Khích Hạo vội vã bước vào phòng giám đốc của Mộng Cảnh Tỉnh Táo, đóng cửa lại, ngồi phịch
xuống giường làm nệm nảy lên, khiến cuốn sách trên mặt Thời Việt rơi
xuống.
"Shit, vợ mày vỗ béo mày thành lợn rồi!".
Khích Hạo xoay người, một tay đè sát bên người Thời Việt. Thời Việt vốn đã ngồi
dậy lại bị ép nằm xuống, đôi mắt anh trợn lên lạnh lùng: "Mày làm cái gì đấy?".
"Anh Thời, nghe nói anh bán biệt thự suối nước nóng ở Tiêu Thang Sơn rồi à?".
"Ừ, sao"
"Hồi đó khó khăn lắm mới mua được với giá bốn triệu, bây giờ cứ thế mà bán đi à?"
Thời Việt đẩy Khích Hạo ra, ngồi dậy nói: "Tao còn tưởng việc gì to lắm mới
khiến mày hung hăn thế. Giá đất sốt hai, ba năm, tao thấy cũng tới hạn
rồi, không bán đi còn để đấy dưỡng lão chắc".
Khích Hạo hỏi: "Anh Thời, anh muốn đầu tư vào công ty cô kia thật đấy à?"
Thời Việt gật đầu: "Ừ, nếu là một vụ làm ăn chắc chắn có lãi, tại sao lại không làm?".
Khích Hạo nói: "Anh Thời, Vân Phong và Quang Tốc đều là công ty lớn còn không dám bỏ vốn".
Thời Việt cười: "tay họ Châu "mua hộp trả ngọc" là sai lầm. Mấy tay đầu tư
mạo hiểm khác chưa từng nhìn thấy món đồ chơi mới này, thấy cổ đông lớn
thứ hai là Châu Nhiên rút vốn, tất nhiên cũng không dám tùy tiện nhảy
vào".
Khích Hạo vẫn không hiểu: "Không phải cô gái đó chỉ làm mô hình máy bay thôi sao?".
Thời Việt hỏi: 'Mày từng thấy mô hình máy bay tự bay được à? Mô hình máy bay thông thường, mày nhìn được tới đâu thì nó cũng chỉ bay được tới đó.
Máy bay không người lái thì bay với khoảng cách mắt thường không nhìn
thấy được".
Mặt Khích Hạo đầy vẻ nghi hoặc: "Sao mà bay xa thế được?"
Thời Việt hôm nay rất kiên nhẫn giải thích: "Có phần mềm hệ thống bay điều khiển, định vị không gian ba chiều GPS, hiểu không?".
Khích Hạo gật đầu vẻ vất vả lắm mới hiểu.
Thời Việt nói tiếp: "Những kỹ thuật này đã được quân đội áp dụng mấy chục
năm cho máy bay không người rồi. Thời kỳ đầu, quân đội dùng nó để làm
bia bắn trên không, đến thập niên chín mươi thế kỷ trước, trong chiến
dịch quân sự ở Afghanistan, quân đội Mỹ lần đầu sử dụng máy bay không
người chiến thuật "Kẻ săn mồi" để tấn công tác chiến từ trên không.
Nhưng mãi đến mười năm trở lại đây, MEMS...cũng chính là bước đột phá
trong kỹ thuật hệ thống vi cơ điện tử, các loại máy bay không người cỡ
nhỏ và vừa mới thực sự ra đời".
"Trình độ kỹ thuật của cô gái kia còn tiến bộ hơn tao nghĩ. Nếu trong nhà không có GPS, máy bay thông
thường sẽ không thể nào bay lên được. Nhưng máy bay của cô ta thì có thể bay dựa vào máy truyền cảm MEMS. Nếu làm ra thành phẩm... chậc chậc,
khá là được đấy".
Khích Hạo nghe mà há hốc mồm, mắt sắp lọt tròng đến nơi.
"Mẹ nó chứ, anh Thời, anh sao anh hiểu cái đó vậy? Em còn chưa bao giờ nghe nói nữa!".
Thời Việt cầm sách lên đập vào người Khích Hạo: "Tao đã bảo mày đọc nhiều
sách vào! Học nhiều có văn hóa, không là thành lợn đấy!"
Khích Hạo ù ù cạc cạc nghe xong bị mắng xối xảm nhưng vẫn gặng hỏi: "Thứ đó có tác dụng gì chứ?"
Thời Việt cười lạnh lùng: "Đợi mày biết nó có tác dụng gì thì còn đến lượt tao đầu tư vào công ty đó sao?".
"Em vẫn cảm thấy, anh Thời ạ, anh đối xử hơi khác với cô gái đó". Khích Hạo lầm bầm: "Em thấy anh có ý với cô ấy".
Thời Việt gối tay sau đầu, lại uể oải nằm xuống.
"Cô gái này trêu đùa thì được, chứ lên giường..." Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo: "Thời Việt này chơi không nổi".
Cả đêm Nam Kiều không chợp mắt. Sau khi Thời Việt đi, cô nhận được email
của Ôn Địch báo rằng mấy quỹ đầu tư cuối cùng đã đều từ chối cả, lý do
vẫn là không tin tưởng vào tương lai sản phẩm của công ty sau khi thay
đổi mô hình. Ở châu Âu đã có một công ty sản xuất được máy bay không
người nhiều cánh quạt này rồi, nhưng chủ yếu sản xuất thành đồ chơi, hơn nữa còn là loại đồ chơi cao cấp đắt tiền. Họ không đoán được thị trường trong nước của sản phẩm này lớn đến đâu.
Trong hòm thư còn có
mấy bức thư xin nghỉ việc. Sau hơn hai tháng không được công ty trả
lương, nhiều nhân viên đã nhạy bén đánh hơn được những dấu hiệu bất
thường.
Tuy Ôn Địch đã nói chuyện riêng với mọi người, hy vọng
mọi người có thể kiên trì chờ đợi, công ty nhất định có thể huy động
được vốn phát triển bước tiếp theo, nhưng vẫn có những nhân viên bị quan xin nghỉ tìm việc mới.
"Trước đó, để thu mua lại cổ phần trong
tay Châu Nhiên, công ty đã dùng hết định mức tín dụng ngân hàng và một
phần lớn vốn lưu động. Chúng ta cũng đã quá hạn thanh toán cho các nhà
sản xuất rồi. Nếu trong vòng một tuần không huy động được vốn, chúng ta
sẽ không thể duy trì hoạt động bình thường của công ty nữa, đồng thời
rất có thể phải đối mặt với nguy cơ bị khởi kiện." Dây là lần đầu tiên
Ôn Địch dùng lời lẽ nghiêm trọng như vậy để cảnh báo trong thư. Công ty
đang gặp khó khăn rất lớn.
Tồi tệ hơn nữa, khi đưa phầm mềm cô
mới viết xong tối nay vào thiết bị mới chạy thử thì lại phát hiện ra lỗi thiết kế phần cứng, rất có thể sẽ phải sửa lại cả tổng thể, khiến thời
gian sản xuất sản phẩm lại kéo dài.
Nam Kiều nắm chặt bút chì
trong tay, "rắc" một tiếng, cây bút đã gãy làm đôi. Cô đưa tay ấn huyệt
Thái Dương, khàn giọng kêu lên một tiếng. Cô đã đánh giá thấp độ kho của việc huy động vốn. càng đánh giá thấp độ khó của việc chuyển đổi công
ty. Ba năm, Tức Khắc Phi Hành đã thuận buồm xuôi gió được ba năm rồi, cô mới đột ngột phát hiện ra mình chỉ vừa mới bước những bước đầu tiên.
Từ lúc sao mờ đến lúc trời sáng; từ lúc ngân hà lặn dần đến lúc mặt trời
nhô lên, cô nhìn thấy ánh sáng và bóng tối giao hòa, nghe thấy tiếng
bước chân nhân viên đã đi làm, một ngày mới đã bắt đầu.
Cửa phòng thực nghiệm bị đẩy ra.
"Dì ơi"
Nam Kiều ngẩng lên, một người phụ nữ trung niên tầm ba, bốn mươi tuổi dắt
theo một cậu nhóc mười ba, mười bốn tuổi đứng ở cửa. Đó là chị cả Nam
Cần và đứa cháu Trịnh Hạo của cô. Nam Cần lớn hơn Nam Kiều mười tuổi,
phong thái nổi trội, nho nhã, gương mặt có vài phần giống Nam Kiều nhưng trông rắn rỏi hơn một chút. "Hôm nay Tiểu Hạo đến công viên Triều Dương tham gia chạy bộ từ thiện, chị liền tiện thể qua xem thế nào". Cô ấy
thấy Nam Kiều sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt ngơ ngác thì nói: "Sao thế?
Không chào đón chị à?"
Nam Kiều nói: "Ngồi đi".
Lúc này, mấy nhân viên tới chào hỏi: "Cô giáo Nam đến chơi ạ!" "Tiểu Hạo lại đến đấy à!".
Vừa nhìn thấy họ là hai mắt Trịnh Hạo liền sáng lên.
Nam Cần vỗ đầu cậu bé, nói: “Không phải con suốt ngày đòi đến chơi máy bay với chú Thời Vũ sao? Đi đi!”.
Trịnh Hạo vui sướng reo lên rồi đi cùng mấy nhân viên đó. Trịnh Hạo là người
ủng hộ trung thành của dì Nam Kiều, cậu bé rất yêu thích máy bay, hễ
rảnh là lại lén chạy đến chơi, rất thân thiết với các kỹ sư trẻ kiêm
người điều khiển bay của Tức Khắc Phi Hành như Tần Thời Vũ.
Nam Cần đứng dậy đóng cửa, nhìn thấy vết máu trên áo Nam Kiều, nét mặt liền trở nên nghiêm khắc.
“Sao lại bị thương?”
Nam Cần xuất thân từ Học viện Quân sự, lại cũng từng giảng dạy ở đó, vừa
nhìn thấy vết rách trên tay áo Nam Kiều là biết ngay do dao chém.
“Không phải cả ngày em đều ở trong phòng thực nghiệm sao? Lại gây ra chuyện gì à?”. Có câu anh trai cả như bố, thế mà chị gái cả của Nam Kiều còn
nghiêm khắc hơn cả ông Nam Hoành Trụ. Nhà họ Nam vốn có một trai một gái ghép thành con số 10 hoàn hảo. Tên của hai chị em Nam Cần, Nam Tư được
lấy từ ý “thạo nghề là nhờ cần cù, thành công nhờ có suy tư chu toàn”.
Hai con người này đều có tiền đồ xán lạn, nhất là con gái lớn Nam Cần,
tính giống hệt ông Nam Hoành Trụ, ông thường gọi trêu cô là “tướng môn
hổ nữ” và cô cùng yêu chiều cô con gái này.
Thế nhưng tai họa ập
đến bất ngờ, năm mười tuổi, Nam Cần mắc bệnh máu trắng, điều trị bằng đủ các phương pháp không hiệu quả. Mẹ Nam Cần khi đó đã ba mưới sáu tuổi
buộc phải sinh Nam Kiều, dùng máu dây rốn cứu Nam Cần, Nam Cần may mắn
nhờ thế thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Nam Cần biết cô em gái này cứu mạng mình nên rất quan tâm chăm sóc, thế nhưng Nam Kiều lại thấy áp lực
trước sự quan tâm này.
“Tối qua ra ngoài ăn tối, gặp phải một đám đánh nhau nên mới bị thương nhẹ”.
Nam Cần nhìn chằm chằm vào mắt cô, tất nhiên là không dễ tin dến thế. “Đừng nói là cả nước, e là trị an cả thế giới cũng không đâu bằng Bắc Kinh.
Cầm dao đánh nhau, em đùa chị à?”.
Nam Kiều nói: “Dù sao thì em cũng không sao”.
Tuy biết cô em gái này rất cứng đầu, Nam Cần vẫn thấy bực mình.
“Được, bỏ qua chuyện đó. Đã ba tháng sau tết Dương rồi mà em vẫn không xin lỗi bố một câu, em còn định cứng đầu đến bao giờ?”
“Em hủy đám cưới với Châu Nhiên là sai sao?”
“Em có biết làm vậy khiến bố khó xử lắm không? Nhà họ Châu có địa vị, coi
như môn đăng hộ đối với nhà ta. Chú Châu đã tát Châu Nhiên một cái trước mặt hai nhà, bắt cậu ta xin lỗi, nhưng còn bố thì sao? Bố sẽ rất mất
mặt, trước kia hai gia đình qua lại như thông gia, bây giờ lại đột nhiên chẳng còn quan hệ gì nữa! Nếu người khác hỏi, bố có thể nói: “Con gái
tội bị Châu Nhiên phản bội nên hủy đám cưới” sao? Rõ ràng là không! Em
sắp ba mươi rồi, không thể suy nghĩ cho bố mẹ chút sao?”.
Nam
Kiều lạnh lùng nói: “Chị, ý chị là Châu Nhiên lén cặp bồ, nhưng em không thể hủy đám cưới, phải sống với anh ta cả đời sao?”.
Nam Kiều
đáp: “Chuyện này cần em ra mặt sao? Đừng nói bố, chú Châu cũng không tha cho Châu Nhiên! Dạy nó một bài học, bắt nó sửa là xong. Con bé đó có là gì đâu, sao ảnh hưởng đến địa vị của em được. Em tự mình ra mặt là tự
hạ thấp giá trị của bản thân!”. Cô nghiêm khắc nhìn Nam Kiều nói tiếp:
“Em đã là người nhà họ Nam thì chuyện hôn nhân đại sự không phải là
chuyện của một mình em! Dù em không coi trọng những chuyện đó, chỉ coi
mình là người bình thường, nhưng bên nhà trai có thể không coi trọng ao? Trong đám con trai theo đuổi em, có đứa nào là không quan tâm dến gia
cảnh thân phận em chứ?”
Nam Kiều cúi đầu im lặng. Đúng vậy, gia
cảnh thân phận của cô là thứ không dễ gì bỏ qua với bất kỳ ai. Từ khi
sinh ra, cô đã bị đóng lên con dấu “con gái của Nam Hoành Trụ”. Từ tham
mưu quân đội ở doanh trại tỉnh H đến sư trưởng sư đoàn không quân X, đến khi trở thành tư lệnh viên của sư đoàn không quân Bắc Kinh ba năm
trước, ba cô lập được rất nhiền quân công hiển hách, con đường thăng
tiến cũng thuận lợi và rộng mở vô cùng. Anh và chị cô cũng đạt được
những thành tựu không nhỏ, bước chân ra ngoài, có ai là không khen ngài
tư lệnh viên có hai đứa con tài giỏi xuất chúng?
Chỉ có mình cô
là giống như cây cỏ nhỏ bé yếu ớt, run rẩy nép sau lưng bố và anh trai,
chị gái; không thích giao du, sở thích cũng lạ lùng, không muốn đi theo
con đường bố đã vạch sẵn. Sau tám năm du học châu Âu, cô trở về theo bố
đi dự tiệc, không ai biết cô là con gái út nhà họ Nam, thậm chí mọi
người đã quên nhà họ Nam còn có đứa con thứ ba.
Nam Cần nói: “Bố
rất hối hận, nói không nên cho em ra nước ngoài lâu như vậy, bây giờ
không quản nổi em nữa”. Rồi thở dài, nói thêm: “Bố đã sáu mươi ba tuổi
rồi”.
Nam Kiều nói khẽ: “Em xin lỗi, sau này mỗi tuần em sẽ về thăm bố mẹ một lần”.
Nam Cần trừng mắt nhìn cô: “Bố nói còn hai năm nữa bố sẽ về hưu, em cũng
lớn rồi, tranh thủ lúc bố còn đương chức thì lấy chồng đi, lần này phải
tìm được một người trị được em”.
Đôi mày dài của Nam Kiều nhíu lại.
“Đừng nói với chị là không có tình cảm gì đó, hồi đầu Châu Nhiên theo đuổi
em, chẳng phải em cũng không thích sao? Đến lúc người ta theo đuổi em
hai năm, từ Bắc Kinh vượt đại dương đuổi sang tận Đức, em chả thích là
gì? Tình cảm có thể vun đắp, chỉ cần môn đăng hộ đối là sẽ có tiếng nói
chung”.
“Chị thấy Thường Kiếm Hùng cũng được đấy, từ lúc ở Học
viện Quân sự Không quân, chị đã nhận ra cậu ta thích em rồi. Người trong quân đội ra, biết rõ gia cảnh tính tình, bồi dưỡng một chút là có tiền
đồ rộng lớn”.
Nam Cần còn muốn tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Nam Kiều thì đã bị Nam Kiều ngắt lời: “Dạo này em không có thời gian”.
Nam Cần cũng giận: “Chuyện cưới hỏi quan trọng hay chuyện công ty của em quan trọng?”.
Nam Kiều không nể mặt chị cả chút nào: “Chuyện công ty”.
Nam Cần giận đến mức biến sắc: “Sao em vẫn cứng đầu cứng cổ, cố chấp quá vậy?”.
Nam Kiều đi tới bên tường, ấn nút biến bức tường kính trở thành trong suốt, nhìn rõ được khu làm việc bên ngoài. “Chị, hồi nhỏ bố kể chuyện cho em
nghe, có một câu em nhớ rất rõ: “Các anh em giao tính mạng vào tay
bố,
dù có chết, bố cũng không thể phụ lòng họ”. Cô chỉ tay ra phía ngoài:
“họ đều là anh em của em, cùng em mất ba năm tuổi trẻ ở đây, em chắc
chắc không thể để ba năm của họ phí hoài”.
“Tức Khắc Phi Hành sẽ không sụp đổ, em cũng sẽ không bao giờ từ bỏ”. Chắc chắn không từ bỏ.
Cả đời chỉ làm một việc, không bao giờ từ bỏ.
Nam Kiều tới Mộng Cảnh Tỉnh Táo. Lần này đi vào thứ Bảy, cô mới thực sự
biết thế nào là “nổi tiếng với vũ hội hóa trang lúc nữa đêm”. Ai muốn
vào phải trả tiền, một nghìn tệ. Nam Kiều không thích mang ví, cũng
không dùng thẻ ngân hàng. Cô quen mang theo tiền mặt, mười tờ, một nghìn tệ. Thế là cô dùng hết tất cả số tiền mang theo. Nhưng nhân viên thu
tiền lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Tất nhiên Nam Kiều biết tại sao…
tất cả mọi người dều ăn mặc kỳ quái, trang điểm dị thường, chỉ có mình
cô vì quá bình thường nên trở thành bất thường. Chủ đề “Monument
Valley”.
Khi trò chơi này mới ra mắt, cô từng chơi bằng điện
thoại của Ôn Địch, đó là một trò chơi lợi dụng ảo giác không gian để tạo ra các mê cung mà bạn phải vượt qua.
Trong Mộng Cảnh Tỉnh Táo,
cảnh thật được dựng nên kết hợp với màn chiếu ba chiều tạo ra một thế
giới mê cung như thật, cho nên trong đó có người thật, cũng có nhân vật
ảo do máy chiếu ba chiều tạo ra. Vũ công biểu diễn trên sân khấu, máy
chiếu ba chiều chiếu hình ảnh sóng biển lên, các vũ công như đang bước
đi trên sóng; máy chiếu chiếu lửa đỏ xuống sân khấu, họ như đang nhảy
múa trong lửa. Trong tay họ xuất hiện chim và hoa ngũ sắc, trông không
thể phân biệt được là thật hay ảo. Khách khứa đến đây chơi vui hết mình, thời khắc nửa say nửa tỉnh cũng là thời khắc vừa mộng vừa ảo.
Mộng Cảnh Tỉnh Táo chẳng phải chính là không biết Trang Chu nằm mơ biến
thành bướm, hay bướm nằm mơ hóa thành Trang Chu đó sao? Cũng giống như
cửa “Sườn dốc” trong trò Monument Valley, công chúa Ida đi qua những bức tường đá chật hẹp trong thung lũng vừa sâu vừa tối đen như mực, tình cờ phát hiện một con quạ trắng đối diện với mình. Rốt cuộc công chúa là
quạ hay quạ là công chúa, ai mà biết được đây.
Nam Kiều bị kẹt
giữa đám đông đang lắc lư theo nhạc, lúc này mới nghĩ ra mình không nhớ
tên người đàn ông kia thì biết tìm từ đâu bây giờ. Hơn nữa mọi người
xung quanh ai cũng hóa trang, dù nhớ mặt anh cô cũng anh cô cũng không
nhận ra được. Đang lúc không biết làm sao, cô chợt nhìn thấy chính mình
được tạo ra từ màn hình chiếu ba chiều. Cô đuổi theo, “Nam Kiều” ảo đó
biến mất, sau đó một “Nam Kiều” lại xuất hiện ở nơi khac. Một người, hai người, ba người, càng ngày càng nhiều “Nam Kiều”,tất cả đều tụ về một
hướng.
Đó là một cái cầu thang Penrose, người đứng trên đỉnh bậc
thang là một phù thủy quạ đen mặc trường bào đen, đeo mặt nạ. Các “Nam
Kiều” ảo đột ngột biến mất, Nam Kiều bước về phía đó. Phù thủy quạ đen
đặt tay phải lên ngực, hơn nghiêng người, ngân nga: “Bóng ma chờ đợi rất lâu trong đêm tối. Nàng công chúa ăn trộm, tại sao nàng quay lại?”.
Giọng anh rất êm tai, mang vẻ lịch sự xa cách nhưng lại mê hoặc như bóng tối. Nam Kiều bỗng cảm thấy người đàn ông này hạ lưu cũng ra hạ lưu một cách rất đẳng cấp.
Thời Việt từng bước đi xuống bậc thang, lịch sự
đưa tay về phía Nam Kiều. Nam Kiều hơi chau mày nhưng vẫn đặt tay lên
tay anh. Thời Việt nắm lấy tay cô, dắt cô ra ngoài. Anh cao lớn, đeo mặt nạ dữ dằn đáng sợ, đi đằng trước không khác gì máy mở đường. Trong quán bar, mọi người đang chen nhau điên cuồng nhảy múa, nhìn thấy Thời Việt
bèn chủ động nhường đường.
Thời Việt đưa Nam Kiều ra bằng cửa
ngách của Mộng Cảnh Tỉnh Táo, tới một hành lang nhỏ hẹp và ngắn. Cửa
thoát hiểm trên tần hành lang đóng chặt, một ngọn đèn lặng lẽ sáng. Hành lang không một bóng người, chỉ đủ rộng cho hai người sánh bước, nên khi Thời Việt và Nam Kiều đứng mặt đối mặt, giữa hai người chẳng còn mấy
không gian.
Thời Việt gỡ chiếc mặt nạ xấu xí xuống, gương mặt
dưới lớp mặt nạ càng trở nên đẹp đẽ tuấn tú. Dưới ánh đèn, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, anh nửa cười nửa không, châm một điếu thuốc.
“Cô Nam tìm tôi là vì cuối cùng cũng có nhu cầu sao?”. Anh cúi đầu, khẽ nhả một hơi thuốc sát bên tai Nam Kiều, cố ý hạ giọng nói: “Bất kể là yêu
cầu gì… tôi đều có thể thỏa mãn cô Nam”.
Nam Kiều nhăn mày tránh ra một chút, nói: “Anh hạ lưu quá”.
Thời Việt thong thả dựa tường khoanh tay, hàm răng đều đặn trông vừa trắng
vừa sắc như của loài thú dữ. Anh cắn điếu thuốc, khinh bỉ cười nói: “Tôi chính là một tên lưu manh, lưu manh không hạ lưu thì sao còn gọi là lưu manh?”.
Nam Kiều không muốn nghe anh nói linh tinh, “Tôi đồng ý điều kiện của anh”.
Cô đồng ý nhanh chống như vậy lại khiến Thời Việt bất ngờ. Anh cầm điếu
thuốc, nheo mắt lại dò xét như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Nam Kiều, “Cô Nam nghĩ thông nhanh vậy sao?”
Nam Kiều nói: “Tôi có một yêu cầu”.
Thời Việt khẽ cười, ánh mắt đầy chờ đợi: “Cô Nam cứ nói”.
Nam Kiều: “Tôi muốn vay thêm sáu triệu nữa, phương thức vay nợ”.
Thời Việt sững người, cười nói: “Cô na, cô đòi hỏi cao quá”
Nam Kiều lạnh nhạt đáp: “Không phải anh nói có yêu cầu gì thì anh cũng thỏa mãn sao?”.
Thời Việt lại nheo mắt, trông càng có vẻ vô cùng hứng thú. Anh trêu đùa cô, cô bèn dùng nó để chơi ngược lại anh.
“Lãi suất thì sao?”. Anh hỏi.
“Thêm 10% trên lãi suất cơ bản”.
Thời Việt cười ha ha, tựa lưng vào bức tường phía sau, vừa suy nghĩ vừa hút
một hơi thuốc: “Cô Nam, cô đã tính tỉ suất vay cao thế nào chưa? Lãi
suất thấp như vậy, tôi chỉ cần cho vay nặng lãi cũng thu về được số tiền cao gấp hai, ba lần của cô rồi”.
Nam Kiều bình tĩnh nói: “Anh cho tôi vay tiền thì không có rủi ro”.
“Không có rủi ro?” Thời Việt từ từ cuối xuống áp sát Nam Kiều, trầm ngâm nói:
“Cô Nam…không xe, không nhà, công ty cũng không có bất động sản, cô có
thể lấy gì ra thế chấp, lấy gì ra bảo lãnh?”. Ngón tay anh chậm rãi cuốn một lọn tóc trên vai Nam Kiều, “Chẳng lẽ… cô Nam định thế chấp bản thân cho tôi?”.
“Được “.
Thời Việt hoàn toàn không ngờ Nam Kiều lại dứt khoát đồng ý với lời cợt nhả của anh như vậy.
Cô ngẩng lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh không phải ảo tưởng
đâu, nội trong hai năm, tôi nhất định sẽ trả anh cả gốc lẫn lãi”. Nam
Kiều hạ quyết tâm tìm Thời Việt vay vốn sau khi đã suy nghĩ kỹ càng,
cũng đã bàn bạc với Ôn Địch và hai người đồng sáng lập khác. Đối với cô, hai mươi triệu tệ không khó kiếm, chỉ cần cô chịu cúi đầu trước bố
mình. Nhưng cô không thể làm được. Việc này không chỉ liên quan đến tự
tôn của cô, mà còn vì thân phận của bố cô.
Từ nghiên cứu hệ thống điều khiển bay, cô chuyển sang làm máy bay không người lái, có nghĩa cô đặt chân vào một lĩnh vực nhạy cảm liên quan đến đất nước và an ninh
công cộng. Khác với máy bay dân dụng thuộc quản lý của cục hàng không,
máy bay không người trực thuộc quản lý của không quân, tuy nhiện nay cơ
chế quản lý cụ thể vẫn còn để trống.
Bố cô là quân nhân ưu tú
từng trải qua thời kỳ đó, ông trung thành, chính trực, tuân thủ nguyên
tắc. Nam Kiều không muốn việc mình làm khiến cho thanh danh – thứ mà bố
quý trọng như sinh mạng bị nhuốm bất cứ vết nhơ nào, cho dù chỉ là bị
người khác chỉ trỏ suy đoán bừa bãi đi nữa.
Cô độc lập, Tức Khắc Phi Hành của cô cũng độc lập.
Giá Thời Việt đưa ra quả là không hợp lý, nhưng trước mắt, ai có thể nhanh
chóng ứng ra một số tiền lớn như vậy cho cô? Cô cần giải quyết mối nguy
sát sườn. Ôn Địch đã tính toán chuẩn xác rồi, nếu có thể vay thêm được
sáu triệu tệ với lãi suất như thế, có lẽ vụ làm ăn này cũng sẽ trở nên
hợp lý hơn.
Một đốm lửa đỏ lặng lẽ cháy lên trong hành lang tối
tăm. Nam Kiều biết người đàn ông này đang suy nghĩ, không hiểu vì sao cô lại rất hy vọng anh đồng ý, tuy Ôn Địch quyết liệt phản đối để một
người hoàn toàn không rõ lai lịch trở thành cổ đông công ty. Có lẽ là vì đêm đó, trong bãi để xe, anh đứng ra bảo vệ cô, lại cùng cô chạy trốn
khiến cô cảm thấy tin tưởng. Niềm tin này đơn giản mà trực diện, cô tự
hỏi, chỉ cảm thấy thậm chí mình con tin anh ta hơn tin Châu Nhiên trước
kia.
Thời Việt dụi tắt điếu thuốc vào bức tường vữa sần sùi, nói: “Thời Việt tôi nói lời giữ lời, coi như là cùng cô Nam chơi một ván
đi”.
Ôn Địch đã soạn xong hợp đồng điện tử, Thời Việt xem qua,
không yêu cầu sửa đổi gì. Anh in ra rồi ký tên đóng dấu ngay tại chỗ với Nam Kiều. Nam Kiều dùng dấu của Tức Khắc Phi Hành và ký tên mình dưới
người đại diện pháp lý.
Thời Việt đọc thật kỹ hai chữ “Nam Kiều”, mím môi cười, lấy con dấu của mình chấm vào mực đỏ đóng lên hợp đồng,
sau đó còn lăn dấu ngón cái.
Nam Kiều hỏi: “Sao không ký tên?”.
Thời Việt cười khẽ: “Chữ quá xấu, không muốn làm mất mặt với cô Nam”.
Ngón tay anh lướt qua hai cái tên “Thời Việt”, “Nam Kiều”, không bỏ qua bất
cứ cơ hội nào để trên chọc Nam Kiều: “Cô Nam, cô không thấy chúng ta là
một cặp trời sinh sao? Ngay cái tên cũng xứng đôi vô cùng”.
“Kiều là cây lớn, Việt là cây xanh um tùm.
Nam Kiều nhớ tới nguồn gốc cái tên của mình. Ba mẹ vốn chỉ định sinh hai
đứa con, chữ “Cần” và chữ “Tư” được trao cho chị cả và anh hai, không
ngờ rẵng sẽ có cô trên đời. Nghe mẹ cô nói, cái tên này cũng được đặt
một cách vội vã, ba cô nhìn thấy một cái cây lớn không biết tên gì bên
ngoài phong sinh, bèn nói vậy thì đặt là Nam Kiều đi.
Chị cô luôn nói cô giống như một khúc gỗ. Cô thích kim loại, cũng thích cây cối,
vậy nên cảm thấy mình có giống khúc gỗ cũng chẳng sao. Trước dây từng
nghe thấy tên anh rất nhiều lần, nhưng chưa bao gờ cô nghĩ đó là chữ
“Việt”, có bộ mộc bên cạnh. Cô ngước mắt nhìn, anh hơi tựa vào tường, có vẻ buông thả bất cần đời, nhưng lưng lại rất thẳng, giống như một cái
cây cao lớn xanh um đang khoe hết cành lá.
Bỗng nhiên cô liền nhớ được tên anh.