Nam Kiều đến công ty, chuyện chó cào phải tiêm vắc xin phòng dại không giấu được, nhanh chóng lan truyền đến tai Thường Kiếm Hùng. Cô nhận được điện thoại của anh ta khi đang ở trong phòng thực nghiệm. Có thể nhận thấy anh ta khá giận
dữ.
“Cũng có gì to tát đâu”. Nam Kiều bình tĩnh nói: “Chỉ là đùa thôi”.
“Đùa á? Thả chó becgie cắn người xong rồi nói là đùa sao?”.
“Em nói là đùa”. Nam Kiều vẫn bình tĩnh giải thích.
“Nam Kiều”. Thường Kiếm Hùng trịnh trọng nói, “Không thể vì anh ta là người
đầu tư của em mà em dung túng cho anh ta làm càn như vậy. Anh đã nói
rồi, tìm anh ta đầu tư là một sai lầm”.
“Em nghĩ em có khả năng tự đánh giá”.
“Em có…”, Thường Kiếm Hùng định nói, nếu em có khả năng đánh giá thì sao
lại thích một thằng khốn nạn như Châu Nhiên? Nhưng anh ta biết không thể nói thẳng như vậy được, đành phải cất lời: “Thế này đi, Nam Kiều, anh
cũng rất muốn làm quen với nhà đầu tư của em, chi bằng sắp xếp một buổi
gặp mặt, thế nào?”.
“Thường Kiếm Hùng…”, Nam Kiều chợt cảnh giác, “Không phải anh lại định chuốc say người ta đến nỗi phải vào viện cấp
cứu như lần trước đấy chứ?”.
“Không”. Thường Kiếm Hùng cười lớn,
“Sao có thể làm thế với nhà đầu tư của em được? Không phải tuần nào
chúng ta cũng có một buổi xây dựng đổi ngũ đó sao? Gọi anh ta tới chơi
đi, để anh sắp xếp”.
Nam Kiều không nghĩ ra lý do nào để phản đối.
Thường Kiếm Hùng hành động rất nhanh, không biết sử dụng mối quan hệ nào mà tổ chức được buổi tập lần này ở một trại huấn luyện quân sự ở Hoài Nhu,
nói là trò chơi đối kháng phiên bản người thật, thực chất cũng tương
đương với một buổi diễn tập dã chiến.
Ở Tức Khắc Phi Hành, ngoài
Ôn Địch và Nam Kiều ra, tất cả đều là đàn ông, trước đó bản tính hiếu
thắng vốn có đã trỗi dậy vì bị các hoạt động xây dựng đội ngũ của Thường Kiếm Hùng, lần này vừa nghe nói tổ chức như vậy, ai nấy đều hừng hực
khí thế, máu nóng cuộn trào, quyết phải thể hiện bản lĩnh đàn ông.
“Tổng giám đốc Thường, nghe nói còn được đụng vào súng thật nữa à?”.
“Nói thừa, không động súng thật thì đến đó làm gì?”
“Bắn bia giống hồi tập quân sự à?”.
“Cậu chí khí lớn hơn chút được không? Chưa ăn thịt lợn thì cũng phải nhìn
thấy lợn chạy rồi chứ? Chưa xem “Đột kích bao giờ à? Xem “Lưỡi dao xanh” chưa? Chính là diễn tập quân sự đối kháng giữa quân xanh và quân đỏ
giống như thế, các cậu cũng làm được!”.
“Ôi cha mẹ ơi!”.
Mấy cậu lập trình viên giơ tay hét ầm lên trong văn phòng rồi chạy biến.
“Khủng thật!”. Ôn Địch nhìn Thường Kiếm Hùng cao lớn đứng giữa một đám đàn ông trong văn phòng Tức Khắc Phi Hành, được mọi người săn đón hỏi han, chép miệng nói với Nam Kiều: “Nông thôn vay quanh thành thị, người theo đuổi cậu cũng thật có tâm. Tất cả nhân viên của cậu đều đổ cả ra rồi, cậu
còn chống đỡ đến bao giờ đây”.
Nam Kiều lạnh nhạt nhìn Ôn Địch: “Cậu cũng phải đi”.
“What!”. Ôn Địch kêu toáng lên, “Trò chơi của bọn đàn ông, tớ đi làm gì!”.
“Xây dựng đội ngũ, thiếu cậu thì không gọi là xây dựng được”. Nam Kiều vỗ vỗ bộ ngựa hoành tráng 36E của Ôn Địch, “Đi mua áo bó ngực chắc chắn chút
kẻo xệ đấy”.
“Nam Kiều!”. Ôn Địch kêu lên: “Tớ thấy dạo này cậu mồm mép lắm! Học ai đấy!”.
Tầm chiều tối, mọi người lại ra công viên Triều Dương bay thử, lấy số liệu, sửa lập trình. Tần Thời Vũ điều khiển một máy bay bay trở về khi tín
hiệu GPS bị nhiễu, Nam Kiều tập trung quan sát hình ảnh và các số liệu
truyền về trạm mặt đất. Khi máy bay bay qua một tòa nhà gần đó, trong
góc nhìn người thứ nhất, Nam Kiều bỗng thấy xuất hiện một hình ảnh quen
thuộc.
Anh đang nhìn cô, không biết có đang cười không, còn nháy
mắt với cô nữa. Tim Nam Kiều lỗi một nhịp, ngước mắt nhìn về phía tòa
nhà, quả nhiên…
Thời Việt tựa vào lan can trên ban công mở, dáng vẻ rất ung dung.
Nam Kiều cụp mắt xuống chú ý lại vào màn hình. Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, sau mấy lần rung lắc thót tim, hệ thống bay về tự động của máy
bay cuối cùng cũng vững vàng đáp về điểm xuất phát.
Mọi người đập tay nhau ăn mừng lại qua một ải nữa, Tần Thời Vũ cười hì hì nói: “Sếp đi uống với bọn em một ly đi!”.
Nam Kiều lạnh nhạt nói: “Các cậu thấy tôi còn chưa đủ xấu mặt à?”.
Chuyện Nam Kiều bị chuốc say ở Mộng Cảnh Tỉnh Táo lần trước không biết đã lan
truyền bằng cách nào. Tuy chuyện này rất đáng xấu hổ, nhưng sau khi nhân viên của Tức Khắc biết chuyện đều thầm khen sếp đúng là người có nghĩa
khí. Trước nay Nam Kiều không bao giờ ra vẻ bà chủ, các nhân viên quen
với cô hơn thỉnh thoảng sẽ trêu cô, cô còn chẳng bao giờ quan tâm dù có
bị họ nói xấu.
Tần Thời Vũ giảo biện: ‘Bọn em chưa bao giờ uống với sếp”.
Nam Kiều nói: “Khi nào Tức Khắc thành công thực sự, tôi nhất định sẽ uống với các cậu cho đã thì thôi, không say không về”.
Tần Thời Vũ và mọi người mừng rỡ nói: “Sếp, là sếp nói đấy nhé!”.
Nam Kiều gật đầu: “Các cậu đi đi, bữa hôm nay trừ vào lương của tôi, coi như tôi mời”
Mọi người hớn hở lấy điện thoại ra xem các nhà hàng được đánh giá cao, nhất định phải chọn nơi nào có ba sao Michelin.
Nam Kiều nhìn bầy lang sói này, lắc đầu.
Mọi người về hết, Nam Kiều suy nghĩ một lúc rồi lấy một tờ giấy nhớ, viết
mấy chữ lên đó rồi dán lên chân máy bay. Cô giơ tay lên, máy bay vút
thẳng lên cao như một con nhện lớn, vượt qua mấy chướng ngại, ổn định
bay về phía Thời Việt.
Tám giờ
sáng ngày hai mươi tư tháng này, trại huấn luyện quân sự Bắc Đẩu Hoài
Nhu, đối kháng người thật ngoài trời, kính mời tham dự.
Mảnh giấy nhớ màu vàng đỗ ngay trước mặt Thời Việt, anh giơ tay là lấy được.
Nam Kiều chau mày lại, Thời Việt không chịu giơ tay ra lấy. Cô nghĩ chắc
anh cũng đọc xong rồi, bèn điều khiển cho máy bay bay đi.
Bỗng
nhiên cánh tay Thời Việt vươn ra, chộp lấy một chân máy bay bốn cánh
quạt, kéo tuột nó xuống. Anh cầm máy bay còn đang quay vù vù vào phòng.
Nam Kiều sững sờ đứng đơ ra đó.
Nam Kiều đếm đến mỏi mắt mới đến được tầng nhà Thời Việt. Đây là một tiểu
khu cao cấp, Nam Kiều đợi một lúc lâu mới lẻn theo một bác gái mà vào
được, cũng lại làm thế mới vào được tòa lầu đơn nguyên. May mà trông Nam Kiều tử tế, có bị bảo vệ nghi ngờ ngó một lúc, cuối cùng cũng tha.
Nam Kiều đứng trước cửa nhà Thời Việt, giơ tay về phía Thời Việt vừa ra mở cửa: “Trả tôi”.
Lúc nãy Thời Việt còn mặc đồ ở nhà, bây giờ đã tề chỉnh, cổ áo sơ mi trắng
tinh, thẳng thớm khiến người ta thấy khó gần. Anh còn đang đóng cúc tay
áo, rõ ràng là vừa mới thay đồ, chuẩn bị ra ngoài.
Anh nghiêng người tránh sang một bên nhường đường: “Tự lấy”.
Chung cư của Thời Việt bài trí đơn giản, ánh hoàng hôn chiếu xiên vào phòng,
sàn gỗ không một hạt bụi như được dát một lớp mạ vàng. Ba con chó thảnh
thơi nằm dài ngoài ban công.
Nam Kiều khẽ cau mày nhưng vẫn cởi giày bước vào.
Thời Việt nhìn đôi bàn chân thon thon trắng trẻo rất hợp với đôi chân dài
của cô, mái tóc dài bị gió xuân Bắc Kinh thổi tung có hơi rối, xõa trên
chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình, vẽ ra hình dạng của khung xương và
cơ bắp cân đối trong làn áo. Lá cờ nhỏ màu đỏ sau mông chuyển động theo
từng bước chân cô.
Chiếc cúc trên tay áp phải đóng “cách” một tiếng, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
“Sao tôi phải tham gia hoạt động tập thể của công ty cô Nam?”.
Nam Kiều hiểu ý anh, thẳng thắn nói: “Thường Kiếm Hùng, cũng chính là người bạn đó của tôi muốn làm quen với anh”.
“À”. Thời Việt chỉnh cổ tay, lạnh nhạt nói, “Có vết xe đổ của hai vị kia
rồi, sao tôi cứ có cảm giác đây là bữa tiệc Hồng Môn nhỉ?”.
Nam
Kiều im lặng, Thời Việt nói không sai, người thẳng tính không giỏi mưu
kế như cô cũng có thể nhận ra Thường Kiếm Hùng chọn địa điểm đó là vì
muốn cho Thời Việt một bài học. Thường Kiếm Hùng từng được huấn luyện
đặc biệt trong quân đội, với anh ta, căn cứ huấn luyện này chỉ là chuyện nhỏ, dù Thời Việt từng là dân anh chị, biết chút võ vẽ cũng e phải chịu anh dạy dỗ.
Nhưng quyền quyết định có ứng chiến hay không nằm trong tay Thời Việt, cô không cần vượt quyền từ chối thay anh.
Nam Kiều nói: “Tôi hỏi ý anh thôi, không đi cũng được”.
“Đi”. Thời Việt cười, tỏ vẻ không bận tâm “Thời Việt tôi không thích phụ ý tốt của người khác”.
Nam Kiều nghĩ một lát, nói: “Thời Việt”
“Sao?”
“Anh biết đấy, Thường Kiếm Hùng từng đi lính”.
“Thì sao?”. Thời Việt vẫn tỏ ra không bận tâm.
Nam Kiều chau màu: “Anh cẩn thận đấy”.
Thời Việt nhìn cô, nụ cười càng lúc càng rạng rõ.
“Cô Nam đích thân đến nhà tôi là để nhắc nhở riêng cho tôi à?”.
Nam Kiều nghĩ anh nói lạ vậy, nếu không phải anh lấy mất máy bay của tôi,
tôi phải đến đây chắc? Nhưng cô cũng buộc phải thừa nhận mình không hề
muốn chuyện như ở Mộng Cảnh Tỉnh Táo xảy ra lần nữa. Cho nên dù hôm nay
không nói, cô vẫn sẽ tìm một lúc khác nhắc Thời Việt cẩn thận Thường
Kiếm Hùng, có điều Thời Việt là kiểu người được nước lấn tới, không thể
cho anh ta cơ hội lên mặt được.
Nam Kiều lạnh lùng nói: “Nghe nói anh là người có chút máu mặt trong giang hồ, nhìn thân thủ anh hôm ở
bãi đỗ xe thì xem ra tôi lo xa rồi”.
Thời Việt nghe
thấy hai chữ
“giang hồ” liền biến sắc thấy rõ nhưng nhanh chóng bình thường trở lại,
chỉ không còn vẻ đùa cợt như trước nữa. Anh nhìn đồng hồ treo tường,
lạnh nhạt nói: “Xem ra cô Nam đã điều tra quá khứ của tôi rồi”.
Nam Kiều đáp: “Anh là cổ đông lớn thứ hai của công ty tôi, tất nhiên tôi
phải biết tiểu sử của anh. Hơn nữa, e là anh còn điều tra về tôi sớm hơn tôi điều tra anh nữa kìa”.
Cô không muốn ở lại nhà Thời Việt quá lâu, nhặt máy bay lên rồi đi ra cửa.
Thời Việt vốn đứng tựa cửa, chỉ hơi nghiêng người là dồn Nam Kiều vào góc
tường. Mặt hai người gần trong gang tấc, anh khẽ cười hỏi: “Nếu… Thường
Kiếm Hùng muốn đánh nhau với tôi thật, em muốn tôi thắng hay thua?”.
Lần này, Thời Việt không gọi cô là “cô Nam” nữa mà gọi là ‘em”, thân mật
một cách lạ lùng, như thể đã gạt hết tất cả ra ngoài, chỉ có cô, một
mình cô lọt vào mắt anh. Anh nghiêng người về phía trước, hơi thở của
anh vây lấy cô, Nam Kiều cảm thấy có một sức mạnh lớn khó mà chống đỡ
bao trùm quanh cô như nam châm và phép thuật, khiến cô có cánh cũng khó
thoát.
Nam Kiều tất nhiên chống lại cảm giác đó, cô lạnh lùng ngẩng lên nhìn anh: “Anh thắng hay thua liên quan gì đến tôi?”.
Thời Việt cầm tay cô lên, đặt lên tim cô, khẽ nói: “Nói thật lòng”.
Nam Kiều lạnh nhạt quay mặt đi, không đáp.
Thời Việt khẽ nheo mắt, nhạy bén chộp lấy từng thay đổi nhỏ nhất trên mặt cô như một con cáo. Anh thăm dò, nói đúng hơn là xác nhận điều gì đó, ánh
mắt dần trở nên tự tin. Anh nói bằng giọng khinh khỉnh: “Nói một đằng
nghĩ một nẻo”.
Anh tấn công vào đúng điểm yếu của cô, chọc đúng
vào tâm can cô, Nam Kiều khẽ run lên, anh liền cuối xuống hôn cô. Làn
môi hơi lạnh của anh khẽ chạm vào môi cô, nhẹ như chuồn chuồm điểm nước. Nam Kiều tưởng anh sắp rời đi, không nhờ thứ ập đến lại là một nụ hôn
không thể chối từ. Anh cọ lên làn môi mỏng của cô, ép cô há miệng để anh xâm chiếm. Khi Nam Kiều ngỡ anh sẽ tấn công mạnh bạo, anh lại chỉ khe
khẽ chạm vào đầu lưỡi cô, đôi môi cắn mút môi cô.
Nụ hôn này vừa
mãnh liệt lại vừa dịu dàng, mùi hương thanh mát của riêng anh xâm chiếm
mọi giác quan của cô, Nam Kiều biết rõ nụ hôn này khác hẳn với mọi nụ
hôn của Châu Nhiên.
Nó mang tính chinh phục.
Hai người đều không bị mê đắm, khi Thời Việt tách ra khỏi Nam Kiều và thả tay cô ra,
cô liền tát anh. Thời Việt nắm lấy cổ tay cô giữa không trung, ánh mắt
anh lạnh lùng, đồng tử lạnh lẽo đến mức gần như trong suốt.
Thời Việt nói: “Tôi nhớ rồi, lần này là thật”.
Nam Kiều quay người đi luôn.
Thời Việt nói sau lưng cô: “Sáng ngày hai mươi tư, tôi tới đón em”.
…
Trong lòng Nam Kiều như có một ngọn lửa không chịu tắt, ngọn lửa không lớn
nhưng cứ âm ỉ, làm cô bồn chồn. Cô là người quen bài trừ mọi thứ không
rõ ràng, muốn khống chế mọi thứ trong tay, còn chuyện này lại mơ hồ
giống như con mèo của Schrodinger, không mở nắp hộp thì không thể biết
được nó còn sống hay đã chết, làm cho các nhà vật lý lượng tử đứng ngồi
không yên trong cơn ác mộng. Mà điều tồi tệ hơn là bây giờ cô còn chẳng
biết cái nắp hộp nằm ở đâu!
Đó là yêu sao?
Nếu đó là yêu, tại sao cô cảm thấy mọi giác quan đều xa lạ đến vậy?
Nếu đó là yêu, tại sao cô lại như thể chưa từng yêu bao giờ?
Đây là một đề bài quá cảm tính, thiếu phương pháp luận khoa học để tìm kiếm câu trả lời. Nam Kiều không bao giờ băn khoăn với câu hỏi kiểu “to be
or not to be” như vậy, thế mà tối đó cô lại trằn trọc mãi không ngủ
được, đành phải bắt taxi tới ngủ ở nhà Âu Dương Ỷ.
Âu Dương Ỷ ở
trên lầu của bệnh viện thú cưng, mắt nhắm mắt mở nhường nửa cái giường
cho Nam Kiều: “Không ngờ cậu cũng có lúc mất ngủ cơ đấy”.
Nam Kiều trơ mắt nhìn trần nhà trong bóng tối.
Âu Dương Ỷ mở mắt nhìn cô một cái: “À, tớ quên mất, cậu cũng là một sinh
vật giống cái đang trong thời kỳ sinh sản, trừ chuyến có chút vấn đề về
thần kinh ra thì buồng trứng và tuyến yên đều hoạt động bình thường”.
Ây Dương Ỷ học sinh vật học, một khi chế giễu cô là không kiêng nể gì.
Nam Kiều trở mình, má gối lên tay, mặt đối mặt với Âu Dương Ỷ, nghiêm túc đề nghị: “Cậu có thể xuống nhà ngủ được không?”.
Âu Dương Ỷ: “…”
Nam Kiều không nói gì với Âu Dương Ỷ, Âu Dương Ỷ cũng không hỏi, có điều
hai hôm sau, Âu Dương Ỷ đến Mộng Cảnh TỈnh táo, lúc về viết cho Nam Kiều một email:
Thời Việt đầu tư một đội sản xuất chương trình giải trí, thời gian này đang cùng đội sản
xuất đi Vân Nam ghi hình chương trình truyền hình thực tế với các ngôi
sao rồi.
“Gã này cao siêu nhỉ?”.
Âu Dương Ỷ thay thuốc cho một con chó bị thương, nói với Nam Kiều.
“Anh ta chỉ cần dùng một chiêu đơn giản đã có thể làm cậu bối rối, loại ngu
ngơ trong tình yêu như cậu tốt nhất nên tránh xa ra thì hơn. Nhỡ rơi vào lưới tình xong lại muốn rút chân ra như với Châu Nhiên á, còn lâu mới
làm được”.
“Chuyện tình cảm làm gì suy xét được lắm thế?”. Nam Kiều giúp Âu Dương Ỷ giữ chân con chó, lạnh nhạt đáp.
“Cậu thích anh ta ở điểm nào?”.
“Không biết”. Nam Kiều trả lời rất ngắn gọn, “Nhìn anh tớ, tớ chỉ muốn đập cho một trận”.
“…”.
Chủ con chó đến đón, lại là một ngôi sao nam mới nổi vừa trẻ trung vừa tươi mới, thực ra cũng chỉ là một cậu bé con chưa đến hai mươi. Nam Kiều đưa cho cậu ta một vỉ thuốc, cậu ta nháy mắt với cô và nói: “Chị mới làm
việc ở đây à?”.
Nam Kiều gật đầu, giơ tay chỉ hướng ra cửa, chặn
đứng đường tiếp tục câu chuyện trong một nhát, ngôi sao nhỏ cười cười,
bế chó ra về.
Âu Dương Ỷ khoanh tay đứng sau Nam Kiều nói: “Thằng bé này được lắm, đẹp trai mà diễn cũng tốt, được công ty đầu tư rất
mạnh. Cậu ta còn chưa tốt nghiệp đã được diễn cặp với ảnh hậu rồi, nhỏ
hơn ảnh hậu mười tuổi nhưng không hề bị lép vế. Điều quan trọng nhất là
tốt tính, không kênh kiệu”.
Cô ấy bước tới bên cạnh Nam Kiều: “Cậu thích không? Tớ dắt mối cho cậu làm quen nhé?”.
Nam Kiều lắc đầu: “Không có hứng”.
“Ôi trời”. Âu Dương Ỷ chán nản la lên, véo má cô thật mạnh, “Nước chảy vô
tận, chỉ múc một bầu, cậu có biết bây giờ làm thế là lãng phí tài nguyên thế nào không? Phí phạm cái mặt xinh xắn này!”.
“Mệt”.
Âu Dương Ỷ hứ một tiếng, nói: “Tớ nói trước rồi nhé, nếu cậu mà yêu Thời
Việt thì còn mệt hơn, thử nghĩ tới bố mẹ với anh chị cậu xem, họ chấp
nhận được loại người như Thời Việt mới lạ”.
Nam Kiều độit nhiên đứng im, hai tay thõng xuống.
Âu Dương Ỷ vỗ vỗ lưng cô rồi nói: “Tranh thủ còn trẻ chơi bời một chút
cũng không sao. Đừng nghĩ những chuyện quá xa xôi, cậu nên nghĩ xem ngộ
nhỡ Thường Kiếm Hùng gây ra án mạng thì làm thế nào đi!”.