Đại triều hội ngày đầu năm mới là một dịp trọng đại trong năm. Hoàng tử, thân vương cùng với quan lại kinh thành, các sứ thần nước ngoài phải đứng xếp hàng từ ngoài cửa điện Phụng Thiên, bái lạy năm lần, khấu đầu ba lần.
Cẩm Y Vệ phụ trách nghi thức đại giá, giáo phường phụ trách lễ nhạc, ban lễ nghi tư tắc trình lên văn thư, hạ biểu, cống vật để thể hiện uy phong nước lớn. Những ban bệ này đã là hơn một ngàn người, ngoài ra còn có các bô lão, nhân tài, học quan, nhà nho... Trước điện Phụng Thiên người đông như kiến, cờ xí rợp trời, khung cảnh cực kỳ hoành tráng náo nhiệt!
Đến canh giờ đã định, Đoan Hòa Đế lên điện, ngoài điện tiếng hô như sấm, mọi người nhất tề quỳ lạy, khí thế mênh mông cuồn cuộn.
Đoan Hòa Đế nhìn quanh đám người, liếc mắt một cái là thấy được Chu Chính Hi và Chu Dực Thâm. Hai người đều mặc đại phục, đầu đội mũ miện chín hàng châu, một người áo đen, một người áo xanh nhưng chiều cao xấp xỉ, hình dáng tương tự. Áo bào năm lớp, hai vai thêu hình rồng, tay áo thêu họa tiết núi, lửa và hoa cỏ, chân đi ủng cao, lưng đeo ngọc bội, tay cầm ngọc khuê. Một người chi lan ngọc thụ, một người phong thần tuấn lãng, cực kỳ xuất chúng.
Chu Dực Thâm cảm nhận được ánh mắt của hoàng đế, vẫn quỳ nghiêm trang dưới đất, không hề ngẩng đầu. Mũ áo thiên tử, hình dạng và chất liệu giống với thân vương và hoàng tử, nhưng phẩm cấp cao hơn. Mũ miện mười hai hàng châu, áo bào đen tám lớp, vai áo thêu long chầu nhật nguyệt, gấu áo thêu sơn thủy và các vì tinh tú, ý nói hoàng đế sánh ngang trời đất, thuận theo thiên mệnh, cai trị vạn dân. Loại cảm giác tối cao vô thượng đó, tất cả thế gian đều đạp dưới lòng bàn chân khiến mọi người quy phục, Chu Dực Thâm đã từng trải nghiệm.
“Các khanh bình thân!” Đoan Hòa Đế hạ lệnh. Thái giám truyền âm ra ngoài điện, tầng tầng lớp lớp, tất cả đồng thanh hô vạn tuế rồi mới đứng dậy.
Đứng phía trước Chu Dực Thâm là vài vị hoàng huynh, phiên vương của các nơi, phần lớn đều uể oải không phấn chấn.
Lúc khai quốc, biên giới phía bắc chưa ổn định, cho nên phiên vương chia nhau nắm trọng binh, có quyền lực tương đối lớn. Kiểu phiên vương có vũ khí quân đội riêng phổ biến đến tận thời tiên đế trị vì. Lúc tiên đế bệnh nặng, Lỗ Vương ở đất phong Sơn Đông, cũng chính là Đoan Hòa Đế bây giờ, dẫn đầu mang binh vào kinh, cùng với Bình Quốc Công nội ứng ngoại hợp, phong tỏa bốn cửa ra vào, khống chế toàn bộ kinh thành.
Vì vậy sau khi Đoan Hòa Đế đăng cơ, đề phòng chuyện xưa tái diễn, tìm mọi cách làm suy yếu thế lực phiên vương, còn phái thái giám thân cận ngày đêm giám sát. Phiên vương ở đất phong cũng giống như con tin bị giam lỏng, không có chút tự do nào.
Chu Dực Thâm cảm giác được trong suốt quá trình thực hiện nghi thức, Đoan Hòa Đế nhìn mình rất nhiều lần. Quan hệ giữa huynh đệ bọn họ hiện tại giống như mặt hồ mùa đông, thoạt nhìn trơn nhẵn, thực tế đóng băng ba thước, phía dưới lại là mạch nước ngầm mãnh liệt. Chu Dực Thâm đã làm hoàng đế nên hiểu được, sự kiêng kị của hoàng huynh đối với mình là căn bệnh chung của mọi đế vương. Nhưng hắn lại không phải là một Tấn Vương bị động chờ người ta chém giết!
Đại triều hội kết thúc, Đoan Hòa Đế về Càn Thanh cung cởi đại phục phức tạp ra, thay đổi thường phục, đang định thẩm duyệt tấu chương thì một tiểu thái giám khom người tiến vào bẩm báo: “Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng trưởng tử xin cầu kiến ạ!”
Đoan Hòa Đế còn bực mình chuyện lần trước, nhưng lại không nỡ không gặp, liền nhẹ giọng: “Cho hắn vào!”
Chu Chính Hi còn chưa thay y phục. Theo từng bước đi, chín hàng ngọc châu ngũ sắc va chạm phát ra tiếng kêu lanh canh. Hắn quỳ xuống đất hành lễ, sau đó cất tiếng: “Nhi thần có việc khẩn cầu phụ hoàng ân chuẩn!”
Đoan Hòa Đế không nhìn hắn, tiếp tục đề ngự bút hai màu đỏ và đen: “Nói đi!”
“Thái phó hàn lâm dạy nhi thần, giảng bài quá trúc trắc khó hiểu, nhi thần nghe không vào! Xin phụ hoàng đổi cho nhi thần một thầy dạy khác!” Chu Chính Hi nói.
Đoan Hòa Đế thấy hắn thành tâm dốc lòng lo cho việc học, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút: “Trong lòng ngươi có chọn được ai vừa ý không?”
“Văn võ bá quan trong triều, nếu luận về học vấn, không ai có thể sánh bằng Tô Liêm. Nhưng ngài ấy thân là nội các thủ phụ, chính vụ bận rộn, e rằng cũng khó lòng dạy dỗ nhi thần! Nhi thần đã hỏi qua, cửu thúc chính là đệ tử hiếm hoi của Tô Liêm, lại không giữ chức vụ gì, mời thúc ấy dạy nhi thần là tốt nhất!”
Đoan Hòa Đế nghe hắn nói xong, cau mày, nhất thời không nói gì.
Chu Chính Hi vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt phụ hoàng, giọng tỏ vẻ đáng thương: “Phụ hoàng và mẫu phi luôn chê nhi thần không cầu tiến! Không phải nhi thần không muốn học, mà là những hủ nho đó giảng bài khô khan nhàm chán vô cùng, nhi thần cố gắng nhiều rồi mà vẫn không hiệu quả! Ngày ấy nhi thần đến phủ của cửu thúc, chỉ hàn huyên vài câu đã cảm thấy rất là hợp ý! Nghe nói cửu thúc từ nhỏ thông minh hiếu học, dù là học vấn hay nhân phẩm cũng đều là tấm gương cho nhi thần học tập. Nếu phụ hoàng đáp ứng nhi thần, về sau nhi thần chắc chắn sẽ nỗ lực vươn lên, không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng và mẫu phi!”
Chu Chính Hi nói chân thành nghiêm túc, ánh mắt long lanh, tha thiết chờ đợi mà nhìn phụ thân.
Đoan Hòa Đế nắm ngự bút trong tay đến cứng đờ, nhìn về phía nhi tử, không biết phải cự tuyệt thế nào. Đứa con trai này là trưởng tử của hắn, hai mươi mấy tuổi hắn mới có được bảo bối cục cưng này, làm hết thảy cũng đều là vì trù tính tương lai cho nó. Nó vẫn chưa hiểu được, một hoàng thúc tuổi tác xấp xỉ, văn võ song toàn là uy hiếp lớn thế nào ư?
Chu Dực Thâm sẽ thật sự hết lòng dạy nó đạo trị quốc, đạo làm vua? Nói ra, chỉ sợ không ai tin nổi!
“Phụ hoàng, người đáp ứng nhi thần đi!” Chu Chính Hi khẩn cầu.
“Ngươi đi về trước đi, chuyện này để trẫm suy nghĩ rồi sẽ quyết định!” Đoan Hòa Đế nói.
Chu Chính Hi thấy phụ hoàng không chấp thuận, cũng không phản đối, trong lòng còn có vài phần hy vọng, ngoan ngoãn lui xuống. Hắn thật sự cảm thấy hợp với cửu thúc. Hơn nữa nếu cửu thúc trở thành thầy dạy, về sau hắn có thể danh chính ngôn thuận đến phủ của cửu thúc thường xuyên, cũng có thể gặp nha đầu béo kia.
***
Chu Dực Thâm trở lại phủ, nhìn thấy Thẩm Nhược Trừng ôm sách bút ngoan ngoãn đứng ở ngoài Lưu Viên chờ hắn, chân còn đang đá vài viên đá nhỏ dưới đất. Vật nhỏ này mới cao hơn eo hắn một chút, thấp hơn trẻ con bằng tuổi rất nhiều. Vừa nãy ở cửa cung, hắn nhìn thấy vài vị tiểu quận chúa của hoàng huynh xấp xỉ tuổi nàng, đều đã cao đến ngực hắn.
Thật ra hắn cũng không cần quá lo lắng vóc dáng hiện tại của nàng, tương lai đến lúc sẽ nảy nở. Tới khi đó, hầu hết nam nhân trên đời này đều sẽ điên cuồng vì