Chương 7:
Lúc ăn cơm tối, mọi người trong nhà đều ngồi chung một bàn.
Minh Oái lén nhìn Minh Trăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Trăn đã sớm thay y phục, bộ y phục màu hồng phấn khiến khuôn mặt trắng nõn bóng loáng của nàng càng đáng yêu. Phu nhân An Quốc công La thị không nhìn được dáng vẻ nhếch nhác chật vật của Minh Trăn khiến Minh Oái hơi bực bội.
Hiện nay các tiểu thư của các gia đình quyền quý đều bắt đầu đọc sách, hôm nay Minh Oái được nghỉ, mai còn phải đến học đường, sáng sớm đã phải dậy, trời chưa sáng tỏ đã phải rửa mặt súc miệng. Nàng ấy chán ghét những việc này nhưng các tiểu thư nhà khác đều ở đó, Minh Oái không thể không đi.
Nghĩ đến việc ngày nào Minh Trăn cũng vui vẻ ở nhà, muốn nghỉ là nghỉ, không cần phải học cầm kỳ thư họa, cũng không cần lục đục so sánh với tiểu thư nhà khác, trong lòng Minh Oái liền cảm thấy càng chướng mắt Minh Trăn.
Minh Trăn ngoan ngoãn khéo léo bưng bát, chỉ gắp thức ăn ở trước mặt mình. Minh Oái cố ý gắp một đũa thịt đặt vào bát Minh Trăn: "Muội muội ăn nhiều một chút, đây là thịt thỏ kho tàu, ăn rất ngon."
Tay Minh Trăn run run, không còn khẩu vị.
Nghĩ đến con thỏ nhỏ của mình, vành mắt Minh Trăn dần đỏ lên.
Minh Oái cười hì hì: "Muội muội không đọc sách tập viết, có biết thỏ nhỏ viết thế nào không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Trăn lắc đầu.
Ngón tay tinh tế của Minh Oái viết viết trên mặt bàn: "Muội nhìn đi, viết như thế này này."
La thị ngồi bên cạnh cười khanh khách với Minh Nghĩa Hùng: "Lão gia, người nhìn hai tỷ muội chơi với nhau thật vui. Cơm nguội hết rồi, A Trăn, đừng ngồi nghe tỷ tỷ nói chuyện nữa, con mau ăn cơm đi nha."
Minh Trăn nhìn thịt thỏ kho tàu thơm nức mũi trước mặt, một chút thèm ăn cũng không có, đũa gặp một hạt gạo lên đưa vào miệng: "Con ăn no rồi."
"Sao đã ăn xong rồi?" Minh Oái nhìn thịt thỏ mình gắp Minh Trăn không đụng vào tí nào: "Bình thường A Trăn ăn rất nhiều mà, hôm nay không khỏe sao?"
Minh Trăn nhẹ lắc đầu, nha hoàn đưa nước trà tới, nàng cầm tách lên nhấp một ngụm rồi nói: "A Trăn muốn về."
Minh Nghĩa Hùng nhìn tiểu cô nương một chút, tuổi Minh Trăn vẫn còn nhỏ nhưng giữa lông mày đã hiện lên sự xinh đẹp, lúc này đã nhìn được chút manh mối.
Tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp, so với mẹ nàng ắt sẽ càng diễm lệ hơn. Vì nét mập mạp của trẻ con chưa hết nên cũng không nhìn ra khuôn mặt sau khi trưởng thành sẽ như thế nào.
Nhưng nhìn mặt mày mắt mũi cũng không giống Lan Cơ, nhất là đôi mắt. Khi còn bé mắt Lan Cơ hẹp dài, mắt Minh Trăn lại rất lớn, da thịt trắng như sương tuyết so với Lan Cơ còn long lanh hơn.
Tính cách cũng không giống Lan Cơ.
Minh Nghĩa Hùng cảm thấy cô đơn. Đầu óc A Trăn có vấn đề, tính cách sẽ không giống bất cứ người nào.
Đến khi Minh Trăn rời đi, Minh Nghĩa Hùng mới nói với La thị: "Phản ứng của A Trăn chậm chạp, thân thể yếu ớt, không thích hợp ở trong phủ."
La thị ôn hòa cười: "Trẻ con trong nhà chúng ta cũng không thể đưa ra ngoài được, ai cũng là hòn ngọc quý trên tay lão gia cả nên được nuôi dưỡng tốt."
Minh Nghĩa Hùng tôn trọng La thị hơn là yêu thương, hai người tương kính như tân, có một số việc Minh Nghĩa Hùng sẽ thương lượng trước với La thị. Chuyện sắp đưa Minh Trăn đi, Minh Nghĩa Hùng cũng sẽ nói cho La thị.
Minh Nghĩa Hùng suy nghĩ một chút rồi nói: "Trẻ con nuôi ở nông thôn điền trang đều khỏe mạnh, ta muốn đưa A Trăn đến điền trang."
"Bộp" một tiếng, miếng thịt kho tàu trên đũa Minh Oái rơi thẳng vào bát, nàng ấy không thể tin vào những gì mình vừa nghe, cảm thấy vừa mừng vừa sợ. Đây là thật sao? Phụ thân muốn đưa đồ ngốc Minh Trăn đến điền trang sao?
Ở điền trang mấy năm, Minh Trăn chắc chắn sẽ giống như nha đầu hoang dã ở nông thôn. Đối với vẻ đẹp của Minh Trăn, Minh Oái ghen ghét đan xen, chỉ cần Minh Trăn rời đi thì sẽ không có một cô nương nào trong An Quốc công phủ có thể vượt qua Minh Oái.
Đôi mắt Minh Oái chuyển động loạn lên, không giấu được sự mừng rỡ.
La thị cảnh cáo liếc nàng ấy.
Minh Oái nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.
La thị nói: "Sao có thể thế được? Rời xa nhà quá, thiếp cũng không nỡ."
"Chuyện này đã quyết định xong rồi, hai ngày trước ta đã mua điền trang." Minh Nghĩa Hùng nói: "Nha hoàn bà tử cũng sắp xếp xong rồi, chỉ cần mang A Trăn đến đó là được."
Mặc dù kính trọng chính thê nhưng Minh Nghĩa Hùng không yên lòng giao chuyện này cho La thị làm. Tất cả nha hoàn bà tử đều là người mới, không phải do La thị xếp vào. Từ đó, người hầu sẽ nghe theo an bài của Dư Trúc, sẽ không ai mưu hại tiểu thư.
La thị đành phải gật đầu: "Lão gia đã quyết định như vậy thì cứ vậy đi. Thiếp sẽ thường xuyên cho người đến thăm A Trăn, tuyệt đối không để đứa nhỏ chịu uất ức."
Minh Nghĩa Hùng phân phó: "Nhớ chuẩn bị cho con bé thêm mấy bộ y phục."
"Lão gia yên tâm, nhóm ma ma gần đây đang chuẩn bị y phục mùa đông, thiếp sẽ chuẩn bị cho A Trăn." La thị nói: "Thời gian trước thiếp có làm hai cái khóa trường mệnh, Oái Nhi một cái, A Trăn một cái.”
Tác phong làm việc của La thị sẽ không để Minh Nghĩa Hùng phải bận tâm, mọi chuyện đều được chuẩn bị cẩn thận kỹ càng. Cũng nhờ La thị chăm lo việc nhà nên những năm gần đây Minh Nghĩa Hùng cũng chiếu cố bên mẹ đẻ của nàng ta.
Ngày hôm sau Minh Trăn mới biết chuyện này, nàng ngồi một mình trong phòng, nhìn lá cây trên cây đào ngoài cửa sổ rụng dần, Minh Trăn mơ mơ màng màng đếm xem có bao nhiêu chiếc lá rơi xuống, nàng cũng không nhớ số, đếm đi đếm lại rồi cũng quên hết.
Nghe được tiếng bước chân ở phía sau, Minh Trăn quay đầu lại, chỉ cần nhìn hoa văn và màu sắc của y phục, Minh Trăn liền biết đó là An Quốc công.
Nàng từ trên giường nhảy xuống: "Phụ thân!"
An Quốc công xoa đầu Minh Trăn: "Bé ngoan."
Minh Trăn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Khi nào ca ca trở về?"
Thỏ nhỏ còn ở chỗ ca ca.
An Quốc công nghĩ Minh Trăn đang nói đến mấy thứ tử, ông nói: "Buổi tối tan học sẽ về. A Trăn, hôm nay phụ thân đến cho người đưa con đến một nơi tốt hơn để chơi, sau khi con đến đó phải ngoan nhé.”
Minh Trăn không hiểu ý của An Quốc công lắm, người lớn nói gì nàng sẽ gật gật đầu.
An Quốc công nói: "Tóc A Trăn rối, lấy lược đến đây, phụ thân chải tóc cho con."
Minh Trăn chạy đến bàn trang điểm lấy một cái lược làm bằng gỗ đào rồi đặt trong tay An Quốc công.
An Quốc