Sáng sớm ngày hai mươi tư, trời còn chưa sáng, Nam Kiều đã bị tiếng chuông
cửa đánh thức. Cô nheo mắt nhìn đồng hồ báo thức, mới hơn bốn giờ, còn
chưa đến năm giờ. Cô ra cửa nhìn qua mắt mèo, thấy người đứng ngoài liền gần như tỉnh hẳn.
Nam Kiều mở cửa ra: “Đến sớm thế làm gì?”.
Thời Việt mang theo hơi lạnh buổi sớm bước vào, thấy cô đầu chưa chải, mặt
chưa rửa, cứ thế cho anh vào nhà liền bật cười: “Không biết ngại là gì
phải không?”.
Nam Kiều đặt hai tay lên đầu: “Đồ biến thái”. Nói rồi vào nhà vệ sinh.
Tiếng nước chảy vọng ra từ nhà vệ sinh, Thời Việt đứng trong phòng khách,
nghĩ tới cô gái mặt mộc đầu bù tóc rối không chút hình tượng lúc nãy,
khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Lúc ra, Nam Kiều đã quần áo
chỉnh tề đầu tóc gọn gàng. Tuy vẫn là quần bò sơ mi như mọi khi nhưng áo hôm nay cô mặc làm bằng tơ tằm có thêu ren ở phần xương quai xanh,
thoạt trông nhẹ nhàng nữ tính hơn hẳn.
Cô tóc dài thướt tha đứng trước mặt Thời Việt: “Sữa, bánh mì và trứng gà, ăn không?”.
“Sớm quá, nuốt không nổi”
Nam Kiều lạnh lùng nói: “Anh cũng biết là sớm cơ đấy”.
Thời Việt: “Bao nhiêu ngày không gặp, chúng ta có thể ăn cái gì khác được không?”.
Nam Kiều: “Chỗ tôi chỉ có thế thôi”.
Thời Việt: “Em đấy”.
Nam Kiều: “?”.
Khi cô vừa hiểu ra chuyện, đôi mắt sắc bén của Thời Việt đã ánh lên nét
cười của kẻ chinh phục. Anh kẹp chặt hai tay hai chân cô lại không cho
cô có cơ hội tấn công, sau đó cúi đầu hôn lên miệng cô một cái.
Nam Kiều chưa bao giờ nhận ra rằng trong máu mình tiềm tàng khuynh hướng
bạo lực mãnh liệt như vậy. Cô hối hận trước đây mình chỉ học có mấy
miếng võ mèo quào, thành ra bây giờ không những không đánh lại được Thời Việt, còn để cho Thời Việt đeo một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc rất nhỏ
nhắn lên ngón út.
“Phổ Giả Hắc, tôi mua lại của nhà sưu tập tư nhân đấy. Tôi thấy em ngũ hành thiếu kim, phải bổ sung”.
“…”
Ngũ hành thiếu kim, anh đang giễu tôi nghèo đúng không!
Thế là sáu giờ hai người mới lên xe.
Nam Kiều không muốn nói chuyện với Thời Việt nên nhắm mắt ngủ, giữa đường
bị Thời Việt gọi dậy ăn đồ ăn sáng đã chuẩn bị sẵn trên xe, sau đó lại
ngủ tiếp. Hiếm khi Thời Việt không lạnh lùng như mọi ngày, mặt tươi roi
rói, chiều theo mọi ý muốn của cô.
Sáu giờ năm phút, một chiếc xe đỗ trước cửa tiểu khu nhà Nam Kiều, gọi cửa nhà cô bằng máy điện thoại
trên cửa điện tử không có ai trả lời, hỏi bảo vệ mới biết cô Nam vừa ra
ngoài với chồng rồi.
Chồng?
Bảo vệ gật đầu: Chồng, đi cùng cô Nam mấy lần rồi.
Thường Kiếm Hùng giận điên lên. Họ Thời kia, mày đã hống hách như thế thì đừng trách tao không nể mặt!
Lúc xe đến nơi, Nam Kiều vẫn chưa tỉnh. Cô vốn không phải người ham ngủ
nhưng ghế trên xe Thời Việt lại vô cùng phù hợp với cấu tạo cơ thể, như
được làm riêng cho cô vậy, khiến cô ngủ rất ngon giấc.
Thời Việt xuống xe lượn một vòng, hút điếu thuốc, cầm một món đồ trở lại. Anh mở cửa bên ghế lái phụ, “Dậy đi”.
Nam Kiều miễn cưỡng mở mắt: “mọi người đến hết rồi à?”.
“Chưa”.
Nam Kiều nhắm mắt lại: “Tôi ngủ thêm chút nữa”.
Thời Việt cũng không ép cô, anh cầm đồ trong tay bôi lên mặt cô. Cảm giác lạnh lạnh, nhơn nhớt!
Nam Kiều giật mình bật dậy, bị dây an toàn kéo lại.
Thời Việt nói: “Đừng cử động, bị lệch rồi”.
Nam Kiều cởi dây an toàn, nhìn vào gương chiếu hậu, từ trán bên trái qua
mũi đến má phải đã bị bôi một vệt sơn ngụy trang đen to đùng! Da cô vốn
trắng trẻo lại bị bôi đen như vậy, như thể cục bột trắng bị tro bếp quệt lên.
“Thời Việt…”
Tay Thời Việt cầm ba lọ sơn ngụy trang ba màu, thản nhiên nói: “Chống nắng”.
Chống nắng cái con khỉ! Cô lớn lên trong doanh trại quân đội mà không biết
sơn ngụy trang có thể dùng để chống nắng hay không sao? Cô xuống xe, đá
Thời Việt một cái. Thời Việt nghiêng người né tránh, Nam Kiều giật lấy
hai lọ sơn trong tay anh. Cô mở nắp lọ, bôi sơn lên mặt Thời Việt, đương nhiên anh không để cho cô toại nguyện, khóa hai tay côt từ sau lưng.
Sau mấy lần đụng độ, Nam Kiều đã biết các chiêu trò Thời Việt thường
dùng để đối phó với cô – khống chế hoạt động của tay và chân cô nhưng
tuyệt đối không làm cô đau. Nam Kiều thà tự làm đau mình cũng phải giết
địch – cô vặn cổ tay, dùng việc có thể bị thương để uy hiếp ép Thời Việt thả tay ra, sau đó giơ tay lên vẽ một chữ “J” dài lên mặt anh.
“Shit…”
Nam Kiều đè Thời Việt lên thành xe, cầm sơn vẽ lên mặt anh. Trán, mũi và
cằm đều bị bôi đen sì, những chỗ khác bôi đầy màu xanh lục thẫm và màu
nâu đất. Nhìn cái mặt đẹp trai của Thời Việt xanh xanh đỏ đỏ như mặt
mèo, Nam Kiều cảm thấy niềm vui được chơi xấu rất mới mẻ nhen lên trong
lòng.
Cô nắm cằm Thời Việt, bắt anh cúi xuống để tiện cho cô
chiêm ngưỡng tác phẩm của mình. Nam Kiều nhìn một hồi, gối cánh tay phải lên ngực Thời Việt, dụi đầu vào đó cười khúc khích.
“Ha ha”. Thời Việt để mặc cho cô nghịch ngợm, khẽ cười, “Đã không?”.
“Nam Kiều!”
Nam Kiều quay đầu nhìn về phía tiếng gọi, Ôn Địch và các đồng nghiệp đều đã đến, Thường Kiếm Hùng sầm mặt đứng cạnh Ôn Địch.
Ôn Địch nhìn gương mặt Nam Kiều, phá ra cười: “Nam Kiều, sao mặt cậu trông buồn cười vậy!”.
Nam Kiều liếc Thời Việt, Thời Việt hất cằm chỉ bãi cỏ sau lưng cô, cả túi nilon toàn sơn ngụy trang.
Nam Kiều nói: “Anh suy nghĩ chu đáo nhỉ” rồi nhấc túi lên ném vè phía đám nhân viên công ty.
Đám đàn ông con trai liền vừa đùa cợt vừa bôi sơn lên mặt nhau. Nam Kiều
nhìn họ, ngửi mùi cây cỏ, mùi đất ở bãi đất hoang này, cảm thấy như trở
về hồi nhỏ. Tiếng còi hiệu lệnh, tiếng tập luyện, tiếng hét hăng hái của các tân binh trong các bài tập dã chiến, lâu lắm rồi cô không tới doanh trại, mùi vị quen thuộc này gợi lên những ký ức nhột nhạt trong lòng
cô.
Thường Kiếm Hùng đi tới giơ tay phải về phía Thời Việt “Cậu
chính là Thời Việt?”. Đôi mắt sắc bén của anh ta đánh giá Thời Việt,
càng nhìn thần sắc càng kỳ lạ.
Thời Việt khẽ cười, giơ tay ra bắt tay Thường Kiếm Hùng, không đợi anh ta nắm đã rút về.
“Anh Thường, nghe danh đã lâu”.
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Thường Kiếm Hùng đột nhiên biến sắc, ánh mắt càng trở nên khó hiểu hơn.
Thời Việt lại có vẻ thản nhiên. Mặt anh bôi đầy sơn ngụy trang, biểu cảm không thể nào nhìn rõ.
Thường Kiếm Hùng nói: “Tôi quen một người bạn tên là Thời Tuấn Thanh”.
Nam Kiều quay đầu sang, hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”.
Thời Việt cười đáp: “Anh Thường nói gì tôi không hiểu”.
Thường Kiếm Hùng: “Có không ít người họ Thời nhưng chiều cao, thân hình giống
nhau đến vậy, chỉ sợ là trong mười nghìn người cũng không tìm được hai
người như thế”.
Nam Kiều khẽ chau mày, Thời Việt liếc nhìn Nam
Kiều, thoải mái cười nói: “Anh Thường vừa gặp tôi liền tra hỏi như điều
tra hộ khẩu, muốn vạch áo xem xương tôi trông thế nào. Chúng ta đi lại
trên giang hồ, là bạn bè thì phàm việc gì cũng nên chừa lại đường lui
cho nhau, dồn người ta vào góc tường không phải là đạo lý lâu bền. Anh
Thường, anh thấy thế nào?”.
Thường Kiếm Hùng nghe anh nói xong, sắc mặt lại càng tối sầm.
Lúc này, có người tới chào hỏi Thường Kiếm Hùng. Phía tổ chức hoạt động mà
Thường Kiếm Hùng tìm là câu lạc bộ những người yêu thích quan sự cao cấp tên gọi “Chim Ưng”, người sáng lập quen biết cha của Thường Kiếm Hùng
đích thân đến tiếp đón. Hai người hàn huyên một lúc rồi để mọi người đi
thay đồ, nhận trang bị, nghe giải thích quy tắc đối kháng và chia hai
đội Xanh – Đỏ.
Vì quen biết với Thường Kiếm Hùng nên quân phục
“Chim Ưng” phát cho mọi người đều là đồ rằn ri kiểu 07 còn mới tinh với
đầy đủ trang bị. Đám “vượn” lập trình viên thường ngày chỉ quen ngồi máy tính sau khi thay đồ rằn ri vừa vặn xong, khí chất liền biến từ yếu
đuối bạc nhược thành nam tính mạnh mẽ.
Nổi bật nhất tất nhiên là
Thường Kiếm Hùng và Thời Việt. Hai người có chiều cao tương đương,
Thường Kiếm Hùng to cao hơn trông không khác gì một quả núi; Thời Việt
gầy hơn, trông sắc bén như một lưỡi dao đã rời vỏ. Đồ rằn ri họ mặc vừa
khít người, tỏa ra hừng hực khí thế.
Đám nhân viên Tức Khắc xì
xào bàn tán, quần áo giống nhau, tại sao người khác mặc lại đem lại cảm
giác hoàn toàn khác như vậy. là vì người ta cao, thể hình đẹp sao? Thân
hình của Tần Thời Vũ, Tiểu An, anh Q chúng ta cũng đâu có tồi?
Cậu có cảm thấy người ta đứng thẳng, ngẩng đầu, ưỡn ngực nên chỉ cần đứng im một chỗ cũng có khí thế rất khác không?
Cái đó gọi là có uy. Tổng giám đốc Thường xuất thân là lính đặc chủng, đã
tôi luyện trong quân đội từ trẻ nên mới luyện được khí thế đó, chúng ta
sao mà sánh được?
Tay Thời Việt kia xem ra cũng không đơn giản, tổng giám đốc Thường mình đầy chính khí, còn Thời Việt có vẻ lạnh lùng, khó gần.
Không sai, nhưng tôi thấy Thời Việt mặc bộ này đẹp trai hơn…
Này, khuynh hướng giới tính của cậu có vấn đề đúng không?
Đừng cãi nhau nữa, cả hai người đều là của sếp.
…
Khác với các câu lạc bộ huấn luyện quân sự vẫn còn dùng đạn hơi, câu lạc bộ
“Chim Ưng” đã sử dụng hệ thống mô phỏng thực chiến tia laser. Súng laser có âm thanh và hiệu quả khói lửa y như súng thật, chỉ khác thứ mà nó
bắn ra là tia laser năng lượng thấp. Ai bị tia laser bắn trúng chỗ hiểm, máy thu laser trên người sẽ được kích hoạt phát ra khói tử vong, đồng
thời hệ thống vũ khí cũng bị tự động đóng lại.
“Chim Ưng” hợp tác với đơn vị quân đội phụ trách nhiệm vụ huấn luyện quân sự ở căn cứ này, súng ống đạn dược đều là đồ thật, mỗi người bắn ba mươi phát đạn xong
đều thấy chưa đã, lại hùa nhau đòi Thường Kiếm Hùng biểu diễn.
Nam Kiều tìm một lúc vẫn không thấy Thời Việt đâu, quay lại nhìn mới phát
hiện anh đang đứng trong khu rừng nhỏ cạnh bãi tập bắn, tựa vào một cây
tùng, vừa hút thuốc vừa xem Thường Kiếm Hùng bị mắt tháo lắp súng.
Nam Kiều đi tới hỏi: “Anh không ra tập thử à?”.
Thời Việt khẽ cười: “Bắn bia có gì thú vị?”
Nam Kiều nói: “Nói cứ như anh từng bắn rồi ấy”.
Thời Việt chỉ cười không nói gì.
Nam Kiều: “Nói xem hồi đó anh phạm tội gì?”.
Thời Việt nhìn cô một cái, thở ra một vòng khói, thản nhiên đáp: “Đánh nhau tập thể có vũ khí”.
Nam Kiều: “Đồ liều mạng”.
Thời Việt giơ tay kéo cô lại gần, “Coi thường tôi à?”.
Nam Kiều đập tay anh ra: “Đừng đùa nữa! Ở đây nhiều người!”.
Thời Việt ngậm thuốc, kẹp cô chặt hơn, “Ý em là ít người thì được hả?”.
Nam Kiều phát cáu: “Cút”
Thời Việt nghe lời cô mới là chuyện lạ, anh ghé sát tai cô từ phía sau, nói: “Lát nữa chia đôi, chắc chắn Thường Kiếm Hùng sẽ ở đội Đỏ, tôi ở đội
Xanh. Tôi hỏi em lần nữa, em muốn đội Đỏ thắng hay đội Xanh thắng?”.
Nam Kiều giận dỗi đáp: “Đội Đỏ!”.
Thời Việt khẽ cười: “Tôi sẽ chiều theo ý em”.
Diễn tập quân sự có một số quy tắc thông thường, hai đội Xanh Đỏ đối kháng,
đội Đỏ thường là bên tấn công, đội Xanh là bên phòng thủ. Thường Kiếm
Hùng bẩm sinh là người tấn công và người lãnh đạo, lúc chia đội, đương
nhiên anh ta làm lãnh đạo đội Đỏ.
Khi chọn lãnh đạo đội Xanh, mọi người bất giác nhìn Thời Việt. Nhưng trong mắt mọi người, Thời Việt là
một nhà đầu tư bình thường, chỉ trông có vẻ khỏe mạnh hơn người khác một chút thôi. Thời Việt không nói gì, không ai dám bầu anh.
Thường
Kiếm Hùng cao ngạo nhìn cảnh này, ánh mắt trước sau luôn không rời Thời
Việt nãy giờ vẫn im lặng. Bề ngoài có vẻ bình tĩnh thản nhiên, trong
lòng Thường Kiếm Hùng lại rừng rực lửa giận.
Lúc nãy anh ta bịt
mắt tháo lắp súng, đến khi tháo vải bịt mắt ra liền nhìn thấy Thời Việt
âu yếm ôm Nam Kiều từ sau lưng trong khu rừng đối diện. Tưởng là tất cả
mọi người đều quay lưng về phía họ nên không nhìn thấy à? Còn anh ta thì sao? Anh ta đứng đối diện Thời Việt và Nam Kiều, anh ta vô hình chắc!
Thường Kiếm Hùng quyết không nhượng bộ, tuyệt đối không thể để người con gái
mình thích bao nhiêu năm qua bị cướp mất ngay trong gang tấc được. Anh
ta đã đợi tròn mười năm, đợi Nam Kiều từ châu Âu về nước, đợi
anh ta
hoàn thành nghĩa vụ trong quân đội, giải ngũ về Bắc Kinh.
Còn
Châu Nhiên ư, cái tên mặt búng ra sữa hớt tay trên đó anh ta có ghét,
nhưng trong lòng lại chẳng coi ra gì. Tới Bắc Kinh chưa được bao lâu,
anh ta đã điều tra ra Châu Nhiên có bồ. Anh ta hẹn gặp Nam Kiều ở The
Place chính là để cô tận mắt nhìn thấy tên chồng chưa cưới đang làm gì
sau lưng mình.
Mọi thứ đều đúng như kế hoạch. Những vinh dự và
thành tích đạt được sau nhiều năm trong quân ngũ quả nhiên khiến nhà họ
Nam rất quý trọng anh ta. Nhưng tên Thời Việt này, tên Thời Việt đang
yên đang lành lại đầu tư cho Tức Khắc Phi Hành này không biết từ đâu
chui ra lại chen chân vào! Nhưng điều làm anh làm anh ta kinh ngạc là
tên Thời Việt này trông quá giống Thời Tuấn Thanh, không chỉ thể hình,
mà ngay cả giọng nói cũng giống!
Giây phút nhìn thấy Thời Việt, trong lòng anh ta chỉ có bốn chữ: Oan gia ngõ hẹp.
Anh ta nhìn Thời Việt chằm chằm, chỉ hận không thể lau sạch đống sơn màu trên mặt hắn đi để nhìn cho rõ bộ mặt dưới lớp sơn kia!
Người tổ chức của “Chim Ưng” cũng quan sát Thời Việt rất lâu mới hỏi thăm dò: “Anh Thời, vừa rồi tôi để ý thấy động tác cầm súng của anh rất thoải
mái và thuần thục, chắc anh cũng có chút kinh nghiệm. Không biết anh có
muốn bắn thử không?”
Thời Việt giơ khẩu súng bắn tỉa trong tay
lên, nheo mắt, ngắm thẳng vào người tổ chức của “Chim Ưng”, thờ ơ nói:”
Anh nói nhiều thật đấy”.
Mọi người nhìn thấy một điểm sáng màu lam sáng trên môi người đó mà bất giác giật mình.
Người tổ chức cũng lạnh sống lưng vì động tác đột ngột của Thời Việt, chỉ
thấy sự sắc lạnh thoáng qua trong mắt anh, như thể giây tiếp anh sẽ bấm
cò súng, một viên đạn sẽ lao vụt về phía mình.
Thường Kiếm Hùng
nói: “Vừa hay tôi cũng muốn xem ngoài con mắt đầu tư ra, anh Thời có tài năng thiên bẩm trong trò chơi này không”.
Thời Việt đáp: “Anh Thường đã nói thì cung kính không bằng tuân lệnh”.
Quân Xanh trấn thủ một quả núi và một cái đầm, mục tiêu của quân Đỏ là cắm
được cờ đỏ lên đỉnh núi của quân Xanh trong thời gian quy định, đồng
thời tiêu diệt toàn bộ thành viên quân Xanh.
Nam Kiều và Ôn Địch
vốn một người quân Đỏ, một người quân Xanh, nhưng trong khi hai bên đang đối đầu, Ôn Địch tự nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, lao ra khỏi trận
địa, đột nhập vào địa bàn của quân Đỏ. Phát hiện chẳng ai bắn mình, cứ
như đi vào chỗ không người, cô bất giác đau khổ kêu lên: “Các cậu hay
nhỉ! Bắn tôi đi chứ!”.
Vừa dứt lời liền nghe thấy mấy tiếng “bụp bụp”, khố “tử vong” phụt ra khắp người.
Ôn Địch: “Cái quái gì thế!”.
Quân Đỏ hét: “Sếp, sếp bảo bọn em bắn mà!”.
Quân Xanh hét: “Sếp, một mình sếp làm phí mười mấy viên đạn của bọn họ, chết cũng vinh quang!”.
Ôn Địch: “…”
Trận đối kháng mô phỏng chính thức bùng phát sau mười mấy tiếng súng này.
Thường Kiếm Hùng chia quân Đỏ thành năm đội nhỏ, tấn công ngọn núi của quan
Xanh từ các hướng khác nhau. Nam Kiều không ở trong năm đội đó, cô và
Tiểu An, cậu thực tập sinh tinh quái của Tức Khắc hợp thành nhóm đột
kích.
Theo sắp xếp của Thường Kiếm Hùng, năm đội nhỏ sẽ thu hút
và làm tiêu hao hỏa lực của quân Xanh, mục tiêu của Nam Kiều và Tiểu An
là lên núi theo một con đường nhỏ kín đáo, tránh giao chiến trực diện,
tìm cơ hội cắm cờ đỏ lên điểm cao nhất.
Ngọn núi này phần lớn
trồng cây tùng, nhìn chỉ thấy một màu xanh sẫm ngút mắt. Trong khu rừng
rậm rạp cây lá đan xen, Nam Kiều và Tiểu An cầm chặt súng laser, lưng
tựa lưng từng bước tiến lên núi một cách cảnh giác.
Ở những nơi
khác trên núi lần lượt vang lên tiếng súng nổ liên miên không dứt. Cả
hai bên đều đã hoàn toàn ở trong trạng thái hăng máu, những tiếng hét
như “Anh em, xong lên!”, “Xơi tái bọn khốn đó!” không ngừng vọng lại.
Nam Kiều thầm nghĩ, lũ “thú dữ” này bị đè nén trong văn phòng ghê gớm vậy sao?
Cô khẽ hỏi: “Ai là tay bắn súng máy của quân xanh vậy? Vừa bắn vừa gào như quỷ khóc sói tru”.
Tiểu An nghiêng tai lắng nghe một lát rồi khẽ đáp: “Anh Q, chắc là phấn khích quá”.
Tiểu An nhìn về phía đó với vẻ thèm muốn, thấy hơi hối hận đã chọn con đường an toàn này, không thể tham gia vào cuộc chiến quyết liệt kia. Có điều
cậu ta cũng nhanh chóng khen Thường Kiếm Hùng tính toán cẩn trọng,
“Chúng ta đi lên bằng đường này chắc chắn sẽ khiến quân Xanh không thể
đề phòng! Sẽ có lúc có thể đánh một quả lớn!”.
Bụi cỏ lớn trước mặt đột nhiên động đậy, Nam Kiều liền kéo Tiểu An lại: “Cẩn thận! Có người!”.
Tiểu An kích động, cố hạ thấp giọng phấn khích: “Để em đi xử hắn!”
Cậu ta cầm súng, dùng cành cây che chắn cơ thể, di chuyển rất nhanh từ cây
này qua cây khác, lao thẳng đến chỗ bụi cỏ. Nam Kiều sau lưng cậu ta giơ súng quan sát xung quanh để yểm hộ.
Tiểu An đến bên bụi cỏ, ngón trỏ đặt trên cò, nhặt một cành cây lên chọc mạnh vào bụi cỏ.
“Chết đi!”.
Thế nhưng đằng sau không có ai. Tiểu An nghi hoặc bước lên một bước, mới
chỉ nghe ầm một tiếng, khói xanh đã phun ra từ người cậu ta.
Tiểu An bị trúng mìn rồi. Cậu ta há hốc mồm, đờ đẫn cả người.
Ra quân chưa thắng thân đà thác. Mãi khiến anh hùng lệ xót xa.
Nam Kiều thầm kêu tiêu rồi. Tuy trong trò đối kháng người thật này cũng có
mìn, nhưng vì tầm bắn của máy mô phỏng laser vô cùng ngắn, khó đạp trúng nên thường ít khi được sử dụng. Rõ ràng Tiểu An đã trúng kế dụ địch. Cô vừa quay người, ngực đã bị bắn “bụp” một tiếng, khói xanh bốc lên.
Nam Kiều cũng chết trận rồi.
Thời Việt chậm rãi bước ra từ sau một thân cây cách đó mấy mét, bộ đồ rằn ri và lớp sơn ngụy trang trên mặt gần như hòa làm một với lá cây tùng xanh sẫm xung quanh, mang lại vẻ dũng mãnh thường ngày không thấy. Anh cầm
súng bằng một tay, làm da màu đồng dính không ít bùn đất và xác cỏ.
“Thường Kiếm Hùng nghĩ là tôi sẽ không nghĩ ra chiêu này của anh ta, hay là cảm thấy tôi sẽ tha cho em?”. Anh cười nhàn nhã.
Nam Kiều cảm thấy người đàn ông này quá ngông cuồng.
Thời Việt đi tới bên Nam Kiều, dùng hai ngón tay rút lá cờ đỏ trong túi áo
cô ra. Lúc rụt tay lại, tay anh như vô ý lướt qua mu bàn tay Nam Kiều
dưới một góc khuất mà Tiểu An không nhìn thấy.
“Ra ngoài xem đi”.
Trận chiến giữa quân Xanh và quân Đỏ dã trở nên vô cùng gay cấn và quyết
liệt. Quân Xanh bày ba cứ điểm theo địa hình ở sườn núi, hỗ trợ nhau
chặn đứng năm tiểu đội quân Đỏ từ dưới đánh lên. Hai bên gần như đang
giằng co từng tấc đất.
Trên bảng điện tử bên hồ dưới chân núi
không ngừng báo số người chết trận của hai đội. Số người còn sống của
quân Đỏ vốn nhiều hơn nhưng đột nhiên một loạt chữ đỏ hiện lên màn hình, quân số quan Đỏ đột ngột giảm đi.
Người tổ chức của “Chim Ưng”
“ơ” một tiếng, bật màn hình giám sát lên. Từ màn hình nhỏ, ở nhiều góc
độ có thể thấy rõ ba, bốn tay súng đột kích của quân Xanh vòng ra sau
lưng địch, lia súng bắt vào quân Đỏ đang tiếng lên. Mục tiêu gần như
trong gang tấc, quân Đỏ một lòng phát động tấn công lên đỉnh núi, để lộ
chỗ hiểm sau lưng, các tay súng đột kích của quân Xanh bắn phát nào
trúng phát ấy.
Người tổ chức của “Chim Ưng” chỉ vào một màn hình
trong đó, hỏi Nam Kiều: “Đây là Thời Việt đúng không? Đúng là một tay
súng cừ khôi!”.
Nam Kiều nhìn kỹ, đó chính là chiến trường của
tiểu đội do Thường Kiếm Hùng dẫn đầu, gần như đã tới gần nơi cắm cờ trên đỉnh núi.
Thế cục là năm chọi một.
Tay bắn tỉa nấp sau lũy chắn chính là Thời Việt.
Sau một loạt tiếng súng, dưới sự yểm hộ của đồng đội, một đội viên qua Đỏ
nhảy qua lũy chắn làm bằng bao cát tấn công Thời Việt. Vừa trèo lên đỉnh lũy chắn, Thời Việt như có mắt sau lưng, đột nhiên lấy lá cờ đỏ của Nam Kiều ra quàng về phía sau, kéo sát vào vai, quật người đó xuống bằng
một cú quật qua vai. Anh dùng đội viên quân Đỏ này làm lá chắn sống, ra
khỏi lũy chắn lia súng bắn vào quân Đỏ. Theo làn khói xanh bốc lên trên
người lá chắn sống này, người ba người khác cũng bốc khói nghi ngút.
Chỉ còn lại Thường Kiếm Hùng.
Khẩu súng laser trong tay Thường Kiếm Hùng đã hết đạn, không kịp thay, Thời
Việt đã chĩa súng vào anh ta, Thường Kiếm Hùng tránh né theo bản năng.
Thế nhưng Thời Việt không bắn anh ta, họng súng giơ lên không chút do dự “bắn chết” đội viên quân Đỏ cuối cùng đang cắm cờ đỏ trên đỉnh núi.
Người tổ chức của “Chim Ưng” nhìn thấy cảnh này, gật đầu tán thưởng: “Đúng là ngang tài ngang sức, bây giờ chỉ cần Thời Việt bắn trúng tổng giám đốc
Thường là hòa”.
Nam Kiều chợt nghĩ ra điều gì, đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng đứng dậy chạy về phía đỉnh núi.