Khi về, Thời Việt tiễn Nam Kiều ra cửa thang máy, Nam Kiều chợt nhớ ra một chuyện bèn quay đầu lại: “Thời Việt”.
Thời Việt: “Sao?”
“Anh phải trả tôi một nghìn tệ”.
Thời Việt vừa nghe liền biết là chuyện gì, anh vui vẻ cười, đuôi mắt cong
cong: “Cô vào bar của tôi, mất tiền mua vé là chuyện đương nhiên, làm gì có chuyện đòi lại?”
Nam Kiều nghiêm nghị nghĩ một lúc, nói: “Thế thì cho tôi mượn một trăm tệ, tôi phải bắt taxi về nhà”
Thời Việt thích nhìn thấy Nam Kiều khó xử. Tuy lúc nào cô cũng lạnh lùng,
mặt không có nhiều biểu cảm nhưng nếu nhìn kỹ, đôi mắt cô có những biến
đổi rất nhỏ mà phong phú. Thời Việt nhìn thấy hết những điều đó, anh vẫy tay với một người mặc đồ quạ trắng đứng cửa Mộng Cảnh Tỉnh Táo: “Cho
anh Thời mượn xe dùng chút”.
Một chiếc chìa khóa được ném vụt
tới, con quạ trắng nọ còn trêu với theo: “Anh Thời, xe em rộng rãi lắm,
anh cứ chơi thoải mái!”.
Nam Kiều nhíu mày nhìn Thời Việt. Anh giơ chiếc chìa khóa trong tay lên nói: “Tôi đưa cô về”.
Nam Kiều lên xe, im lặng cài đai an toàn. Thời Việt lái xe ra khỏi bãi đỗ, sắc đêm bên ngoài trong lành mát mẻ.
Thời Việt nói: “Cô Nam thật là to gan”.
Nam Kiều nói: “Sao anh lại nói vậy?”.
Thời Việt đánh vô lăng, tránh dòng xe cộ đông nghịt trên đường một cách
chuẩn xác, nói: “Tối khuya, cô nam quả nữ, cô Nam không sợ tôi làm bậy
sao?”.
Nam Kiều lạnh nhạt đáp: “Chưa biết là ai thiệt đâu”.
Thời Việt hơi sững lại rồi phá ra cười.
Thời Việt đưa Nam Kiều tới tận dưới lầu nhà cô. Hai người không nói gì suốt
dọc đường. Ánh trăng rất đẹp, Nam Kiều nhìn hai cái bóng một dài một
ngắn bước rất đều nhau trên mặt đất. Cô tình cờ quay sang nhìn Thời
Việt, anh cũng quay đầu nhìn về phía cô, ánh trăng tạo ra một quầng sáng lạnh lùng trên người anh.
Đến cửa đơn nguyên, Nam Kiều nói: “Tôi đến rồi”.
Thời Việt gật đầu, ra dấu bảo cô lên đi.
Nam Kiều về chung cư, bật đèn, đun nước nhưng cứ cảm thấy thiếu thiếu điều
gì. Cô vào nhà vệ sinh, mở cửa sổ, nhìn thấy Thời Việt dưới lầu vừa quay người, đi ra ngoài tiểu khu, bóng người mặc vest đen hòa dần rồi mất
hẳn vào màn đêm.
Hôm sau tới công ty, Ôn Địch cười tươi như hoa,
gương mặt đầy vẻ nhẹ nhõm, nói với Nam Kiều tiền đã vào hết tài khoản,
có điều không phải là hai mươi triệu mà là hai mươi triệu lẻ một nghìn
tệ. Nam Kiều nghĩ về số lẻ một nghìn tệ đó mà nghiến răng ken két.
Ôn Địch vốn lo sau khi trở thành cổ đông lớn thứ hai sau Nam Kiều, Thời
Việt sẽ can thiệp vào nghiệp vụ của công ty, giống như Châu Nhiên trước
kia, không ngờ một thời gian dài sau đó, anh không hề lộ mặt.
Nam Kiều dồn hết tâm trí vào việc sửa đổi và sản xuất thiết bị mới, một
tháng sau, máy bay tên IXI cuối cùng cũng có thể bắt đầu được đặt trước
trên thị trường. Việc này khiến người trong giới vô cùng chấn động, dù
sao đây cũng là máy bay không người lái nhiều cánh đầu tiên trong nước,
tỉ suất giữa hiệu năng và giá cả cũng hoàn toàn hơn hẳn sản phẩm nước
ngoài. Chỉ có điều đối tượng khách hàng của mẫu máy bay này còn ít, tuy
được đánh giá tốt nhưng chỉ bán được cho người trong giới yêu thích máy
bay.
Ôn Địch đau đầu với lượng tiêu thụ, còn Nam Kiều lại vãn
bình thản chậm rãi như trước kia, nghĩ cách làm sao để hoàn thiện tính
ổn định khi bay, tăng thời gian bay liên tục và làm thế nào để việc điều khiển trở nên dễ dàng hơn, dễ đến mức thẳng ngốc cũng điều khiển được.
Bắc Kinh bước vào mùa vạn vật đâm chồi nảy lộc, khi Nam Kiều gần như sắp
quên Thời Việt đến nơi, cô lại tình cờ nhìn thấy anh. Nam Kiều có thói
quen tập thể dục buổi sáng, thói quen này là do ba cô rèn cho từ nhỏ, cô lớn lên trong quân doanh, mỗi sáng thức dậy cùng tiếng còi gọi sáng của các chú bộ đội, ngày mới bắt đầu bằng việc rèn luyện thể lực, ngày nào
lười không tập chắc chắn sẽ bị phạt.
Nơi Nam Kiều tập thể dục
chính là công viên Triều Dương gần nhà. Cô dậy sớm, cố tình chọn tuyến
dường chạy bộ yên tĩnh, ít người qua lại, như thế cô có thể vừa chạy vừa nghĩ một số chuyện. Thế nhưng sự yên tĩnh này cuối cùng đã bị Thời Việt phá vỡ vào một ngày nọ.
Thời Việt dắt theo ba con chó. Cả ba đều là giống cho chăn cừu của Đức, còn được gọi nôm na là chó becgie. Ba
con con nào con nấy cao to lừng lững, cơ bắp săn chắc cuồn cuộn. Cả ba
đều ngẩng cao đầu, trông vừa tự tin vừa ung dung.
Thời Việt chào cô từ xa: “Chào buổi sáng, cô Nam”.
Mùa xuân tháng Tư trời còn chưa ấm hẳn, thế nhưng Thời Việt chỉ mặc độc một chiếc áo phông trắng, lộ ra làn da nâu rám nắng.
Nam Kiều dừng lại nhìn anh đăm đăm, “Sao anh lại ở đây?”.
Thời Việt nhìn quanh, đáp: “Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam nhà tôi đều thấy chỗ này rất tuyệt”.
Nam Kiều nói: “Trông thần sắc chúng rất giống anh”.
Thời Việt nheo mắt lại với vẻ nguy hiểm rồi cười ha ha, đột nhiên tháo xích
cổ hai con chó chỉ vào Nam Kiều ra lệnh: “Lão Nhị, Lão Tam! Cắn cô ta”.
Hai con becgie Đức sủa hai tiếng rồi lao đi như tên bắn, chạy thẳng về phía Nam Kiều. Cô nhìn bộ dạng ung dung thản nhiên, sắc mặt lạnh lùng ẩn
trong vẻ bông lơn của Thời Việt là biết thôi hỏng rồi, anh ta làm thật
rồi. Tất nhiên, cô co giò bỏ chạy, lao thẳng vào khu rừng nhỏ bên cạnh.
Khu rừng này vốn là bãi chơi bắn súng CS bày đầy các chướng ngại vật như
chiến hào, bao cát, nơi trú ẩn và cả những bức tường đổ nát. Thường Kiếm Hùng nói Tức Khắc Phi Hành là một công ty toàn đàn ông, tất nhiên phải
tăng độ nam tính, suốt ngày ngồi trong văn phòng sẽ chết sớm, thế là
tuần nào cũng tổ chức cho nhân viên của Tức Khắc tới công viên Triều
Dương đá bóng hoặc rèn luyện thể chất ngoài trời. Ôn Địch cảm thấy đâu
là một giải pháp rất hay để xây dựng đội nghĩ nên rất ủng hộ. Nam Kiều
thỉnh thoảng cũng bị Thường Kiếm Hùng kéo tới chơi, vì thế khá quen
thuộc với địa hình mảnh rừng.
Hai con chó không biết bao lâu rồi
chưa được Thời Việt thả ra, cứ như chó dại lao đến như lên cơn, bắt kịp
là cắn ngay. Nam Kiều hoàn toàn không có thời gian quay lại, cắm dầu
chạy điên trong rừng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hai con chó làm gãy
cành cây và tiếng móng chúng đạp bình bịch trên nền đất. Điều đáng sợ
nhất là chúng còn biết phối hợp chiến thuật bao vây hai bên, một con
đuổi một con tấn công! Nam Kiều buộc phải trèo lên một bức tường cao đổ
nát, hai con chó mấy lần chồm lên gót chân cô, bị cô đá bay xuống. Mau
mà khi chạy bộ cô luôn mặc đồ thể thao bó sát, nếu mặc đồ rộng một chút e đã bị chó cắn lôi xuống rồi.
Nam Kiều giật tai nghe xuống, nhân
lúc Lão Nhị lao lên liền tròng vào cổ nó, thắt nút chết. Nút thắt này
thoạt trông thì đơn giản nhưng càng giãy giụa lại càng thít chặt. Chó có hung tợn thế nào cũng không thông minh như người, bất kể giãy giụa thế
nào, Nam Kiều cũng siết chặt nó không buông, Lão Tam đứng cạnh không
biết làm gì, cứ lượn lờ bên dưới sủa oăng oẳng.
Khi tiếng rên của Lão Nhị yếu như sắp ngạt thở đến nơi, đột nhiên một con chó cao to hơn
bỗng lao vút về phía cô. Nam Kiều bị bất ngời, khẽ kêu một tiếng rồi ngã từ trên bức tường xuống, rơi vào vòng tay một người. Tiếng cười trầm
trầm của Thời Việt vang lên bên tai: “Cô Nam đúng là không vừa, suýt nữa thì Lão Nhị nhà tôi tiêu đời”
Nam Kiều xoay phắt người, giơ chân lên gối vào giữa hai chân Thời Việt. Thời Việt đã đề phòng sẵn, chỉ hơi thu người lại, dùng một tay ấn đầu gối Nam Kiều, cười đểu nói: “Lão Nhị này mà cũng tiêu đời nữa thì chết”.
Nhưng đòn đó của Nam Kiều chỉ là đòn giả, nhân lúc anh bông lơn chọc ghẹo, cô đấm một cú vào bụng anh.
“Shit!”.
Thời Việt đau cong cả người, Nam Kiều đè cánh tay lên gáy anh, nói không chút nể tình: “Có hỏng hết cũng đáng đời anh!”
Ba con chó vây lại trừng mắt nhìn Nam Kiều, chỉ có điều Lão Nhị còn đang
ho, cảnh tượng có chút buồn cười. Thời Việt vỗ vào đùi trái, thở ra một
hơi rồi nói: “Ngồi”.
Ba con chó ngồi xuống với vẻ rất không cam
lòng. Lúc này, Nam Kiều mới thả tay ra: “Trong vành đai bốn không được
phép nuôi chó giống lớn”.
Thời Việt đỡ đau đứng dậy, giảo hoạt
đáp: “Tôi là dân nhà quê vừa mới vào thành phố, không biết những quy
định này”. Anh vỗ vào phía bên cạnh chân, ba con cho liền đồng thời đổi
tư thế, ngồi thẳng dậy.
Nam Kiều lạnh lùng nói: ‘Trông chó của anh cho cẩn thận”.
Thời Việt đáp: “Chúng rất nghe lời, chưa bao giờ cắn ai…”. Anh nhìn Nam Kiều, chậm rãi nhấn mạnh: “Chỉ ham chơi thôi”.
Ba con chó liền đồng thời thè lưỡi ra, phát ra tiếng “hà, hà hà” như đang
phụ họa. Lão Nhị “hà hà” xong còn ho “khụ khụ” mấy tiếng, đôi mắt đen
lấy nhìn Nam Kiều đầy giận dữ. Nam Kiều cảm thấy thật khó nói lý với một người ba chó này, cứ có cảm giác mình mình không thể địch lại cả bốn.
Người dựa hơi chó là thế nào, cuối cùng cô cũng được chứng kiến rồi.
Mười phút vận động vừa rồi cũng bằng một tiếng chạy bộ bình thường, cô bèn lau mồ hôi chuẩn bị đi về.
“Sao anh lại ở đây?”.
Cô không quay đầu lại cũng biết Thời Việt đang dắt chó thong thả đi sau.
“Tôi luôn mua nhà ở gần nơi cô gái tôi thích ở”. Thời Việt vừa cười giả tạo vừa nói.
“Lúc nãy anh nói mới từ ngoại ô vào thành phố”.
“Đúng thế”. Thời Việt nói không chút xấu hổ “Tôi vốn thích một cô em ở quê,
gặp được cô Nam liền quyết định từ bỏ tất cả, theo đuổi cô Nam”.
“Vô liêm sỉ”.
“Vô liêm sỉ thì cô đánh tôi đi”.
“…”.
Nam Kiều không nhịn được nữa, quay lại đám thẳng vào mặt anh.
“Shit…”.
Tuy tránh được nhưng Thời Việt cũng bị sốc nặng trước tác phong nói đánh liền đánh không chút nể mặt của Nam Kiều.
“Thảo nào tên họ Châu kia chia tay cô, ai mà dám yêu sư tử Hà Đông như cô
chứ?”. Thời Việt hơi cáu, lại còn thêm mắm dặm muối câu nữa: “Ngoài tôi
ra”.
Nam Kiều không nhiều lời, dùng hành động bắt anh ngậm mồm.
Vừa rồi Thời
Việt quả thực đã nói oan cho Nam Kiều. Trong sáu, bảy năm bên
nhau, trừ lần chia tay, Nam Kiều chưa từng giận dỗi gì với Châu Nhiên,
Châu Nhiên vì thế cũng không biết Nam Kiều bị ép học võ từ nhỏ.
Thời Việt bị đè ra đất cho ăn đòn. Ba con chó không được chủ ra lệnh, vẫn trung thành và ngoan ngoãn ngồi bên cạnh quan sát.
Thời Việt: “Shit… tôi thả chó ra đấy!”.
Nam Kiều: “Có giỏi thì thả đi!”.
Thời Việt: “... Tôi gọi 110 đấy”.
Nam Kiều: “Có giỏi thì gọi đi!”.
Thời Việt: “shit…”
Chân Nam Kiều bị Lão Nhị cào một vết lúc giãy giụa, Âu Dương Ỷ đưa cô đến
bệnh viện Tương Đài ở khu cầu Tửu Tiên để tiêm vắc xin phòng dại. Khi
hai người đang chờ đến lượt, Âu Dương Ỷ nói: “Nam Kiều, hình như từ sau
khi quen tay Thời Việt đó, cậu luôn bị thương nhỉ”.
Nam Kiều nhớ
lại, nghĩ tới lần bị chuốc rượu ở Mộng Cảnh TỈnh Táo, bị chém trong cuộc ẩu đả dưới hầm để xe, và lần này bị chó của Thời Việt cào, Âu Dương Ỷ
nói có lý, cô không còn gì phản bác.
“Cậu biết không, tớ đã nghe ngóng rồi, tay Thời Việt này mấy năm trước có tiền án đấy”.
Cha và anh chị Nam Kiều như thế, cô lại ở nước ngoài tám năm, tuy chưa từng trả qua phong ba bão táp gì lớn nhưng cũng đã thấy không ít chuyện. Cô
nghe Âu Dương Ỷ nói đến “tiền án” cũng không ngạc nhiên.
“Nói nghe xem nào”.
Âu Dương ỷ liếc Nam Kiều một cái: “Tớ nhớ hồi trước cậu không thích nghe những chuyện kiểu này”
“Đằng nào cũng ngồi không mà”.
“Không phải chứ …”, Âu Dưng Ỷ cố tình dài giọng ra, giọng điệu quái quái.
Nam Kiều thản nhiên liếc Âu Dương Ỷ: “Cậu nghe ngóng được gì?”
Âu Dương Ỷ ôm eo Nam Kiều, đôi mắt đẹp long lanh tình tứ: “Cậu nói xem?”
Nam Kiều nói: “Tớ có hứng thú với anh ta, cậu nói đi”
Âu Dương Ỷ liền đập hai tay vào nhau: “Tớ biết ngay mà!”. Rồi cười tít mắt nói: “Thế thì cậu phải chuẩn bị tâm lý trước đấy, gã này hơi phức tạp.
Tớ cũng chỉ nghe nói thôi, chưa chắc đã là thật, nói cho cùng, tớ cũng
chỉ muốn cậu không phải đi đường vòng thôi”.
Nam Kiều có được người bạn tâm giao như Âu Dương Ỷ, điều quan trọng nhất là hai người có thể hiểu nhau.
Âu Dương Ỷ là một cô gái khác thường, có lẽ là vì ba mẹ ly dị, không dựa
được vào ai, vì thế cô ấy có cách đối nhân xử thế khác người đi ngược
hẳn lại với lẽ thường. Nam Kiều thấy thoải mái khi ở cạnh Âu Dương Ỷ
không áp đặt quan niệm truyền thống lên cô. Cô tôn trọng mọi thứ của Âu
Dương Ỷ, tương tự, Âu Dương Ỷ cũng không phán xét lựa chọn của cô.
Âu Dương Ỷ nói: “Tớ không điều tra được xuất thân của Thời Việt, chỉ biết
năm mươi tuổi, ba anh ta mất, vì một đống tiền vay nặng lãi, anh ta phải làm việc ở Trung Quan Thôn để trả nợ”.
Nam Kiều hỏi: “Tuổi đó đáng ra đang đi học chứ?”
Âu Dương Ỷ nói: “Đừng ngắt lời tớ. Cậu thấy người từng học đại học có thể làm lưu manh không?”
Nam Kiều hơi cau màu: “Tớ thấy anh ta đầu tư vào Tức Khắc liền cảm thấy anh ta không phải là người đơn giản”.
Âu Dương Ỷ cáu lên nói: “Thông minh với ít được học hành không liên quan đến nhau, biết chưa?”
Nam Kiều đồng ý.
Âu Dương Ỷ lại thở dài một tiếng, nhìn Nam Kiều: “Thời Việt lớn hơn cậu ba bốn tuổi, năm hai mươi tuổi nhà anh ta xảy ra chuyện, cậu vừa sang Đức
học đúng không? So ra, có thấy hai người đúng là một trời một vực
không?”.
Nam Kiều im lặng một lát, nói: “Một trời một vực thì có, nhưng không có cao thấp sang hèn”.
Âu Dương Ỷ gật đầu nói: “Có điều khó mà nói trước được số phận, sau đó anh ta gặp được quý nhân, được quý nhân đó coi trọng, không những giúp anh
ta trả hết nợ mà còn cho anh ta quản lý công việc làm ăn lớn của mình”.
“Thời Việt rất có đầu óc kinh doanh, lúc đó đã kiếm được không ít tiền. Có
điều sau khi có vốn riêng, anh ta muốn rửa tay gác kiếm, tách ra làm ăn
riêng. Tóm lại là không biết đã xảy ra những chuyện gì, quý nhân đó cuối cùng cũng cho anh ta đi. Cho nên cậu thấy bây giờ anh ta đm một đống
tiền đi đầu tư khắp nơi, Mộng Cảnh Tỉnh Táo là do anh ta đầu tư, Khích
hạo là anh em của anh ta từ thời còn ở Trung Quan Thôn”.
Nghe xong, Nam Kiều nói: “Đó cũng chỉ là tiểu sử của một người tay trắng làm nên sự nghiệp thôi mà, có gì đặc biệt đâu”.
Âu Dương Ỷ nhìn Nam Kiều với vẻ lạ lùng: “Quý nhân đó là nữ”.
Nam Kiều không hiểu: “Cho nên?”
Âu Dương Ỷ lắc đầu, thấy Nam Kiều vẫn không hiểu thì tức lắm: “Cậu đấy,
sao cậu ngốc quá vậy? Cứ bắt tớ phải nói trắng ra sao? Cậu thử nghĩ đi,
Thời Việt đẹp trai như thế, ngon nghẻ như thế, chỉ cần dựa vào cái mặt
là đã đủ ăn mấy đời rồi!”.
Nam Kiều nhìn Âu Dương Ỷ, im lặng, đôi môi mỏng mím chặt.
“… Bây giờ mày to mồm thật, mặt vênh lên trời không coi ai ra gì. Mẹ mày,
không có chị X che chở, mày có dám hống hách như thế không?”. Tối đó,
trong hầm để xe của Mộng Cảnh Tỉnh Táo, lão béo lùn đối đầu với Thời
Việt đã nói như thế. Cô đã quên lão béo đó tên gì, càng không nhớ tên
của người mà lão béo nhắc tới, nhưng cô vẫn nhớ rõ câu nói này.
Âu Dương Ỷ lại tưởng Nam Kiều vẫn chưa hiểu ý mình, bèn nói thẳng không
chút úp mở vào tai cô: “Trên danh nghĩa là coi trọng, nói trắng ra thì
là bao nuôi”.
Phòng cấp cứu khoa ngoại rất ồn ào, đủ loại thương
tật, người thì băng bó, người thì che vết thương, ngươi khe khẽ rên rỉ,
người kêu cha gọi mẹ, tất cả như hòa vào nhau. Nhưng Nam Kiều đột nhiên
cảm thấy mọi tiếng động bổng trở nên rõ ràng lạ thường trong một tích
tắc. Cô có thể phân biệt rõ già trẻ nam nữ, nhận ra được nguồn cơn mọi
nỗi đau.
Nam Kiều hít sâu một hơi, khẽ nói: “Ai nói thế?”
Âu Dương Ỷ nhún vai: “Đa Bối bạn tớ có việc làm ăn với quý nhân đó, mấy
năm trước từng nhìn thấy quý nhân đưa Thời Việt theo bàn chuyện làm ăn.
Cậu ta nói Thời Việt vừa biết uống rượu vừa biết dỗ dành, ai cũng thấy
quý nhân rất thích anh ta”.
Nam Kiều hỏi: “Cậu tin không?”.
Âu Dương Ỷ xòe tay: “Bất kể là thật hay giả, quý nhân đó quả thực cũng đối xử với anh ta rất đặc biệt. Tuy anh ta đã tách khỏi quý nhân mấy năm
rồi, nhưng người trong giới gặp anh ta vẫn phải nhún nhường vài phần.
Cậu tưởng mở quán bar ở Tam Lý Đồn yên bình lắm sao? Mộng Cảnh Tỉnh Táo
làm ăn tốt thế, lại không gặp sóng gió gì, ngoài nhờ bản lĩnh của Thời
Việt, quý nhân kia cũng là một nguyên nhân”
Âu Dương Ỷ lấy điện thoại ra, tìm một cái tên rồi đưa cho Nam Kiều.
“Cậu tự xem đi, có khi cậu cũng quen đấy”.
Khi Nam Kiều xem điện thoại, Âu Dương ỷ lại nói: “Nghe nói sau khi tách
khỏi quý nhân, Thời Việt chưa từng có bạn gái. Cậu thấy người như anh ta mà thiếu gái theo sao? Không phải anh ta không tìm được bạn gái, mà là
không dám tìm!”.
Âu Dương Ỷ nói xong, thấy Nam Kiều cụp mắt nhìn
điện thoại một lúc lâu mà không nói gì, mặt mũi cũng không có biểu cảm,
lại lo Nam Kiều nghe xong không vui, bèn hỏi: “Cậu nghĩ gì thế?”
Nam Kiều đột nhiên tắt mục tìm kiếm trong điện thoại đi, trả lại cho Âu
Dương Ỷ, lạnh lùng nói: “Không hỏi quá khứ, chỉ nhìn về tương lai. Anh
ta có phạm lỗi gì trong quá khứ cũng đâu liên quan đến tớ”.
Nghe
vậy, Âu Dương Ỷ mới tin chắc đây là Nam Kiều cô quen, liền cười khanh
khách: “Tớ không biết quá khứ của anh ta có liên quà gì với cậu, chỉ
biết sáng nay chó của anh ta cào cậu, cậu sắp phải tiêm năm mũi vắc xin
phòng dại thôi”.
Nam Kiều: “…”