là những người tự xưng là Giáo hội Hỏa thần đưa các cô gái đi là tốt hay xấu. Tuy nhiên, sau khi nghe tiếng"Tế nữ", rõ ràng không thể hiểu lầm được.

"Nực cười, giáo hội đến chọ tế nữ, có thể được chọn là vinh quang lớn nhất của cuộc đời họ, tại sao lại nói là bắt được chứ!" giáo sĩ Ngả Sở lạnh lùng nói: "Các người ngoại bang các ngươi đã không hiểu luật lệ, mới lên đảo đã phải khiêm nhường một chút chứ. Thành thật mà nói, đây không phải là nơi các ngươi nên đến a! "

Nói xong anh ta rút thanh kiếm ở thắt lưng ra, rồi hét to: "Người này, bắt lại cho ta!"

Ngay khi giọng nói phát ra, những người kỵ sĩ phía sau đứng dậy và lao lên.

Phải nói rằng những người bảo vệ này trông không yếu đuối, thân thể lại cường tráng, được đào tạo tốt, hơn nữa số lượng còn hơn trăm người.

Nếu thêm những kỵ sĩ vẫn ở hai bên bậc thềm nhà thờ, ước tính cũng ít nhất ba trăm người – có ma mới biết tại sao một thị trấn chỉ có mấy ngàn người mà lại nhiều kỵ sĩ đến thế...

Tất nhiên, cường tráng thì cường tráng, nhưng nhóm cướp biển Hạ Nặc đã trải qua nhiều trận chiến, sức mạnh này vẫn không hề đáng sợ.

Ngay lúc Hạ Nặc đưa ra lời phản bác, tất cả các thành viên phi hành đoàn xung quanh đã động thủ, chỉ trong chưa đầy nửa phút, một đám người ngã gục xuống mặt đất, kêu than ầm trời.

Đây vẫn là kết quả của việc cán bộ không làm được gì nhiều, mỗi người đều có một điểm mạnh.

"Cái này, cái này..."

Giáo sĩ Ngả Sở một lần nữa ngẩn người, anh ta không ngờ rằng những kị sĩ của cả thị trấn được huấn luyện dưới tay anh ta lại thực sự bị đánh bại dễ dàng như vậy.

Điều này là không đúng. Khi dẹp loạn những người ngoại bang đến gây chuyện, không phải rất dễ dàng sao?

Đang hoảng loạn, Cơ Đức đã chạy đến trước mặt anh ta, trong cơn hoảng loạn của Ngả Sở, anh ta cười lớn, giống như một con đại bàng bắt một con gà, xách cổ anh ta kéo về trước mặt Hạ Nặc.

"Nói đi." Biểu cảm trên khuôn mặt của Hạ Nặc không biến động. Anh ta nhìn xuống ông già mặc áo choàng trắng, giọng nói anh ta có chút chán ghét nói: "Các ngươi giáo hội cái gì...còn bắt những cô gái này làm Tế nữ? Chuyện này là sao? "

"Tôi, tôi..." Ngả Sở giáo sĩ trông rối bời, rõ ràng anh ta không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng khi đối mặt với những người ngoại bang trông rất giận dữ, anh ta không thể không nói.

Ai biết được người điên khi nào sẽ phát điên, nếu họ không vui, có khi anh ta còn bị chém đứt đôi, ngay cả khi giám mục mạnh mẽ như vậy, cũng không thể cứu anh ta.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện