Sau khi xuống núi,
Nam Kiều và Thời Việt nghỉ ngơi một đêm rồi cùng đội bay trở về. Trên
đường, Thời Việt lái xe, Nam Kiều cầm điện thoại của anh, giúp anh kiểm
tra mail và tin nhắn.
Khu vực núi Cống Ca gần như không có tín
hiệu 3G hay 4G, trừ lúc có chuyện gấp, Khích Hạo và Hác Kiệt sẽ gọi điện cho anh, còn đâu, anh vẫn còn rất nhiều việc chưa xử lý.
“Hi anh Thời, em là Tần Tiếu Ca, chắc chắn anh vẫn còn nhớ em. Anh cho em số
điện thoại công việc là thiếu thành thật đấy nhé! … Weixin của em là
zhuzhuxiaoge, không add em là đồ con cún!”.
Thời Việt: “…”
Phía dưới email còn đính kèm một bức ảnh tự sướng chu môi. Nam Kiều còn chút ấn tượng với người này, cô gái này đã từng lên chương trình giải trí
mới “Biển thời gian”, ngoại hình đáng yêu trong sáng, tính cách phóng
khoáng hài hước đè bẹp Susie, trở thành một trong các nghệ sĩ mới được
công ty giải trí Á Ngu tập trung đầu tư hiện nay.
Nam Kiều nhìn
cột người nhận, chắc vì Thời Việt không cho địa chỉ email, cô Tần Tiếu
Ca này đành thử gửi mail cho tất cả các hòm thư có tên “thoiviet”, kể cả gmail, hotmail, 126…, cuối cùng cũng gửi đúng.
Thời Việt lạnh nhạt nói: “Lắm chiêu thật, em để chế độ chặn đi”.
Nam Kiều: “…”.
Lúc này điện thoại đổ chuông, là Ôn Địch gọi tới, Nam Kiều bèn bắt máy.
“Nam Kiều! Tớ bảo này, xảy ra chút rắc rối”.
Đôi mày thanh tú của Nam Kiều hơi cau lại, nếu Ôn Địch gọi thẳng cho cô,
lại nói bằng giọng cấp bách thế này thì không thể chỉ là “chút rắc rối”
được.
“Cậu cứ nói từ từ”.
Ôn Địch nói: “Code của Phoenix bị lộ rồi”.
Nam Kiều giật mình. Lộ code đúng là chuyện nghiêm trọng liên quan đến sống
còn. Đợt trước chị Nam Cần cũng từng nói Tức Khắc Phi Hành là công ty
công nghệ cao, kỹ thuật cốt lõi chính là thứ quan trọng nhất. Mà cốt lõi của kỹ thuật cốt lõi chính là code phần mềm hệ thống điều khiển bay.
Nam Kiều nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi: “Sao cậu chắc chắn là đã bị lộ? Bị lộ đến mức độ nào?”
“Có một nick ẩn danh đăng một chủ đề trên diễn đàn 5iMX, trong đó có mấy
đoạn code. Chủ đề này nhanh chóng được chú ý, bây giờ còn bị chuyển lên
Twitter và các diễn đàn về máy bay không người lái quốc tế nữa. Người
của chúng ta đã xem rồi, đúng là code lập trình của Phoenix, nhưng mới
chỉ dính dáng đến một số thứ ngoài rìa thôi, cũng không hoàn chỉnh lắm”.
Nam Kiều nghe xong, sắc mặt sa sầm, “Người tung cái này lên có mục đích gì?”.
“Chắc là để chèn ép chúng ta, tiện thể kiếm tiền”. Ôn Địch giận dữ nói.
Nam Kiều im lặng suy nghĩ, Thời Việt nhìn cô, qua lời nói và thần thái của
cô đã biết có chuyện gì xảy ra. Anh chau mày, không định cắt ngang suy
nghĩ của cô. Môi trường khởi nghiệp ở Trung Quốc chính là như vậy. Một
khi có người đạt được thành công trong một lĩnh vực mới, lập tức sẽ có
vô số người lao vào thị trường, biến đại dương xanh (1) thành đại dương
đỏ trong nháy mắt.
(1) “Đại dương xanh” là thị trường chưa có ai
khai phá, đối lập là “đại dương đỏ” tức là thị trường đã có sự cạnh
tranh khốc liệt và ngày càng nóng hơn.
Trên thực tế, sau khi
Phoenix II gặt hái được tiếng vang vào năm ngoái, trong nước đã nhanh
chóng xuất hiện một số công ty máy bay không người lái mới. Tức Khắc Phi Hành nhờ có dòng tiền tốt và sản phẩm chất lượng cao, đã có tiếng nói
khá có trọng lượng trong giới, vô cùng cẩn trọng trong việc lựa chọn nhà đầu tư cho đợt rót vốn mới. Không ít nhà đầu tư sau khi biết mình không có cơ hội đầu tư Tức Khắc Phi Hành, lại không muốn mất cơ hội bước chân vào một thị trường tiềm năng to lớn, bèn chuyển hướng đầu tư và ủng hộ
các công ty máy bay không người lái mới thành lập khác.
Như vậy,
người dẫn đầu thị trường là Tức Khắc Phi Hành trở thành hòn đá cản đường họ. Mấy tháng qua, những đối thủ cạnh tranh được rót vốn đầu tư này đã
mời được một số người ở Tức Khắc Phi Hành với mức lương và chức vụ cao
về phe mình, cũng có mấy người có tham vọng, chủ động từ chức để ra khởi nghiệp.
Code lập trình bị những người này truyền ra ngoài sao?
Cây lớn thì gió lay, Tức Khắc Phi Hành đã trở thành đối tượng bị các bên trong thị trường đặc biệt quan tâm, chỉ cần có chút động tĩnh là lập
tức có báo chí đưa tin và tung ra đủ lời đồn đoán.
Việc nghiên
cứu và thử nghiệm Jaeger cũng vậy, tuy luôn tiến hành trong trạng thái
bảo mật cao nhưng hình ảnh vẫn bị rò rỉ trên thị trường. Chỉ vì những
điều đó đều không có gì quan trọng, Ôn Địch mới mắt nhắm mắt mở, dựa vào đó để tạo thành thế cho lễ ra mắt sản phẩm mới trong năm nay.
“Bây giờ cậu có ý kiến gì không?”, Nam Kiều hỏi Ôn Địch.
Ôn Địch nói: “Đã liên hệ với cảnh sát mở cuộc điều tra rồi. Thực ra tớ hơi nghi ngờ đây chỉ là đòn tung hỏa mù. Phần mềm và kỹ thuật lõi chẳng
phải đều nằm trong tay cậu sao? Bọn họ cũng chỉ có thể lấy code và thuật toán của những thứ ngoại biên như khung đỡ, máy quay, truyền tải hình
ảnh thôi”.
“Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là sau khi tin này được tung ra, nó chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc định giá
của công ty chúng ta. Giờ là thời điểm mấu chốt cho đợt rót vốn mới, mấy nhà đầu tư đã đàm phán xong ý định hợp tác chỉ chờ phát hành sản phẩm
mới Jaeger, phản hồi thị trường xuất sắc là tiền sẽ về ngay”.
Nam Kiều nói: “Đúng vậy”.
Ôn Địch: “Thị trường hiện đang đợi chúng ta đưa ra câu trả lời chính thức
về vụ việc này. Tớ đang nghĩ Jaeger đã hoàn thành bay thử trên cao
nguyên, có thể tổ chức lễ ra mắt sản phẩm mới của năm nay sớm hơn được
không. Đợi cậu về, chúng ta chuẩn bị một chút rồi bắt đầu luôn”.
Nam Kiều đáp: “Được”.
Cô cúp máy, Thời Việt hỏi: “Bị lộ code à?”
Nam Kiều nói: “Của Phoenix”.
Anh hỏi: “Jaeger thì sao?”. Anh chợt nhớ ra, “Hai chiếc bị rơi lần trước có vấn đề gì không?”
Cô lắc đầu đáp: “Em cẩn thận hơn trong việc nghiên cứu và phát triển
Jaeger nhiều, không có vấn đề gì đâu. Máy bay mẫu chúng ta cho bay thử
đều có thiết bị tự hủy, dù mất liên lạc hay bị rơi đều sẽ tự động phát
nổ”.
Thời Việt gật đầu: “Thế thì tốt”.
Mắt anh nhìn thẳng con đường trước mặt, vẻ mặt vừa lạnh nhạt vừa lạnh lùng, không có biểu cảm gì.
Nam Kiều nghĩ tới chị An. Dù cô là người thẳng tính cũng không thể không nghĩ tới chị An.
Nếu chị thực sự thấy tôi ngứa mắt, thì cứ tấn công tôi.
Tất cả những người rời khỏi Tức Khắc Phi Hành đều ký điều khoản bảo mật và
điều khoản không cạnh tranh rất nghiêm ngặt với công ty. Trừ phi được
một món hời lớn, nếu không, không ai dám mạo hiểm làm vậy.
Có lúc cô cũng cảm thấy mấy tháng vừa rồi ở bên Thời Việt đúng là quá thuận
buồm xuôi gió. Sự ngọt ngào này ngọt ngào đến độ có lúc cô bỗng cảm thấy không chân thật. Chị An kiên nhẫn chờ đến thời điểm này để cho Tức Khắc Phi Hành của cô một đòn chí mạng sao? Cô không dám chắc chắn, tình hình trước mắt địch tối ta sáng, cô chỉ có thể im lặng chờ diễn biến tiếp
theo.
Cô không muốn kéo Thời Việt vào vũng nước này, liếc nhìn
anh, cô bình thản nói: “Anh không cần lo lắng, em không nghĩ họ lấy được code lõi của Phoenix. Chuyện này rồi sẽ rõ ràng cả thôi”.
Thời Việt “ừ” một tiếng rồi cả hai đều im lặng.
Sau khi trở về Bắc Kinh, Nam Kiều và Thời Việt bèn lao vào công việc riêng
của mình. Trong thời gian đó, Thời Việt có gặp Thường Kiếm Hùng một lần. Sắc mặt Thường Kiếm Hùng hơi nhợt nhạt, có vẻ mệt mỏi sau một thời gian dài lo lắng và làm việc vất vả. Đợt trước bố anh ta đột nhiên bị xuất
huyết não, may mà cấp cứu kịp thời nên vẫn sống sót, thế nhưng một người đàn ông tinh thần minh mẫn và đầy quyết đoán trước kia nay đã trở nên
ngây ngây dại dại, đi lại khó khăn.
Thường Kiếm Hùng còn một cậu
em trai cùng cha khác mẹ những vẫn còn nhỏ tuổi. Bây giờ gánh nặng của
cả công ty bảo vệ Chấn Viễn đều đè cả lên một mình Thường Kiếm Hùng.
Thời Việt nói: “Có chuyện gì cần giúp thì bảo tao một tiếng”.
Thường Kiếm Hùng đăm đăm nhìn anh rất lâu, hỏi: “Mày vẫn ở bên cô ấy”.
Thời Việt gật đầu.
Thường Kiếm Hùng nói: “Chắc đó là số mệnh rồi. Đối xử tốt với cô ấy vào, nếu không tao không tha cho mày đâu”.
Lễ ra mắt Jaeger tiến hành sớm một tháng, tổ chức vào đầu tháng Chín. Mọi
việc đều rất thuận lợi, Jaeger lại một lần nữa không làm mọi người thất
vọng, thu phục được tất cả cánh nhà báo và người trong nghề có có mặt
tại đó. Khi video quảng bá của Jaeger, trong đó có một đoạn bay thử ở
khe núi Tử Mai được phát, mọi người trong hội trường đều đứng dậy vỗ tay khen ngợi.
Đối tượng khách hàng lần này thậm chí còn rộng hơn
lần trước, có sự tham dự của các chuyên gia trong nhiều lĩnh vực như
chính trị, nông nghiệp, bảo vệ, vận chuyển hàng hóa … Có cả đơn hàng ký
ngay tại chỗ giá trị lên đến mấy trăm triệu.
Tiếp đó là mục hỏi
đáp tại chỗ, sau khi đặt câu hỏi về tính năng của Jeager, tất cả mọi
người đều biết tiếp theo sẽ là vấn đề cực kỳ nhạy cảm.
Ôn Địch đứng trên sân khấu như một nữ hoàng. Nam Kiều đứng trong một góc sau cánh gà, im lặng quán mọi thứ phía ngoài.
Thời Việt ngồi ở hàng ghế khách mời với tư cách nhà đầu tư.
Câu hỏi được đưa ra rất bình thường, là của một nhà báo kênh công nghệ của
một cổng thông tin điện tử có tiếng trong nước: “Xin hỏi tổng giám đốc
Ôn, Tức Khắc có gì muốn nói về vụ việc rò rỉ code cách đây không lâu?”.
Ôn Địch trả lời chắc nịch: “Đó đều là tin đồn thất thiệt do kẻ có ý đồ xấu tung ra. Tức Khắc Phi Hành chúng tôi có biện pháp bảo mật rất nghiêm
ngặt đối với kỹ thuật lõi, những thứ truyền ra đó chỉ là một số ít các
đoạn code đã bị loại bỏ. Chúng tôi cũng đã tiến hành truy cứu trách
nhiệm pháp luật đối với những người làm lộ bí mật công ty”
Lại một nhà báo khác đứng lên: “Vậy là các vị thừa nhận quả thực có chuyện rò rỉ code lập trình”.
Cả hội trường trở nên im ắng. Đây hoàn toàn không phải là một câu hỏi, nhà báo đó gần như ép người phát ngôn của Tức Khắc Phi Hành đích thân thừa
nhận chuyện này.
Ôn Địch ngập ngừng một chút rồi nói: “Đúng vậy”.
Nhà báo đó lại tiếp tục truy hỏi một cách gay gắt: “Nhưng theo như người
tiết lộ cho hay, họ có toàn bộ code lập trình hệ thống Phoenix của các
vị”.
Ôn Địch nói: “Chúng tôi hy vọng các nhà báo có thể điều tra
chân tướng sự thật, nhìn nhận đúng sự việc chứ không chỉ nghe và tin một chiều, dẫn dắt chiều hướng dư luận một cách sai lầm. Đoạn code quan
trọng nhất của Phoenix nằm trong tay nhân viên kỹ thuật cốt lõi của
chúng tôi, không thể bị rò rỉ toàn bộ được”.
Nhà báo đó nói:
“Theo tôi
được biết, chuyên ngành của tổng giám đốc Ôn là tài chính và
quản lý, không hề liên quan đến máy bay không người lái. Chúng tôi có ý
do tin rằng người sáng lập thực sự của Tức Khắc Phi Hành không phải là
cô. Không biết quý công ty có thể mời người lãnh đạo kỹ thuật ra đây trò chuyện với chúng tôi không. Tôi nghĩ tất cả mọi người trong ngành đều
vô cùng mong đợi”.
Sắc mặt Ôn Địch lập tức sầm xuống. Ngược lại,
khách mời và khán giả có mặt đều rất phấn khích, liên tục rỉ tai nhau,
ai cũng đều có vẻ phấn khởi và tò mò.
Không sai, trong cuộc họp
báo lần trước, mọi người có thể còn chưa nhận ra vấn đề này, nhưng buổi
họp báo lần này, rất nhiều người đã rõ. Tức Khắc Phi Hành hết lần này
đến lần khác giao một bài thi hoàn hảo cho thị trường, đưa ra sản phẩm
khiến người ta kinh ngạc vì tính năng vượt trội của nó, sau lưng chắc
chắn có một người tài năng xuất chúng là linh hồn của công ty.
Đối với công ty khởi nghiệp, người sáng lập thường đều sẽ đứng ra quảng bá
cho lý thuyết của mình và quảng bá sản phẩm với thị trường, nhưng linh
hồn của Tức Khắc Phi Hành lại chưa từng lộ mặt, sao có thể không khiến
mọi người muốn nhìn thấy được.
Ôn Địch còn đang cân nhắc, bên dưới đã có người không kìm được đứng dậy kêu lên:
“Hãy để người thiết kế Jaeger đứng ra nói chuyện đi!”.
“Đúng! Có thể cho chúng tôi trực tiếp trao đổi với người nghiên cứu phát triển sản phẩm không?”.
“Cô nói kỹ thuật quan trọng đều nằm trong tay nhân viên kỹ thuật cốt lõi của các vị, vậy có thể để anh ta chứng thực không?”
“Đúng vậy! Tôi đồng ý!”.
Người ở dưới càng nói càng ồn ào, càng lúc càng lớn tiếng. Ôn Địch đột nhiên
gõ vào micro, nói: “Mọi người yên lặng một chút. Nhân viên kỹ thuật của
chúng tôi không quen diễn thuyết trước đám đông, vì vậy vô cùng xin lỗi, không thể thỏa mãn nguyện vọng này của mọi người được”.
Phía dưới là tiếng kêu thất vọng của khán giả.
Ôn Địch ra hiệu cho mọi người im lặng, đang định nói tiếp thì đột nhiên bên dưới vang lên một giọng nói rất vang:
“Mọi người đoán không sai! Công ty này quả thực có một người sáng lập không
dám ra mặt! Để tôi cho mọi người biết đó là ai! Mọi người chắc đều từng
xem video chạy đua trong đêm ở bến tàu điện ngầm rồi chứ! Cô gái mặc đồ
trắng đã được làm mờ mặt trong đó chính là người sáng lập thực sự của
Tức Khắc Phi Hành!”.
Cả hội trường lập tức trở nên ồn ào, mọi người lũ lượt lấy điện thoại ra,, mở video đó để tìm kiếm.
Ôn Địch nhìn xuống, người vừa nói chính là Cơ Minh, giám đốc đầu tư cao
cấp của quỹ đầu tư Quang Tốc! Tên Cơ Minh này vì bỏ lỡ cơ hội đầu tư vào Tức Khắc Phi Hành nên bị người trong công ty dèm pha chỉ trỏ. Sau đó
hắn ta lại đến tìm Ôn Địch xin được tham gia vào đợt đầu tư mới, tất
nhiên là bị Ôn Địch từ chối. Hắn ta thấy mất mặt, cũng không chịu được
việc sếp suốt ngày lôi chuyện này ra sỉ nhục, bè giận dữ từ chức. Không
ngờ hôm nay lại đến đây!
Ôn Địch gọi bảo vệ: “Không được để người này nói thêm nữa, mời hắn ta ra ngoài”.
Thế nhưng Cơ Minh ngồi trong đám đông, bảo vệ muốn tiếp cận cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cơ Minh lại cao giọng nói: “Tôi tiết lộ thêm một tin nữa! Tất cả các nhà
đầu tư nghe cho kỹ đây! Các quỹ đầu tư lớn có cơ hội đầu tư vào công ty
rác rưởi này, các người đừng tưởng mình nhặt được vàng! Người không đầu
tư được mới là may mắn đấy!”.
“Cho các người biết, nhà đầu tư đợt trước của công ty rác rưởi này là một kẻ lừa đảo! Đúng! Không sai!
Chính là người đàn ông trong video quảng bá và video chạy đua trong đêm
đó!”.
Cơ Minh giơ tay chỉ về phía Thời Việt: “Mọi người nhìn cho
kỹ đi! Chính là người ngồi ở phía trước kia! Người này tên Thời Việt,
trước kia từng bị Học viện Quân sự khai trừ vì đánh cắp bí mật quân sự!
Sau khi bị đuổi học, hắn vẫn không thay đổi thói cũ, lừa đảo đánh nhau,
từng ngồi tù một năm rưỡi! Sau khi ra tù lại ngoắt mình biến thành nhà
đầu tư!”.
Mọi người có mặt đều ồ lên hỗn loạn, chấn động vô cùng. Ôn Địch gõ vào micro, “Mọi người yên lặng! Đừng nghe hững lời hoang
đường này! Phiền bảo vệ duy trì trật tự trong hội trường!”.
Nam
Kiều đứng sau cánh gà, hai tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên, cô gần như đã đi ra thì nhìn thấy Thời Việt ngồi ở hàng ghế đầu với ánh mắt
lạnh lùng, khẽ lắc đầu với cô.
Hai bảo vệ chạy tới giữ Cơ Minh,
kéo người này ra ngoài. Thế nhưng Cơ Minh vẫn điên cuồng gào lên: “Thời
Việt là kẻ lừa đảo! Hắn ta lừa cô gái kia, làm bạn trai của cô ta! Là
hắn ta ăn trộm code của Tức Khắc Phi Hành! Hắn ta đầu tư hơn hai mươi
triệu vào Tức Khắc Phi Hành là vì muốn nhân đợt rót vốn lần này rút vốn
ra!”.
“Các nhà đầu tư, định giá mấy tỉ đấy! Các vị tính xem, đây
là món lời gấp trăm lần! Bây giờ các vị đầu tư vào Tức Khắc Phi Hành,
lúc đó Thời Việt rút ra rồi bán code với giá cao, Tức Khắc Phi Hành lập
tức không còn chút giá trị nào! Không còn chút giá trị nào !”
“Chó không đổi được tính thích ăn phân đâu! Ăn cắp được một lần sẽ ăn cắp cả đời! Các vị nghĩ kỹ xem …”.
Cả hội trường náo động, các nhà đầu tư đã bước đầu đạt được hiệp thương đều lộ thần sắc nghiêm trọng, ánh mắt bán tín bán nghi.
Ôn Địch đang cố gắng bình ổn cơn phong ba này, Nam Kiều vội vã đi ra ngoài, Thời Việt đuổi theo cô, kéo cô lại ở cửa:
“Em đi đâu!”.
Nam Kiều giật tay ra, lạnh lùng nói: “Em đi tìm chị em, không thể để anh tiếp tục gánh cái oan này nữa”.
“Không được đi!”.
Thời Việt nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về, sắc mặt vừa lạnh lùng vừa hung dữ:
“Anh đã nói rồi! Không được đi!”.
Thời Việt kéo Nam Kiều vào một phòng nghỉ ở bên cạnh, đóng cửa xong liền hét lên: “Nam Kiều, sao em vẫn không hiểu? Em đi tìm chị em, khôi phục danh dự cho anh thì có ích gì? Hôm nay Cơ Minh đã nói hết những gì cần nói
rồi, lẽ nào còn vãn hồi được sao? Được! Cho dù chứng minh được anh không đánh cắp thông tin, vậy những chuyện khác thì sao? Anh chưa từng lừa
đảo đánh nhau sao? Anh có! Anh mượn tay An Ninh, xử lý hết những kẻ hại
bố anh năm đó! Anh chưa từng ngồi tù sao? Anh đã ngồi tù rồi! Bị xử mười năm! Là An Ninh đưa anh ra! Những việc này có thể xóa nhòa bằng một
cuộc khôi phục danh dự đơn giản hay sao?”.
Nam Kiều mím chặt môi, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Thời Việt chợt bình tĩnh lại, anh bắt đầu hối hận, hối hận mình nói năng nặng lời như vậy. Vừa rồi bị Cơ
Minh bôi nhọ, anh cũng rất phẫn nộ. Cuộc sống khó khăn bao năm qua tuy
đã mài mòn mọi góc nhọn của anh, nhưng đâu thể rửa sạch bầu máu nóng của một người đàn ông.
Anh thật sự phẫn nộ. Nhưng Nam Kiều có lỗi gì chứ? Tại sao anh lại trút hết cơn giận vào cô? Cô là người phụ nữ anh
yêu, là người anh muốn che chở cả đời. Anh giơ tay ôm chặt Nam Kiều vào
lòng.
“Anh xin lỗi”.
Một tay anh ôm Nam Kiều, tay kia tách từng ngón tay đang cắm sâu vào lòng bàn tay của cô ra.
“Anh không quan tâm bọn họ nhìn anh thế nào”.
Anh áp tay cô lên tim mình, “Ở đây trong sạch, em biết điều đó, thế là đủ rồi”.
Nam Kiều vùi đầu vào ngực anh.
Thời Việt nói: “Em nghe này, Nam Kiều, anh sẽ chuyển 40% cổ phần cho em, cả số nợ nữa”.
Nam Kiều đột nhiên đẩy anh ra, cắn răng nói: “Anh tưởng em thực sự bận tâm
đến mấy nhà đầu tư đó à? Không thích đầu tư thì cút!”. Cô hoàn toàn mất
hết bình tĩnh trong cơn nóng giận.
Thời Việt khẽ cười: “Em hơi bướng bỉnh quá rồi đấy”.
Cô lạnh lùng nói: “Em không bướng bỉnh, em nói nghiêm túc”.
Anh vuốt má cô: “Không phải em muốn điên sao? Không có đủ vốn thì em điên sao được?”.
Cô lạnh lùng tiếp: “Em không cần tiền của anh”.
Thời Việt mỉm cười: “Sau này còn có ‘của em’, ‘của anh’ sao?”.
Nam Kiều sững ra, chợt hiểu ra ý Thời Việt nói là tài sản thuộc sở hữu
chung sau khi cưới. Sắc mặt lập tức tươi tắn trở lại, cô chầm chậm nắm
lấy tay anh, ngẩng lên nhìn anh.
Thời Việt hiểu ánh mắt mong chờ của cô, anh khẽ cười, kéo cô vào lòng, nghiêng đầu hôn lên má cô. Nam Kiều bật cười, ôm lấy anh.
Thời Việt áp sát vào mái tóc dài của cô, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, trên mặt không còn nụ cười nào nữa.