Nhược Trừng nghĩ người trong cung Thần phi cách đó không xa, nàng có thể tìm biện pháp thoát thân. Không ngờ người đó lại giữ vai nàng nói: “Không được, lát nữa thái phó không thấy ta đâu, chắc chắn sẽ mách với phụ vương! Ngươi ở chỗ này tạm thay ta một lát, lộ ra cái mũ là được. Ta đi ăn gì đó rồi trở về!”
Lúc hắn nói chuyện hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng cao ngạo của hoàng gia, ngược lại xuề xòa giống như một thiếu niên nhà dân thường. Nói xong, hắn bắt đầu cởi mũ áo.
Nhược Trừng vội che mắt lại, không dám nhìn. Một lát sau, mũ áo còn mang theo hơi ấm cơ thể bay đến, nàng theo bản năng giơ tay bắt được.
“Thất thần cái gì đấy? Mau mặc vào!” Hắn thúc giục.
Nhược Trừng chỉ có thể nghe lệnh, nhưng mũ kia quá to, nàng phải dùng hai tay đỡ mới không đến nỗi che hết nửa đầu. Người nọ lại khoác áo choàng lên người nàng: “Vật nhỏ mong manh yếu đuối… ngươi tạm thời chịu ấm ức một chút nhá! Ta sẽ nhanh chóng quay lại, mang đồ ăn ngon cho ngươi!”
Sau đó hắn khoanh tay, nghênh ngang mà đi.
Nhược Trừng đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn chờ hắn trở về, nhân cơ hội này chuồn mất. Sau đó đến hết tháng giêng nàng cũng không dám quay lại điện Văn Hoa.
Lúc ấy hắn cũng đeo chuỗi hạt này, và bởi khuôn mặt đẹp khó lẫn với ai khác cho nên nàng nhận ra ngay.
“Cô nương, vị vừa rồi có phải là…?” Tố Vân đến bên Nhược Trừng khẽ hỏi.
Nhược Trừng gật gật đầu, khẳng định suy đoán của Tố Vân. Nàng khi còn nhỏ và bây giờ khác rất nhiều, cho nên chắc là hắn không nhận ra. Nhưng khi đó nàng đã từng lừa vị Hoàng trưởng tử này, không dám nhắc lại.
Đề phòng hắn nhớ lại chuyện xưa tìm nàng tính sổ, Nhược Trừng đặt chuỗi hạt châu ở chỗ rơi cũ trên đường, cùng Tố Vân và Bích Vân nhanh chóng rời đi.
Bình Quốc Công phu nhân mới mua được một bản thư pháp, nóng lòng tìm người cùng xem và đánh giá, bình luận. Bức “Mã Viễn sơn thủy đồ” sau khi bị Chu Lan Nhân nói là đồ giả, Quốc Công phu nhân liền quay lại Xưởng Lưu Ly mắng chủ cửa hàng, tự nhủ từ nay về sau không thể quá tin tưởng những gian thương hám lợi đó!
Quốc Công phu nhân đang định bảo bà tử mang bản thư pháp ra, bỗng nghe nói Hoàng trưởng tử đã tới phủ, vội vàng ra ngoài nghênh đón.
Trong phòng chỉ còn lại Chu Lan Nhân và Thẩm Như Cẩm. Thẩm Như Cẩm an tĩnh uống trà chờ đợi, xiêm y và trang sức của nàng ta không thể sánh với bài trí xa hoa trong phòng, nhưng thái độ ung dung bình thản khiến cho không ai có thể coi thường.
Chu Lan Nhân nhàm chán cực kỳ, ngược lại bắt đầu suy nghĩ cân nhắc. Nàng ta kết giao với Bình Quốc Công phu nhân, một là để thỏa mãn hư vinh, hai là muốn có được cửa hàng. Nàng ta quen biết Thẩm Như Cẩm cũng hoàn toàn là tình cờ. Khi đó Chu thị đến khu vực Xưởng Lưu Ly tìm cách tiếp cận Bình Quốc Công phu nhân, ngẫu nhiên thấy Thẩm Như Cẩm giúp một phu nhân mua tranh giả đòi lại công bằng.
Chu thị lợi dụng Thẩm Như Cẩm, thành công đạt được sự tín nhiệm của Bình Quốc Công phu nhân, vốn định sau khi được việc thì cho Thẩm cô nương chút tiền là xong. Không ngờ Thẩm Như Cẩm biết hết sự tình, đòi nàng ta phải hỗ trợ tiến cử mình với Bình Quốc Công phu nhân, nếu không sẽ đi tố giác nàng ta giở trò bịp bợm. Chu Lan Nhân không có cách nào khác, lần này đành phải dẫn Thẩm Như Cẩm cùng đi.
Thẩm cô nương không cần vàng bạc tiền tài, nhưng cũng muốn tiếp cận Bình Quốc Công phu nhân, rốt cuộc là vì sao? Thẩm gia kiêu ngạo thanh cao, hẳn là sẽ không muốn cửa hàng buôn bán giống như nhà Chu thị? Vậy thì muốn đạt được điều gì từ Quốc Công phu nhân?
Đợi một lúc lâu, Bình Quốc Công phu nhân vẫn chưa quay lại, nhưng có một bà tử bước đến nói với vẻ áy náy: “Thật sự là ngại quá, mời các vị đến phủ làm khách, chúng tôi mong được tiếp đãi thật là chu đáo. Nhưng trong phủ bỗng nhiên có chút việc gấp, phu nhân không thể dứt ra được, đành bảo lão thân tiễn các vị ra về!”
Chu Lan Nhân không ngờ hôm nay tới đây chưa kịp nói chuyện gì đã phải về, trong lòng tất nhiên không vui, nhưng cũng chỉ có thể nói: “Nếu phu nhân đang bận, chúng tôi không làm phiền nữa!”
Các nàng từ minh gian bước ra thì nhìn thấy Nhược Trừng đã ở trong sân chờ. Nhóm Nhược Trừng lúc nãy vừa đi vừa hỏi đường, được dẫn về tận nơi.
Cửa chính là nơi thực hiện nghi thức đón Hoàng trưởng tử, để tránh quấy rầy, các nàng ra về từ cửa ngách. Bà tử cũng cảm thấy thật ngượng ngùng, sai nha hoàn tặng rất nhiều lễ vật cho các nàng mang về.
Ra khỏi cửa, Chu Lan Nhân và Thẩm Như Cẩm đường ai nấy đi. Chu thị không vui vẻ, cũng không muốn lại đi cùng Thẩm Như Cẩm nữa, bước lên xe ngựa trước. Thẩm Như Cẩm cũng không để ý, kéo tay Nhược Trừng nói: “Muội đừng trách phụ thân tỷ lúc trước không nhận nuôi muội! Mấy năm nay, cuộc sống nhà chúng ta cũng không dễ dàng gì! Nếu có thời gian rảnh, muội về Thẩm gia một chuyến nhé? Phụ thân rất muốn gặp muội!”
Nhược Trừng không biết nàng ta nói là lời khách sáo hay thật lòng, trước hết đành tạm thời gật đầu.
Thẩm Như Cẩm mỉm cười, cũng không nhiều lời nữa, cùng nha hoàn rời đi. Nơi này có nhiều xe ngựa qua lại, nàng ta chỉ cần mang theo bạc trên người, trở về hẳn không phải là việc khó khăn gì. Nhược Trừng nhìn theo bóng dáng Thẩm cô nương, vừa định nhấc chân lên xe ngựa bỗng nghe phía sau có tiếng ồn ào. Nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Người của Bình Quốc Công phủ sau khi tiễn các nàng ra về đang định đóng cửa. Bỗng một nam nhân mặc áo trắng đã cũ sờn, trên áo còn có mấy chỗ vá, bước nhanh đến đè cánh cửa lại.
Bên trong cửa, gã sai vặt kêu lên: “Sao lại là ngươi? Hiện giờ trong phủ có khách quý, chúng ta không rảnh đôi co với ngươi, mau đi đi!”
“Làm ơn mang danh thiếp của ta chuyển đến Bình Quốc Công, nói ta là do tổng binh Lý Thanh Sơn tiến cử. Nếu ngày nào đó ta được trọng dụng, chắc chắn sẽ nhớ rõ ân đức của ngươi, nguyện kết cỏ ngậm vành để báo đáp!” Nam tử đó trong tay cầm một tấm danh thiếp, trịnh trọng đưa vào.
Gã sai vặt lại giống như nghe một chuyện nực cười: “Ta nói với ngươi này, mỗi ngày đều có hàng trăm người nói là được các vị đại nhân tiến cử, tới xin ra mắt Bình Quốc Công. Quốc công gia xem không xuể đâu! Ta nhận thiếp của ngươi, cuối cùng cũng chỉ dùng để đốt lò. Thư sinh, nghe ta khuyên một câu, về sau đừng đến nữa, danh thiếp cũng vô dụng thôi!” Nói xong, hắn không chút do dự đóng cửa lại.
Người nọ ngơ ngẩn một lát, buồn rầu xoay người lại, nhìn danh thiếp trong tay, thẫn thờ ngồi phịch xuống mặt đường.
Có người qua đường quan tâm hỏi han: “Này, ngươi không sao chứ?”
“Đa tạ quan tâm, ta chỉ là đói đến choáng váng đầu!” Nam nhân lại cố gắng đứng lên, khẽ lẩm bẩm “Mười năm gian khổ học tập, lại không thể ghi danh bảng vàng! Toàn bộ tâm sức đổi lấy một mảnh giấy vô dụng. Ăn không đủ no, áo quần rách nát, nói gì đến chí lớn?”
Nhược Trừng nghe cách hắn nói năng không tầm thường, đoán là người có tài nhưng không gặp thời, cũng không được ai thu nhận, trong lòng cũng hơi thông cảm. Nàng lấy từ túi tiền ra một thỏi bạc vụn, giao cho Tố Vân, sau đó ghé tai nói nhỏ với nàng