Vừa tới thị trấn, mọi người đã cảm nhận được rõ rệt khí lạnh ban đêm của
vùng nằm ở độ cao lớn so với mực nước biển. Nhà nghỉ rất tuềnh toàng
nhưng sạch sẽ, Nam Kiều và Thời Việt ở chung một phòng, những người khác cũng tự chia ra hai người một phòng.
Hai người lấy nước nóng lau rửa qua rồi lên giường ngủ. Nam Kiều không quen mặc quá nhiều đồ khi
ngủ nhưng giường chiếu lạnh ngắt, Thời Việt bèn ôm trọn cô trong lòng.
Thời Việt hỏi: “Trước kia bọn em cũng từng tới đây bay thử rồi à?”.
Nam Kiều “ừ” một tiếng: “Từng cho chiếc Phoenix đời đầu bay ở khu cắm trại Everest”.
Thời Việt hỏi: “Bay cao được bao nhiêu mét?”
Nam Kiều thật thà trả lời: “Hơn 700 mét”.
Thời Việt khẽ bật cười. Anh quặp đôi chân mịn màng nhưng lạnh ngắt của cô
chặt hơn. Nam Kiều cảm thấy chân anh vừa ấm vừa mạnh mẽ, bất giác khẽ cọ chân vào. Đầu cô vùi vào ngựa anh, mùi trên người anh khiến cô ngây
ngất.
Thời Việt ôm cô chặt hơn.
“Đừng động đậy nữa”. Anh
khàn giọng nói, “Ở nơi cao gần năm nghìn mét vốn đã tiêu hao thể lực
rồi, em có muốn tiêu hao tiếp nữa không”.
Nam Kiều nhắm mắt lại.
Thời Việt nói: “Lần trước đi Everest, em ở thế nào?”.
Nam Kiều nói: “Ở một mình”.
“Sau này anh đi cùng em”. Thời Việt vò vò đôi tai lành lạnh của cô, thổi hơi cho ấm. “Ngủ đi”.
Trưa hôm sau, cả đoàn tới khe núi Tử Mai. Thời tiết rất đẹp, trên mặt đất
phủ đầy đá vụn và cỏ màu xanh tối. Khe núi Tử Mai nằm giữa những đỉnh
núi, bao nhiêu vụn mây mỏng như tơ uốn lượn phía trên.
Đỉnh Cống Ca tráng lệ nằm giữa biển mây mênh mang, hùng vĩ và cao lớn như vương giả xứ tuyết.
Đội phi thủ lắp đặt các thiết bị đo lường, điều chỉnh ba chiếc Jaeger mang
theo. Tiểu An lắp một chiếc giá ba chân, dùng máy quay quay lại toàn
cảnh quá trình bay thử. Ngoài ra, còn một chiếc Phoenix II cũng bay lên
ghi hình quá trình bay thử từ trên không.
Thời Việt mặc áo jacket, đứng bên vách khe núi Tử Mai, dõi mắt nhìn ra xa.
“Thật là đẹp”, anh nói, Nam Kiều nhìn anh mỉm cười.
Đội phi thủ chọn ra chiếc Jaeger có tính năng và trạng thái ổn định nhất
hiện nay, Tần Thời Vũ đặt sẵn điểm quay đầu, khởi hành hệ thống bay
trước ánh mắt chăm chú của mọi người.
Đèn trên chiếc Jaeger nhấp nháy, nó bay lên trời xanh một cách ổn định.
Nam Kiều quan sát số liệu độ cao ở trạm mặt đất: 100 mét, 200 mét, 300 mét…
Tất cả nín thở và im lặng nhìn chiếc Jaeger trông như một chiếc máy bay chiến đấu loại nhỏ dần biến thành một chấm đen bé tí.
Gần 700 mét rồi. Sắp phá vỡ kỷ lục bay thử của chiếc Phoenix I rồi! Trên mặt mọi người đều có vẻ mừng rỡ và chờ đợi.
Thế nhưng thời tiết ở khe núi Tử Mai thoắt cái là thay đổi. Sương mù dày
đặc đột ngột kéo đến, chỉ thấy biển mây giữa những dãy núi cuộn trào như sóng. Núi tuyết Cống Ca dường như đang lùi xuống, nhanh chóng biến mất
không thấy nữa.
Sắc mặt của anh Q và Tần Thời Vũ đều có vẻ nghiêm trọng, Tiểu An kêu lên: “Làm thế nào bây giờ! Chẳng nhìn thấy gì cả!”.
Jaeger đã biến mất trong sương mù nhưng đường truyền hình ảnh có độ nét cao
của nó vẫn đang hoạt động ổn định, chỉ có điều ảnh truyền về toàn một
màu xám, không thấy gì cả.
Tình huống này khiến phi thủ không thể điều khiển bằng mắt mà chỉ có thể hoàn toàn dựa vào cảm nhận và khả
năng phán đoán các số liệu một cách chính xác. Với Jaeger thì lại càng
nguy hiểm: Cực kỳ dễ mất liên lạc, mất liên lạc sẽ rơi máy bay, chiếc
máy bay phải coi như bỏ.
Anh Q và Tần Thời Vũ nhìn Nam Kiều. Nam
Kiều nhìn thời gian bay, hai phút năm mươi tư giây. Thời gian bay bình
thường của Jaeger là từ mười lăm đến hai mươi phút, trong thể hoạt động
như bình thường, trong khi tốc độ hạ cánh an toàn lại chỉ bằng một nửa
tốc độ bay lên.
Quay đầu lúc nào hoàn toàn dựa vào phán đoán chính xác của cô về động cơ máy bay và thời gian pin chạy liên tục.
Tần Thời Vũ hỏi cô: “Có tiếp tục lên cao nữa không?”.
Đã vượt qua kỷ lục lần trước rồi, họ đã đạt được mục tiêu cơ bản. Nếu bay
tiếp, bất cứ lúc nào máy bay cũng có thể rơi. Chỉ cần Jaeger không thể
quay lại, lần bay thử này coi như thất bại. Nam Kiều bình tĩnh nhìn các
tham số bay trên màn hình hiển thị ở trạm mặt đất, điềm đạm đáp: “Tiếp
tục”.
Độ cao của Jaeger tiếp tục tăng lên.
Chỉ cần Jaeger không thể quay lại, lần bay thử này coi như thất bại.
900 mét, 1000 mét, 1200 mét …
“Xuyên qua tầng mây rồi!”. Tiểu An vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc kêu lên. Ảnh
Jaeger truyền về là trời xanh ngăn ngắt, biển mây bao la, cảnh đẹpv ừa
tráng lệ vừa rộng lớn.
Nhưng Nam Kiều lại không dám lơ là cảnh
giác chút nào. Cô nhìn chằm chằm vào các số liệu tốc độ gió, hướng gió,
thời gian bay, tốc độ, nhiệt độ không khí, trong đầu tính toán rất nhanh động cơ của hệ thống động cơ máy bay tiêu hao đến đâu và thời gian pin
có thể hoạt động.
Các phi thủ khác cũng đều vô cùng lo lắng căng
thẳng, chốc chốc lại nhìn Nam Kiều, dù độ cao của Jaeger càng lúc càng
khiến họ mừng rỡ và ngạc nhiên, vượt xa mong đợi của họ. Ai cũng lo hết
pin rơi máy bay, công sức đổ sông đổ bể, thầm tự hỏi tại sao vẫn chưa
cho máy bay quay lại.
1400 mét, 1450 mét …
Khi tiếng chất vấn trong lòng các phi thủ đạt đến mức cao nhất, Nam Kiều hạ lệnh: “Bay về”.
Tần Thời Vũ gạt cần bay về. Tiếp theo phải xem chính Jaeger rồi. Mọi người
đều nhìn chăm chăm trạm điều khiển mặt đất. Tín hiệu truyền về thỉnh
thoảng lại có những rung động ngắn và mạnh, các phi thủ đều căng thẳng
đến mức tim vọt lên cổ họng. Từ trường của khu vực cao nguyên gây nhiễu
tín hiệu điện từ và hệ thống định vị GPS, có thể chống chọi được không
là nhờ tính ổn định của hệ thống điều khiển bay.
Thời Việt khá
bình tĩnh, ôm vai Nam Kiều nói: “Chúng ta đánh cược đi, anh cược là địa
điểm hạ cánh cách điểm cất cánh không quá ba mươi mét”.
Nam Kiều liếc anh một cái: “Còn chưa biết có quay về được không. Anh tin em thế cơ à?”
Thời Việt nói: “Phần mềm em viết, sao anh có thể không tin được?”.
Nam Kiều mím môi, mỉm cười, tay phải nắm chặt lấy tay trái của anh.
Tiểu An tinh mắt là người đầu tiên phát hiện ra chiếc Jaeger đang quay lại,
cậu ta chỉ vào một cái chấm đen giữa màn sương mù dày đặc, kêu lên: “Về
rồi!”.
Cả đám phi thủ nhảy lên hoan hô vui như hội, Nam Kiều lạnh lùng nói: “Có lẽ sắp hết pin rồi, đổi sang điều khiển bằng tay xem thế
nào”.
Tần Thời Vũ đổi sang chế độ điều khiển bằng tay, nhìn một
cái, quả nhiên còn không tới 8% năng lượng, lại còn đang giảm rất nhanh.
“Shit … nguy hiểm!”. Mọi người lại trở nên căng thẳng.
Nhưng Nam Kiều lại hoàn toàn thả lỏng: “Gần xong rồi”.
Jaeger ngày càng gần, sau đó hạ cánh một cách ổn định. Càng lên xuống vừa chạm đất, tất cả các đèn báo hiệu đều tắt ngóm – điện năng hết sạch.
“… Tính toán chính xác quá!”.
“Sếp là thần rồi!”.
Đám phi thủ đều mừng rỡ như bắt được vàng, chạy tới đập tay ăn mừng với Nam Kiều, Tiểu An còn đầy vẻ ngưỡng mộ, hai mắt lấp lánh nhìn Nam Kiều. Nếu là trước kia, cậu ta chắc chắn sẽ lao tới ôm sếp một cái, nhưng bây giờ bên cạnh sếp đã có thêm một người đàn ông giữ sếp như giữ của, lại còn
là người lần trước dùng mìn tấn công cậu ta nữa. Chắc chắn lần trước gã
này đã ngứa mắt khi thấy cậu ta và sếp đi cùng nhau rồi, đáng ghét!
Tần Thời Vũ nói: “Lần bay thử này quá thành công! Chúng ta phá kỷ lục thế
giới rồi! Chúng ta về cắt ghép video, khi tổ chức họp báo ra mắt Jaeger, cả giới phi hành nhất định chấn động!”.
Anh Q gật đầu.
Nam Kiều vẫn vô cùng bình tĩnh, không tỏ ra vui mừng như các phi thủ khác,
cô đã nhìn thấy tương lai huy hoàng của Jaeger khi được đưa ra thị
trường. Cô mỉm cười nói: “Mọi người vất vả rồi, đều về cả đi. Để lại hai chiếc máy bay còn lại cho tôi”.
Mọi người ngạc nhiên, Tần Thời Vũ hỏi: “Sếp, sếp vẫn muốn bay à?”
Nam Kiều nói: “Lần này điểm cất cánh ở 4500 mét so với mực nước biển, máy
bay bay cao 1450 mét, tổng cộng là 6000 mét. Mục tiêu cuối cùng của
chúng ta là hy vọng máy bay có thể bay lên đỉnh Everest. Như vậy sẽ có ý nghĩa ứng dụng cực kỳ to lớn trong việc vận chuyển hàng hóa ở khoảng
cách xa, tự động tuần tiễu và tìm kiếm người gặp nạn. Đã đến đây rồi,
tôi muốn lên núi tuyết Cống Ca thử xem sao”.
Đỉnh núi chính của
núi tuyết Cống Ca cao 7556 mét so với mực nước biển, bay thử trên đó quả thực có thể thử được giới hạn cao nhất của Jaeger.
Anh Q trịnh
trọng nói: “Như vậy không được, núi Cống Ca quá nguy hiểm. Tỉ lệ tử vong là 64,8%, còn cao hơn đỉnh Everest và đỉnh K2”.
Tần Thời Vũ nói: “Đúng đấy, sếp nếu nhất quyết muốn đi bay thử thì chúng tôi cũng đi cùng”.
Nam Kiều lắc đầu nói: “Không sao đâu, tôi không định lên đỉnh núi, xem có
thể bay thử ở khu cắm trại C2 ở độ cao 6200 mét không. Mọi người đều
không có kinh nghiệm leo núi, đừng đi cùng”.
Cô ngẩng đầu nhìn Thời Việt rồi nói: “Anh ấy đi cùng tôi, không sao đâu”.
Mọi người đều không nói gì nữa. Nam Kiều va Thời Việt mang theo hai chiếc
máy bay lái xe về phía núi Cống Ca. Họ không định leo núi, cứ lái xe một mạch đến độ cao không thể lái xe tiếp được nữa mới chuyển sang cưỡi hai con ngựa của dân Tạng, chở theo máy bay và lều bạt lên núi, đêm đó ngủ
lại chùa Cống Ca.
Đêm đó, Nam Kiều đi vệ sinh, Thời Việt đi cùng
đến bên ngoài. Nhà vệ sinh xây sát vách núi, được ghép lại bằng mấy tấm
ván, phía dưới là vực sâu vạn trượng.
Thời Việt nói: “Này, anh
vào trong kéo em nhé, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào? Anh mà nói
với người ta là vợ anh bị rơi xuống hố phân … “.
“Cút đi!”.
Sáng sớm hôm sau, hai người tiếp tục cưỡi ngựa lên núi, quãng đường dài tám
cây số đi mất năm tiếng đồng hồ mới tới được bãi cắm trại C1. Bãi cắm
trại C1 ở độ cao 5300 mét so với mực nước biển, hai người nghỉ ngơi
chỉnh trang lại một chút, Nam Kiều hơi thở dốc, Thời Việt bèn cho cô
ngậm hai lát sâm Tây Dương.
“Có sao không? Có đau đầu không?”.
Nam Kiều lắc đầu: “Em từng lên độ cao 7000 mét. 5300 mét không sao, chỉ là con đường lúc nãy hơi dốc thôi”.
Thời Việt nhìn cô, nói đầy ẩn ý: “Thế là do em vận động ít quá, sau này phải vận động nhiều hơn”.
Nam Kiều tức tối nhìn anh.
Thời tiết vẫn khá đẹp. Hai người định ở lại một đêm rồi đi tiếp, đi được bao xa thì đi, sau đó bay thử rồi đến tối quay lại bãi cắm trại. Phía sau
họ còn có một đội leo núi người Tây Ban Nha, đều mang theo thiết bị
chuyên nghiệp, có vẻ rất hăng hái phấn khởi, muốn thách thức đỉnh Cống
Ca. Đội leo núi nhanh chóng đuổi kịp hai người, còn chào hỏi họ với vẻ
vô cùng kiêu ngạo.
Thời Việt và Nam Kiều mỉm cười với họ, hai người nhường đường cho họ đi qua.
Nam Kiều nói: “Tâm thế của anh không tồi”.
Thời Việt: “Sao cơ?”.
Nam Kiều nói: “Em còn tưởng anh sẽ muốn so cao thấp với họ”.
Thời Việt bật cười: “Em nghĩ anh mới hơi hai mươi tuổi đầu sao?”
Anh ấn gáy Nam Kiều, ôm cô vào lòng, “Em đã ở trong tay anh rồi, anh còn tranh giành gì nữa?”.
Nam Kiều khinh bỉ nói: “Sến quá”.
Hai người tiếp tục leo lên. Qua bãi cắm trại C1 khó leo hơn, Thời Việt sợ
Nam Kiều không theo được, bèn đeo tất cả máy bay và trang bị, dăt tay
Nam Kiều. Lúc lên độ cao khoảng 5800 mét, họ nhìn thấy một dốc băng rất
lớn và dốc đứng ở phía xa, còn dưới núi đã bắt đầu có sương mù. Thời
Việt nhìn Nam Kiều: “Ở đây nhé?”.
Nam Kiều gật đầu, hai người bắt đầu điều chỉnh Jaeger, chuẩn bị cất cánh. Lúc này, đột nhiên họ nghe
thấy tiếng xáo động ở phía trên, có lẽ là đội leo núi người Tây Ban Nha
lớn tiếng hét gì đó, tiếng hét vang lên dồn dập, có vẻ vừa hoảng sợ vừa
lo lắng.
Có một người leo núi trong đội chạy xuống, Nam Kiều hỏi bằng tiếng Anh: “Có chuyện gì vậy?”.
Người đó chỉ cái dốc băng phía trên, cuống cuồng nói: “Chúng tôi định trèo
qua dốc băng này lên núi, có hai người trong đội bị ngã,, bây giờ mất
liên lạc rồi! Hiện tại đang liên lạc với đội cứu hộ, các bạn có nhìn
thấy họ không?”.
Nam Kiều và Thời Việt lắc đầu, Nam Kiều nói: “Rơi ở hướng nào?”.
Người leo núi kia cũng là dân chuyên nghiệp, anh ta nhanh chóng nói ra phương hướng chuẩn xác.
Thời Việt nói: “Dùng Jaeger thử xem”.
Nam Kiều gật đầu, hủy cài đặt tốc độ an toàn của Jaeger , điều khiển nó
nhanh chóng cất cánh, bay về phía có người leo núi bị ngã. Thời Việt mở
máy tính bảng trong tay ra, trên đó là góc nhìn rất rộng của Jaeger.
Người leo núi Tây Ban Nha kia kinh ngạc kêu lên một tiếng, vô cùng mừng
rỡ! Anh ta lớn tiếng hét gì đó với các bạn đồng hành trên núi, vẫy tay
nói: “Có hai bạn Trung Quốc giúp chúng ta rồi! Có máy bay không người
lái! Chúng ta có hy vọng sớm tìm ra họ rồi!”.
Anh ta nói không
sai, liên lạc với đội cứu hộ mất thời gian, nhất là người nước ngoài
phải trải qua thủ tục đề xuất, máy bay chở đội cứu hộ không thể đến ngay được. Thế nhưng cứu hộ là việc cần chạy đua từng giây từng phút với
thời gian, sớm xác định được rõ ràng vị trí của người bị nạn, đội cứu hộ càng có thể cứu người sớm hơn.
Việc tìm kiếm người bị nạn thế
này còn căng thẳng hơn bay thử. Lại còn bay vượt tầm nhìn, Nam Kiều,
Thời Việt và các thành viên đoàn leo núi Tây Ban Nha đều mắt không chớp
chăm chú theo dõi từng ngóc ngách trong các hình ảnh Jaeger truyền về.
Hình ảnh bị rung. Nam Kiều điều khiển cần điều khiển từ xa, mắt dán vào một
loạt tham số trên hình ảnh, cảm thấy rõ ràng gió lớn trên núi gây cản
trở rất lớn đối với Jaeger. Càng xuống dưới sương mù càng dày, sắc trời
cũng đã sầm xuống.
Thời Việt nhìn chăm chăm vào dốc núi trong hình, đột nhiên nói: “Ở đây có dấu vết trượt ngã, xuống nữa đi!”.
Lúc này Jaeger đã bay mười ba phút, gần đạt đến cực hạn hoạt động của pin
năng lượng, lợi dụng hình ảnh tìm thấy trong giây cuối cùng, Nam Kiều
nói với Thời Việt: “Ghi lại định vị không gian, hết pin rồi”.
Hình ảnh đột nhiên trở nên trắng xóa – Jaeger bị rơi rồi. Nhưng trong giây
phút cuối cùng, các thành viên đoàn leo núi đã nhìn thấy một mảnh vải
quen thuộc và dây thừng. Họ đều kêu lên đầy tiếc nuối và thất vọng nhưng Nam Kiều đã khởi động chiếc máy bay thứ hai, bay xuống dưới với tốc độ
cao nhất theo số liệu định vị không gian mà Thời Việt lưu lại lúc nãy.
Chiếc Jaeger thứ hai xuyên qua màn sương, tìm kiếm trong khó khăn. Tám phút
nhanh chóng trôi đi, nó hoàn toàn không thể nào bay về được nữa.
Người trong đoàn leo núi đều nín thở. Vẫn còn năm phút hi vọng, không ai bỏ cuộc.
Hai phút cuối cùng.
Một phút.
Trên hình ảnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay đang khẽ vẫy vẫy!
“Oh my God!”
“Oh my God!”
Tìm thấy rồi!
Nam Kiều điều chỉnh ống kính của Jaeger, hình ảnh trên tay Thời Việt xuất
hiện một gương mặt lấm lem máu, nhưng anh ta vẫn còn sống! Anh ta đang
vẫy tay với máy bay!
Các thành viên đoàn leo núi gần như sắp bật
khóc vì vui mừng, Thời Việt tải bức ảnh tọa độ được truyền về xuống, đưa cho họ. “SOS”, anh nói.
Nam Kiều mỉm cười nhìn Thời Việt, nói với đoàn leo núi bằng tiếng Anh: “Mau gửi cho đội cứu hộ đi”.
Đèn cảnh báo trên máy điều khiển nhấp nháy, chiếc Jaeger thứ hai cũng bị rơi.
Đoàn leo núi không biết nên bày tỏ lòng cảm ơn như thế nào, chỉ ôm chặt lấy
Nam Kiều và Thời Việt, muốn chụp chung với họ, còn xin cả tên và điện
thoại, lại chụp tên và logo trên chiếc hộp họ đựng máy bay nữa.
“Các bạn cứu mạng bạn chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đền đáp các bạn!”.
Nam Kiều và Thời Việt nhìn nhau cười. Vừa rồi để điều khiển máy bay tốt
hơn, Nam Kiều đã cởi đôi găng tay dầy cộp ra, bây giờ đôi tay cô trắng
bệch và lạnh ngắt. Thời Việt cởi khăn quàng cổ ra, cầm hai tay cô đặt
vào cổ mình.
“Ấm không?”.
Nam Kiều vòng tay qua cổ anh,
ngón tay lạnh lẽo cọ cọ lên làn da vừa ấm nóng vừa rắn chắc trên gáy
anh, đầu tựa vào xương đòn của anh, khẽ cười.
“Cười gì vậy?”.
“Vui”.
“…”
“Hai chiếc Jaeger bị rơi mà em cũng vui”.
“Vui”
Cô ngẩng đầu hôn lên cái cổ họng chắc nịch của anh.
“Có anh ở đây, càng vui hơn”.
Máy bay trực thăng của đội cứu hộ nhanh chóng đến nơi, căn cứ vào vị trí mà Nam Kiều và Thời Việt cung cấp, họ cứu được hai thành viên trong đoàn
leo núi Tây Ban Nha gặp nạn. Trong đó có một người bị thương rất nặng,
bác sĩ cấp cứu nói nếu chậm thêm mấy phút nữa thì rất có thể đã không
cứu nổi.
Đoàn leo núi cảm ơn Nam Kiều và Thời Việt rối rít, nhất
quyết đòi cảm ơn bằng tiền mặt nhưng bị hai người chối từ. Sau khi chắc
chắn hai thành viên đoàn leo núi gặp nan kia không còn nguy hiểm đến
tính mạng, hai người mới quay lại bãi cắm trại C1 nghỉ ngơi. Đã muộn lắm rồi, hai người không
còn thời gian xuống núi nữa, đành phải cắm trại
trên núi.
Trong bãi cắm trại có không ít người leo núi khác đến
từ khắp nơi trên cả nước, mọi người nói giọng đủ các vùng miền còn có
một số người nước ngoài nữa. Họ đều đã biết chuyện đoàn leo núi Tây Ban
Nha gặp nạn vào buổi chiều nên vô cùng tôn trọng và chào đón Thời Việt,
Nam Kiều, mời họ cùng ăn tối, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể để
giết thời gian buổi tối dài dằng dặc.
Thời Việt nói chuyện hay,
lại từng trải, chỉ cần anh muốn là có thể nói chuyện với tất cả mọi
người, ai cũng rất thích anh. Chỉ dăm ba câu chuyện, anh đã trở nên thân quen với người trong bãi cắm trại. Còn Nam Kiều không quen ở nơi đông
người như vậy lắm, cô chỉ im lặng ngồi cạnh anh, nghe anh nói. Ánh mắt
cô phản chiếu ánh lửa đỏ rực trong lò, vừa sáng vừa điềm tĩnh. Cô như
thể khiến người khác tò mò, nhất là mấy anh chàng người châu Âu.
Thời Việt cảm thấy rõ ràng Nam Kiều không muốn nói chuyện với người lạ, bèn hỏi bên tai cô: “Ăn no chưa?”.
Nam Kiều gật đầu.
“Ăn no rồi thì chúng mình đi”.
“Đi á?”. Nam Kiều nghi hoặc hỏi, “Chúng ta không ở đây đêm nay sao?”.
Thời Việt khẽ bấu bấu tai cô, hạ giọng đáp: “Ở đây thì làm sao mà có thế giới riêng được?”.
Nam Kiều mỉm cười: “Anh lại nghĩ ra trò gì đấy”.
Thời Việt đưa Nam Kiều đi xuống núi một đoạn, tìm thấy một chỗ thụt vào giữa hai vách núi. Cái hốc này rất vắng vẻ, nhìn thẳng về phía Đông, vừa
bằng phẳng lại vừa tránh gió, vừa khéo có thể chứa được một cái lều lớn.
Nam Kiều thích nơi này, cô hỏi: “Sao anh tìm thấy vậy?”
Thời Việt dựng lều, tiện miệng đáp: “Biết em chỉ quen ngủ với anh, trên đường đi anh đều để ý”.
Mặt Nam Kiều phớt hồng, may mà trời tối đen, có đèn cũng không nhìn rõ được.
Thời Việt nói: “Ở đây có thể ngắm mặt trời mọc”.
Tim Nam Kiều khẽ rung động. Trên núi tuyết Cống Ca, ngắm mặt trời lên giữa
biển mây đúng là tuyệt vời. Ở một nơi toàn các đỉnh núi cao, sông băng
bao phủ thế này, cảnh tượng mặt trời lên là một cảnh quan kỳ vĩ rất khác biệt so với ngắm mặt trời mọc ở Thái Sơn và trên biển.
Thời Việt và Nam Kiều hợp lực cùng dựng được một cái lều rất chắc chắn. Họ chui
vào túi ngủ. Độ cao lớn so với mực nước biển khiến thể lực bị tiêu hao
rất nhiều, hai người lại đều leo leo liền một mạch không nghỉ cả ngày
nên vừa nhắm mắt lại là đã ngủ liền một mạch đến tận khi chuông báo thức réo vang.
Vách lều quay về phía Đông trong suốt, hai người bò ra khỏi túi ngủ, dùng giấy ướt và nước trong túi nước nóng lau mặt lau
tay, súc miệng, quấn chăn lông cừu dày cộp cùng ngắm mặt trời lên.
Đường chân trời vẫn còn là một dải màu vàng, màu lam tối trên vòm trời nhạt
dần về phía Đông, biển mây mênh mông cuồn cuộn chuyển động, lan dần ra
các đỉnh núi xung quanh. Trên dãy núi hùng vĩ, đường phân cách là một
màu lam hoàn toàn khác với màu lam của bầu trời, nhìn vào đó khiến người ta thấy lòng thư thái và rộng mở.
Thời Việt ôm Nam Kiều trong lòng, hai người im lặng ngắm nhìn cảnh đẹp tráng lệ vô cùng vô tận này.
Thời Việt khẽ gọi: “Nam Kiều”.
Nam Kiều “ừ” một tiếng.
“Em đã nghe rất nhiều chuyện của anh, nhưng chưa bao giờ kể chuyện của mình cho anh cả”.
“Thực ra em chẳng có chuyện gì cả”.
“Thế thì cho anh biết vài bí mật của em. Ví dụ như chuyện của em hồi nhỏ, cả chuyện tại sao em lại muốn nghiên cứu máy bay nữa”
Nam Kiều nhìn bên ngoài lều, nơi đường chân trời phía Đông, ánh sáng đỏ
đang mở rộng lãnh thổ của mình. Những ngọn núi thần thục trong im lặng
dường như đang rạp mình bái lạy dưới chân núi tuyết Cống Ca.
Đây chính là góc nhìn từ trên không của chim muông.
Hồi ức dần hiện lên rõ ràng trước mắt Nam Kiều. Cô nhớ hồi mình còn nhỏ
xíu, chị Nam Cần không khỏe, luôn ở bệnh viện, phần lớn thời gian ba mẹ
đều chăm sóc chị ấy. Con anh Nam Tư lại đúng vào thời kỳ nổ loạn, suốt
ngày ra ngoài chơi bời với lũ bạn. Để cho “an toàn”, cô bị nhốt trong
phòng sách nhỏ, chỉ có thể xem sách giáo khoa của anh chị, một cái ti vi kiểu cũ và đầu đĩa VCD.
Nam Kiều sẽ gọi quãng thời gian ba năm
trước tuổi đi học đó là “thời kỳ cấm túc” trong biên niên sử cuộc đời
cô, một thời kỳ méo mó nhưng tràn đầy thần bí và cảm hứng.
Trong
“thời kỳ cấm túc”, cô thừa thời gian đến mức mỗi con số trong sách toán
đều như mang một ý nghĩa nào đó. Thế nhưng điều hoàn toàn thay đổi thế
giới của cô là cô đã phát hiện ra hai đĩa VCB trong một thùng sách phủ
đầy bụi, hình như là do bố cô, ông Nam Hoành Trụ sưu tập thời trẻ.
Trên đĩa in hình ba người nước ngoài, chất lượng in ấn rất tệ, họ có những
gương mặt đầy vẻ từng trải sương gió, người đàn ông có mái tóc màu trắng trông rất nổi bật, còn người phụ nữ có đôi mô đỏ rực như lửa. Phong
cách vẽ đầy mới mẻ và rắng rỏi đó khiến cô cảm thấy rất ấn tượng, thế
nhưng vẫn không thể sánh được với sự chấn động mà nội dung cái đĩa đem
đến cho cô.
Khi ấy cô vẫn chưa biết tiếng Anh, nhưng có lẽ khi
người ta càng nhỏ thì trở ngại ngôn ngữ càng chẳng đáng gì. Cô xem hết
từ đầu tới cuối, đồng thời nhớ được tên của bộ phim đó: Blade runner.
Phim sản xuất năm 1982, lúc bộ phim được quay, thậm chí cô còn chưa ra
đời.
Điều khiến cô thấy ấn tượng mạnh nhất là chiếc máy bay mang hình dạng xe hơi bay lên trong màn mưa trên con đường tối tăm, thân máy nhấp nháy đèn neon, cô gái mỉm cười quyến rũ trên màn hình điện tử lớn đang
hạ xuống. Tầm nhìn chợt rộng mở, tòa cao ốc chọc trời hình đa diện xoay
tròn bên dưới, thành phố ồn ào trôi trong màn mưa.
“Em luôn nhớ những chiếc máy bay lượn qua những tòa cao ốc san sát nhau”. Nam Kiều khẽ nói.
“Em luôn cảm thấy rồi một ngày nào đó, thế giới của chúng ta cũng sẽ có vô
số máy bay, dựng nên mạng lưới thông ở độ cao tầm thấp. Chúng vận chuyển hàng hóa, thông tin và các vật dụng thiết yếu, giúp đỡ tất cả những
người cần giúp đỡ”.
Nam Kiều chợt khẽ cười, quay sang nhìn Thời Việt, “Anh có cảm thấy em quá lý tưởng hóa không?”
Cô cũng từng nói chuyện này với Châu Nhiên, nhưng Châu Nhiên chỉ cười bảo: “Em nghĩ xa quá rồi! Đến lúc chết chưa chắc đã thấy được cảnh đó!”.
Thời Việt bật cười khẽ, đáp : “Em điên thật đấy”.
Nam Kiều cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng lại nghe Thời Việt nói tiếp: “Em
muốn điên anh sẽ điên cùng em”. Anh ôm chặt lấy eo cô, nói: “Điên đến
lúc bảy, tám chục tuổi”.
Tim Nam Kiều chợt run lên. Cô quay người lại, ngồi quy trên chân anh, mặt đối mặt với anh.
“Sao vậy?”, Thời Việt mỉm cười, chăm chú nhìn thật kỹ gương mặt cô, miết lên môi cô, “Em thật đẹp”.
Anh cũng thật đẹp. Nam Kiều thầm nói trong lòng.
Đôi mắt anh vô cùng sáng, vừa sắc bén vừa trong trẻo. Cô còn nhớ sự lạnh
lùng trong mắt anh vào lần đầu họ gặp nhau, nhưng lúc này, nó đã chuyển
thành sự cố chấp khác. Từ trong đôi mắt đen láy và sáng trong của anh,
cô nhìn thấy mặt trời đã nhô lên từ giữa biển mây và đỉnh núi phủ tuyết, tỏa ra ánh hào quan vạn trượng. Ánh sáng bao la đó rực cháy như lửa
trên tuyết trắng.
Nam Kiều nói: “Thời Việt, thực ra ngoài trở ngại về tró nhớ ra, em còn một bí mật”.
Thời Việt tò mò “ồ” lên một tiếng.
“Thực ra em dốt văn”. Nam Kiều nghiêm túc nói: “Ngoài luận văn khoa học nghiêm túc ra, em không thể viết được bất cứ cái gì”.
“Ha!”, Thời Việt cười nói, “Thư thì sao? Em chưa từng viết thư à? Cả thư tình nữa?”.
Nam Kiều lắc đầu, “Em viết những thứ mang sắc thái chủ quan rất lộn xộn. Em chưa bao giờ đủ điểm môn văn cả”.
“Trời ơi”. Thời Việt khoa trương nói: “Anh cảm thấy anh mất đi nhiều thứ quá”.
“Anh muốn đọc à?”. Nam Kiều chau mày hỏi. Cô biết, với người xuất thân quân
nhân, quả thực “thư” có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Vì không thể thoải mái giao lưu với người yêu bằng điện thoại và internet như người thường,
những lá thư chính là cầu nối tốt nhất để họ thể hiện và đón nhận tình
cảm, nhất là người lính trong thời đại đó, phần lớn đều có tình cảm đặc
biệt với những lá thư.
Thời Việt cười nói: “Em nói lời tình tứ với anh, hoặc đọc thơ tình của người khác cũng được”.
Nam Kiều suy nghĩ một lúc, nói: “Trong ba năm cấm túc, quả là em đã từng
đọc một tuyển tập thơ. Sau này em không đọc thêm cuốn sách văn học nào
nữa”.
“Đọc đi”. Thời Việt cười nói, anh thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của Nam Kiều. Kể cả anh nói đùa, Nam Kiều cũng sẽ coi là thật. Nếu
anh nói muốn cô hái trăng cho anh, chắc chắn cô sẽ tính toán khả năng và giá thành lên mặt trăng, sau đó cho anh biết lúc nào có thể lên được
đó.
Mới đầu anh cảm thấy cô gái này thật ngu ngốc, nhưng bây giờ, anh lại thấy cô ngốc nghếch một cách đáng yêu, ngốc đến mức anh lúc nào cũng nghĩ về cô, ngốc đến mức khiến anh thương cô.
Nam Kiều nhìn chăm chú vào mắt anh và đọc:
Anh nhớ em của mùa thu năm ngoái.
Em là mũ bê rê xám, là trái tim lặng yên.
Trong mắt em, ánh lửa hoàng hôn rực cháy
Những chiếc lá rơi xuống mặt nước tâm hồn.
Cô nghiêm túc đọc từng chữ, chữ nào chữ nấy đều phát âm rất chuẩn. Trong
suốt cả cuộc đời, Thời Việt không bao giờ quên được khoảng khắc này.
Người con gái anh yêu say đắm buông xõa tóc dài đen nhánh hơi rối, cùng
anh quấn một chiếc chăn, dưới ánh mặt trời vừa lên giữa biển mây và đỉnh núi phủ tuyết trắng, gương mặt không chút phấn son đầy vẻ nghiêm nghị,
nghiêm túc đọc cho anh nghe một bài thơ phương Tây.
Anh được
hưởng một nền giáo dục rất truyền thống, sau chín năm giáo dục bắt buộc, anh vào Học viện Quân sự không quân phương Bắc. So với một thứ mơ hồ
bất định như văn chương, anh thích hưởng thụ cảm giác lạnh lẽo và cứng
cỏi của súng ống, sự đơn giản thẳng thắn của từng nắm đấm thụi lên da
thịt hơn.
Thậm chí anh không biết “ánh lửa rực cháy” nghĩa là gì, không biết logic của cả đoạn thơ này là gì.
Nhưng anh hiểu.
Có lẽ đó chính là ma lực của ngôn từ và thơ ca, nếu không trong thời kỳ
chưa có chữ viết, con người vẫn còn mông muội kia, tại sao “Sử thi
Homer”, “Mahabharata” lại được người người truyền miệng từ đời này qua
đời khác, không bao giờ biến mất?
Vẻ mặt Nam Kiều khi đọc thơ vẫn nghiêm nghị như lúc đầu, ngữ điệu đều đều, nhưng anh biết mỗi câu cô
đọc đều dành cho anh cả, anh cảm nhận được tình cảm mãnh liệt dưới vỏ
ngoài bình dị ấy.
Trong mắt anh là lửa hoàng hôn đang rực cháy.
Từng câu từng chữ cô đọc cũng rơi xuống mặt nước tâm hồn anh.
Em nắm chặt lấy tay anh như dây leo quấn quýt
Lá thu hứng giọng em, bình yên và chậm rãi
Giàn lửa đầy kính sợ nơi khao khát anh cháy bỏng
Đóa phong tín tử xanh biếc dịu dàng vấn vít hồn em.
Anh cởi bỏ mọi vật cản giữa hai người, hôn lên ngực cô. Cánh tay cô quấn
chặt lấy cơ thể anh như dây leo. Ngón tay anh khiêu khích mọi nơi mềm
mại hay rắn chắc, khô ráo hay ẩm ướt trên người cô.
Cô cũng đáp lại anh, nơi mạnh mẽ đó càng lúc càng trở nen kích động giữa những ngón tay thon dài.
Anh thấy đôi mắt em phiêu lãng, mùa thu đã xa khuất
Mũ bê rê xám, tiếng chim hót, như trái tim của một căn nhà
Những khát khao sâu sắc của anh hướng về nơi ấy
Ngàn nụ hôn của anh rơi xuống, tự hổ phách vui tươi.
Anh thở dốc gấp gáp, vùi sâu khát khao của mình vào nơi chốn sâu kín nhất của cô.
Anh không kịp để ý đến tiếng kêu đau đớn của cô khi anh xông vào lúc cô
chưa hoàn toàn rộng mở. Anh hôn lên đôi môi mỏng của cô, cùng cô nhấp
nhô trong tấm chăn lông dày. Mỗi lần, sống lưng cô đều chà mạnh lên tấm
chăn, cô bị đẩy mạnh như một chiếc thuyền giữa muôn trùng sóng biếc,
dường như chỉ giây tiếp theo là sẽ vỡ vụn.
Bầu trời đến từ con thuyền, cánh đồng đến từ những ngọn đồi
Ký ức của em làm từ ánh sáng, từ làn khói, từ ao nước lặng yên!
Nơi xa kia, vượt qua đôi mắt em là màn đêm đang rực sáng
Lá thu khô khốc cuộn xoáy trong hồn.
…
Trên núi tuyết, giữa biển mây, vầng mặt trời đỏ rực tỏa sáng, chiếu rọi lên người họ.
Đá Mani im lặng chất chồng trên núi thần Cống Ca, những lá cờ nguyện đủ
màu sắc bay phần phật, ca tụng linh khí và sự tốt lành của đất trời.