Chương 8:
Ngày nghỉ hưu mộc, Kỳ Sùng vẫn dậy vào canh năm (1) như bình thường.
(1) từ ba giờ đến năm giờ sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi ngày đều nghỉ ngơi sau giờ Hợi, giờ Dần (2) đã tỉnh lại, Lý Phúc cũng kính nể tính cách và sự kiên trì của Kỳ Sùng.
(2) giờ hợi: 21h - 23h; giờ dần: 3h - 5h sáng.
Theo Lý Phúc biết, Tứ hoàng tử được quý phi sủng ái, ngủ đến giờ Tỵ(3) mới rời giường. Ngày thường thích nhất là cùng một đám công tử bột đàn hát, không có chút suy nghĩ nào đến chính sự.
(3) giờ tỵ: 9h - 11h sáng.
Lúc hoàng hậu nương nương vẫn còn, Kỳ Sùng đã có thói quen sinh hoạt như vậy.
Trong tất cả hoàng tử, Kỳ Sùng tinh thông võ nghệ, kinh thiên vĩ địa, cho dù do hắn sinh ra đã thông tuệ thì chuyện này cũng liên quan đến lịch làm việc và nghỉ ngơi khắc nghiệt mỗi ngày của bản thân hắn.
Kỳ Sùng không thích chơi bời lêu lổng, mỹ thực, tuấn mã, hay mỹ nhân lả lướt cũng không phải là sở thích của Kỳ Sùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở độ tuổi này của hắn, công tử nhà giàu đã sớm đi thanh lâu trêu đùa nhưng Kỳ Sùng không thích nữ sắc. Hắn chán ghét hình ảnh hoàng đế bị tửu sắc làm mê muội đầu óc, chán ghét dung mạo mỹ lệ nhưng làm bộ làm tịch của quý phi, từ nhỏ hắn đã nhìn nữ nhân tranh đấu, bản thân hắn quá khinh thường những chuyện như vậy.
Sau khi tỉnh dậy, Kỳ Sùng đi luyện võ từ sớm, sư phụ dạy võ cho Kỳ Sùng là một người có danh tiếng, trên giang hồ không ai không biết, không ai không hay. Vì Kỳ Sùng có một binh khí rất lợi hại nên để lấy được binh khí này nên sư phụ không thể không lưu lại kinh thành.
Bây giờ sư phụ chỉ ở bên cạnh quan sát, rất ít khi tiến hành chỉ đạo, thấy Lý Phúc tới, ông ấy vừa vuốt râu vừa cười: "Lý công công."
Lý Phúc chắp tay: "Lục tiên sinh."
Lục Âm Trần đã già rồi nhưng vẫn tráng kiện, đã gần sáu mươi tuổi nhưng nét mặt vẫn hồng hào, sự minh mẫn hiện rõ trong đôi mắt.
Ông nói: "Điện hạ có thiên tư hơn người, hiện tại không cần ta nữa rồi.”
Lý Phúc cười ha ha, y có thể hầu hạ quý nhân, tất nhiên cũng có chút bản lĩnh của y.
Đèn lồng mạ vàng được chạm trổ tinh xảo thắp sáng bốn phía của đình viện, lưỡi kiếm sáng lên trong bóng tối, khí thế mạnh mẽ, thanh kiếm xuyên qua rừng trúc, lá trúc lại không gió mà bay, một thân ảnh thon dài lạnh lùng khiến người khác không dời mắt nổi.
"Điện hạ không thích dùng kiếm nhưng tính giác ngộ rất cao, có thể nói kiếm pháp của những người đồng trang lứa không ai bằng. Đáng tiếc kiếm tùy tâm động, sát khí của kiếm quá mạnh, tính cách của điện hạ..." Nói được nửa, Lục Âm Trần mới nhớ đây là cung đình, không phải giang hồ, ngoan ngoãn ngậm miệng: "Điện hạ thích hợp làm hoàng đế, sau này chắc chắn sẽ chạm tới đỉnh cao."
"Đây là điều đương nhiên." Lý Phúc cười nói: "Điện hạ của chúng ta không phải người thường. Nhưng đây cũng chỉ là tiện tay vui đùa chút thôi, điện hạ chưa từng động thủ, tự nhiên dính một thân máu, chuyện hạ nhân có thể làm, sao có thể để điện hạ động thủ được?"
Tắm rửa thay y phục, đổi thành trường bào trắng như tuyết, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong. Sau đó chính là tiên sinh đến giảng bài.
Một ngày trôi qua, đến giữa trưa, lúc Kỳ Sùng đang xem xét công văn, Lý Phúc lặng lẽ tiến lên: "Điện ha, ngài còn nhớ tiểu tiểu thư ở phủ An Quốc công không?"
Mắt Kỳ Sùng cũng không nâng lên: "Ừm?"
Lý Phúc nhắc nhở: "Chính là tiểu nha đầu khóc muốn thỏ con."
Kỳ Sùng vẫn nhìn công văn như cũ: "Ừm."
Lý Phúc nói tiếp: "Nô tài tự chủ trương, đón tiểu tiểu thư về đây, tiểu cô nương thực sự rất đáng thương, nô tài vừa thấy nàng, lòng đã mềm ra, thực sự không đành lòng để nàng ở điền trang vắng vẻ đó."
Đột nhiên Kỳ Sùng nâng đôi mắt hẹp dài sâu thẳm lên.
Lý Phúc thở dài: "Nhưng nếu Minh đại nhân phát hiện nô tài bắt cóc con gái của hắn thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó Minh đại nhân chỉ cần vung đại đao lên, người rơi đầu chính là nô tài."
Kỳ Sùng chỉ cần nghe cũng biết ý của người này. Lý Phúc là người thế nào? Ban đầu y là người chấp chưởng hình phạt trong cung của hoàng hậu, người chết dưới tay Lý Phúc nhiều vô số kể, cung nữ thái giám đều sợ y, lén lút gọi y là người "khẩu Phật tâm xà".
Kỳ Sùng cười như không cười, mắt phượng uy nghiêm âm trầm nhìn Lý Phúc, Lý Phúc cũng có chút sợ hãi, không biết lần vuốt mông ngựa (3) này có đúng chỗ hay không.
(3) nịnh nọt, lấy lòng.
Lý Phúc cười cười: "Nhưng nô tài cũng là người hầu hạ bên cạnh điện hạ, điện hạ nhìn thấy tấm chân tình hết lòng hầu hạ của nô tài, chắc chắn sẽ không để nô tài thành hồn ma dưới lưỡi đao của Minh đại nhân."
"Giữ lại đi." Kỳ Sùng thản nhiên nói: "Sắp xếp một chỗ ở cho nàng."
Lý Phúc thở dài một hơi: "Thật tốt, tạ ơn điện hạ. Hôm qua nô tài để cho hạ nhân dọn dẹp noãn các (4) sát vách phòng ngài, trời lạnh, tiểu cô nương ở đó cũng thoải mái, ngài có muốn qua nhìn không?"
(4) phòng sưởi.
Nô tài kia được một tấc lại muốn tiến lên một thước, Kỳ Sùng cũng lười so đo với y, tùy y đi.
Minh Trăn vào phủ bằng cửa sau, nàng ngồi bên trong kiệu nhỏ giống như một món bảo bối được rước vào trong phủ. Chuyện này không thể để lộ ra, trong phủ Tần vương, ngoại trừ Tần vương, cũng chỉ có Dư Trúc và Lý Phúc mới biết thân phận thực sự của Minh Trăn.
Về phần phía điền trang...
Mọi