Chu Lan Nhân sống ở Tây viện. Trong phủ, trừ Lưu Viên và Bắc viện - nơi dành cho chủ mẫu sau này thì Tây viện là nơi nhiều ánh nắng mặt trời ấm áp nhất.
Chu thị đang ở trong hoa viên tưới nước cho mấy chậu lan quý, mỗi ngày đều tự tay chăm sóc chứ không mượn người khác. Hương Linh xách thùng, Chu Lan Nhân dùng gáo múc nước, vẩy nhẹ nhàng xuống mấy khóm hoa. Mùa đông khắc nghiệt, nước giếng lạnh buốt, nàng ta lại dường như không có cảm giác gì, mải mê suy nghĩ.
Hương Linh khuyên nhủ: “Phu nhân đừng lo lắng, có lẽ chỉ vì Vương gia đi đường xe cộ mệt mỏi, mới bảo phu nhân trở về!”
Chu Lan Nhân buông gáo nước thở dài, đi đến xích đu ngồi xuống: “Từ trước ta đã biết ngài ấy không thích ta, chỉ là ta nghĩ ba năm không gặp, ít ra cũng có thể ngồi bên ngài ấy lâu hơn một chút… Chờ sau này có tân vương phi, ta muốn đến gần Vương gia lại càng khó!”
“Phu nhân sợ gì chứ? Người là thiếp thất đang hoàng, xuất thân nhà quan, đã báo lên tiên đế. Dù trong vương phủ có chủ mẫu, cũng không thể làm gì người!”
Triều đại này nghiêm khắc hạn chế số lượng cơ thiếp của hoàng thân quốc thích. Dù chỉ nạp thiếp cũng phải báo cáo cho hoàng đế biết. Bởi vậy làm thiếp chính thức, thân phận khác hẳn nha đầu thông phòng, không được tùy ý đánh chửi bán đi, cũng không phải là hoàn toàn không có địa vị gì.
Nhưng thiếp dù sao cũng chỉ là thiếp, không có trượng phu yêu thương và nhi tử nhờ cậy vào, chắc chắn cuộc sống sẽ gian nan. Chu Lan Nhân không có vế thứ nhất, chỉ có thể cố gắng tranh thủ vế thứ hai. Những năm tuổi xuân đẹp nhất đều trải qua phòng không gối chiếc ở vương phủ, nàng ta không còn nhiều thời gian!
Đúng lúc đó, Lý ma ma từ ngoài tiến vào, phía sau còn có mấy nha hoàn ôm cuộn vải vóc. Lý ma ma vui mừng nói: “Phu nhân mau xem! Vương gia vẫn quan tâm đến người, vừa sai nha hoàn tặng mấy cuộn tơ lụa tốt nhất cho người đây này!”
Chu Lan Nhân phấn khởi đứng lên, đến chỗ mấy nha hoàn kia. Ở trong vương phủ, nàng ta đã thấy không ít thứ tốt, mấy cuộn vải này từ màu sắc đến kĩ thuật dệt đều không tồi, nhưng chưa thể gọi là quý hiếm. Tuy nhiên vải là Chu Dực Thâm tặng, giá trị ở chỗ đó. Nàng ta tinh thần phấn chấn, quay lại sai bảo Hương Linh: “Mau trang điểm, chọn xiêm y đẹp cho ta, ta muốn đi Lưu Viên để cảm tạ Vương gia!”
Lý ma ma vốn định nói Vương gia không cho gọi, tự mình chạy đến Lưu Viên e là không ổn. Nhưng nhìn phu nhân đang phấn khởi như vậy, muốn nói lại thôi. Tóm lại chỉ là đi tạ ơn, Vương gia hẳn sẽ không trách tội!
Ở bên kia Nhược Trừng đang tìm đủ mọi cách thoái thác, lại không thể không đi.
Lưu Viên là chỗ Chu Dực Thâm ở, hàng ngày có hạ nhân quét tước, cũng có phủ binh trông coi, người khác không thể tự ý tiến vào, bởi vậy Nhược Trừng là lần đầu tiên tới. Đã sớm nghe nói phong cảnh Lưu Viên đẹp nhất nhì kinh thành, nhưng hiện giờ Nhược Trừng chẳng có lòng dạ nào thưởng thức, chỉ muốn được sớm ra khỏi đây mà thôi.
Rất nhiều chuyện khi còn nhỏ nàng không nhớ rõ. Nhưng có một sự kiện ám ảnh không quên... Buổi trưa ngày mùa xuân ấy, nàng ở trong cung Thần phi nghịch quả bóng mới mua, bỗng nhìn thấy một cậu thiếu niên môi hồng răng trắng. Cô bé lúc ấy là nàng, cười hớn hở chạy đến gọi “Ca ca”, lại bị cậu thiếu niên trừng mắt lạnh băng khiến nàng ngớ người hụt hẫng.
Thiếu niên kia chính là con trai độc nhất của Thần phi, Cửu hoàng tử Chu Dực Thâm, lúc đó được cả phụ hoàng và mẫu phi muôn vàn sủng ái.
Về sau dù Thần phi nói bao nhiêu lần, bảo nàng gọi Dực Thâm là ca ca, nàng cũng không dám mở miệng nữa.
Lý Hoài Ân đang ở trước sân chỉ huy mấy nha hoàn và người hầu xén tỉa cây, nghe thấy tiếng bước chân thì quay lại, cười cười: “Cô nương tới rồi đó à? Mời cô nương chờ ở đây một lát, nô tài đi xem Vương gia đã tỉnh chưa!”
Nhược Trừng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Làm phiền công công rồi!”
Lý Hoài Ân đi vào tây thứ gian, Chu Dực Thâm đã sớm tỉnh, ngồi dựa trên giường đọc sách. Cửa sổ khép hờ, xuyên qua rặng cây thưa thớt có thể nhìn thấy quang cảnh trước sân. Hắn vừa nhìn thấy Thẩm Nhược Trừng đi tới, hình dáng tròn vo, liền hối hận đã cho nàng hộp điểm tâm kia.
Hèn chi mẫu thân thích gọi nàng là Cục Bột Nhỏ, cũng không biết đã cho nàng ăn những gì mà mập như vậy.
“Ngươi bảo nàng tới?” Chu Dực Thâm cất tiếng, cũng chưa hề ngẩng đầu.
Lý Hoài Ân cười "hì hì" hai tiếng: “Bẩm vương gia, đó là hộp điểm tâm tốn mất cả buổi xếp hàng của chúng ta, quý hiếm lắm đó! Cô nương đã được quà hậu hĩnh như thế, nhất định phải tự mình tới cảm ơn Vương gia!”
Trong lòng Chu Dực Thâm biết rõ ràng, cũng không phản bác hắn. Điểm tâm không phải cố ý mua, lúc đi ngang qua Thực Cẩm Ký, bỗng nhiên hắn nhớ năm ấy tiến cung, mẫu thân nói tiếc nuối vì không mua được điểm tâm mừng sinh nhật nàng. Hắn muốn hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân nên mới sai người đi mua mà thôi!
Lý Hoài Ân hơi chột dạ, hay là lần này hắn vỗ mông ngựa (nịnh nọt) sai chỗ rồi? Thật vất vả mua điểm tâm về, không thưởng cho Lan phu nhân, ngược lại thưởng cho Thẩm cô nương, khiến ai cũng phải nghĩ nhiều.
Đợi một lát, Chu Dực Thâm mới nói: “Cho một mình nàng vào!”
Lý Hoài Ân lập tức ra ngoài truyền đạt. Nhược Trừng nghe nói Chu Dực Thâm chỉ cho phép một mình nàng đi vào, sợ tới mức mặt trắng bệch. Tố Vân sợ nàng nhát gan quá, nhìn thấy Vương gia sẽ hoảng loạn nói linh tinh, lại cẩn thận thương lượng với Lý Hoài Ân. Lý Hoài Ân bất đắc dĩ lắc đầu: “Tố Vân, cô đừng làm khó dễ ta! Vương gia từ trước đến nay nói một không nói hai, huống chi chỉ là trò chuyện với cô nương, cũng sẽ không ăn thịt nàng! Các cô cứ ở ngoài chờ thôi!”
Tố Vân còn định thuyết phục thêm, Nhược Trừng ôm lấy cánh tay nàng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Tố Vân chỉ là hạ nhân, nàng không muốn làm Tố Vân khó xử, cho nên nhanh chóng theo Lý Hoài Ân đi vào.
Tới tây thứ gian, Nhược Trừng nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống tạ ơn. Hôm qua Chu Lan Nhân cho mang tới nhiều cua hấp rượu, nàng ăn rất nhiều, đầu còn váng vất chưa tỉnh táo hẳn. Nàng không phải không biết Chu Lan Nhân bỗng nhiên tỏ ra hào phóng hẳn là có lý do. Nhưng nha hoàn sau khi mang cua đến còn núp ngoài cửa sổ theo dõi. Nếu không ăn nhiều một chút, không biết sau đó sẽ còn có cái gì chờ đợi nàng!
Nếu sớm biết sẽ phải tới Lưu Viên, nàng tình nguyện ngủ một giấc cho đến tối nay luôn!
Chu Dực Thâm nghe giọng nói trẻ con, quét mắt nhìn xuống người quỳ dưới đất, không khỏi hoài nghi. Cô bé tròn vo này ngày sau sẽ là Thẩm Nhược Trừng phong hoa tuyệt đại sao?
Hắn không có cảm giác nhiều lắm đối với vẻ đẹp nữ nhân. Trong số hậu phi, Tô Kiến Vi và Thẩm Như Cẩm đều là những mỹ nhân đẹp xuất chúng. Nhưng danh tiếng nhan sắc Thẩm Nhược Trừng thậm chí vượt qua các nàng ấy, khiến nữ nhân từ trong cung đến khắp kinh thành tranh nhau noi theo cách nàng chọn lựa xiêm y, trang điểm. Ở Tô Châu, người ta còn lấy tên nàng để đặt cho các loại tơ lụa và trang sức đẹp.
Khi đó, không biết có bao nhiêu nam nhân hâm mộ Diệp Minh Tu.
“Đứng lên đi!”
Tiếng nói hắn trầm thấp, giàu từ tính dễ nghe, nhưng không mang theo bất kì cảm xúc gì. Nhược Trừng vâng lời, đứng dậy cạnh chiếc bàn trà, bên trên có bình hoa cao. Tưởng rằng tạ ân xong là có thể đi rồi, nhưng Chu Dực Thâm cũng chưa có ý cho phép nàng đi, nên nàng chỉ có thể căng da đầu ở lại.
Chu Dực Thâm cầm sách đặt xuống án kỉ, nhìn thấy nàng giống như vật nhỏ đang run rẩy sợ hãi, không khỏi nhíu mày. Từ lúc tiến vào đến giờ, nàng cũng chưa dám ngẩng đầu lên, hình như rất sợ hắn.
Đời trước, bọn họ không gặp lại