Thân thể Đoan Hòa Đế vẫn luôn khoẻ mạnh, không biết vì sao đột nhiên gục xuống, đến nỗi bất tỉnh nhân sự. Tin tức truyền tới lục cung, Tô Hoàng Hậu và Từ Ninh phi vội vàng tới Càn Thanh cung, thấy các thái y đang xem bệnh cho hoàng đế ở Đông Noãn Các. Lưu Đức Hỉ mời hai vị đứng đầu hậu cung tạm thời chờ tại thứ gian, Ôn Chiêu phi đang ngồi trên ghế đứng dậy hành lễ.
Từ Ninh phi hỏi: “Chiêu phi, đêm qua Hoàng Thượng nghỉ ở trong cung của muội? Long thể bệ hạ bất an, chẳng lẽ muội không phát hiện ra sao?”
Chiêu phi và Ninh phi vốn là cùng cấp, nhưng Ninh phi sinh ra Thái Tử, tự nhiên địa vị trở nên không thua kém Hoàng Hậu, hiện giờ sắc mặt và giọng chất vấn tức giận. Ôn Chiêu phi đi đến bên cạnh Hoàng Hậu, ấm ức nói: “Lời của Ninh phi tỷ tỷ có ý gì? Ta lại không phải thái y, long thể Hoàng Thượng không khoẻ mà không nói ra, sao ta có thể biết được? Vừa lúc nãy trên đường tới đây, ta thấy ba các lão lui ra ngoài, sao tỷ không nói là chính sự khiến cho bệ hạ phiền lòng?”
Nếu là trước kia, Từ Ninh phi nói điều gì, Chiêu phi tuyệt đối không dám cãi lại. Nhưng lần này Ôn Gia ở Phúc Kiến chống đỡ giặc Oa có công, mới được thăng chức Ngũ Quân Đô Đốc Phủ hữu quân đô đốc, ngoài việc không có huân tước quý tộc thì địa vị ngang hàng với Từ Quảng. Tuy rằng Thái Tổ nghiêm cấm hậu cung tham gia chính sự, nhưng địa vị nữ nhân hậu cung lại cùng một nhịp thở với nhà ngoại trên triều.
Dù sao tuổi tác Từ Quảng đã lớn, nhiều lúc cũng lực bất tòng tâm. Cùng đi bình định giặc Oa, Ôn Gia nhiều lần lập công, Từ Quảng lại biểu hiện thường thường. Mấy năm nay rõ ràng Đoan Hòa Đế càng nể trọng Ôn Gia.
Ôn Chiêu phi cảm thấy mình hiện giờ chẳng qua là dưới gối chưa có con, mới bị kém Từ Ninh phi một chút, nếu không cũng khoong cần xem sắc mặt nàng ta.
Tô Hoàng Hậu làm bộ không nghe thấy hai người nói chuyện, chỉ hỏi Lưu Đức Hỉ: “Hoàng Thượng và mấy vị các lão bàn việc chính sự căng thẳng gay gắt hay sao?”
Lưu Đức Hỉ hành lễ: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, vừa rồi nô tài thấy có sấm sét, vẫn luôn ở ngoài điện xem hiện tượng thiên văn. Sau đó Thừa Thiên điện bị sét đánh trúng, nô tài mới chạy vào bẩm báo với Hoàng Thượng, cũng không nghe rõ Hoàng Thượng và mấy vị các lão đã nói gì!”
Lưu Đức Hỉ đã thành tinh, miệng kín mít vô cùng, không thể cạy ra một nửa chữ từ hắn. Thật ra Ôn Chiêu phi biết một chút nội tình. Là sủng phi đắc thế, nàng ta có thể cài cắm vài tai mắt ở Càn Thanh cung. Nghe nói là Hoàng Thượng muốn phái Tấn Vương đến đất phong, ông trời bỗng giáng thiên lôi, vì thế Hoàng Thượng sợ tới mức ngất đi. Chiêu phi biết lúc huynh trưởng ở Phúc Kiến, được người trong thương hội hiếu kính khá nhiều bạc. Con mèo nàng ta nuôi hiện giờ cũng là do Tấn Vương nghĩ cách thông qua thương hội tìm giúp cho nàng. Ấn tượng của nàng đối với Tấn Vương cũng không tồi!
“Thần thiếp nghe nói sấm sét giữa mùa đông, là ông trời trừng phạt đế vương có những chính sách không được…” Ôn Chiêu phi khẽ thì thào.
Tô Hoàng Hậu không vui liếc Ôn Chiêu phi một cái, nàng ta liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh. Tô Hoàng Hậu lại hỏi Thừa Thiên điện bị hỏa hoạn như thế nào, Lưu Đức Hỉ cung kính trả lời: “Dạ bẩm, đã dập tắt lửa rồi ạ! Nhưng kết cấu Thừa Thiên điện bằng gỗ, thế lửa quá lớn, hơn nữa gió lớn không ngừng. Lúc dập tắt lửa thì đã bị cháy hơn một nửa, nội thị và quan viên phụ trách đang kiểm kê tổn thất…”
Tô Hoàng Hậu than một tiếng: “Đây cũng là chuyện bất khả kháng! Trời giáng điềm xấu, nếu Hoàng Thượng bị bệnh, tốt nhất Thái Tử nên thay mặt bệ hạ tiến hành trai giới, làm lễ tế trời. Lưu Đức Hỉ, ngươi sai Hồng Lư Tự và Khâm Thiên Giám chuẩn bị việc này đi!...”
Từ Ninh phi theo bản năng mà chen ngang: “Thân thể Thái Tử Phi gần đây không khoẻ…” Thái Tử Phi mới khám ra có thai, nhưng thai vị không ổn, thái y dặn nàng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Ninh phi cực kì lo lắng, mỗi ngày đều huy động toàn bộ thái y phụ trách nữ bệnh của Thái Y Viện chăm sóc Thái Tử Phi, nháo đến mức khắp hậu cung đều kín đáo bất mãn.
“Việc một quốc gia và việc một cung, cái nào nặng cái nào nhẹ, Ninh phi không phân biệt rõ sao? Hơn nữa chỉ cần Thái Tử trai giới tế trời, mất bảy ngày thôi!” Tô Hoàng Hậu trầm giọng nói.
Dù Từ Ninh phi có càn rỡ cũng không dám lấn lướt qua Hoàng Hậu, huống chi Tô Liêm vẫn là nội các thủ phụ, cho nên nàng ta không dám nói gì nữa.
Mấy ngày sau, Thái Tử thay phụ hoàng đến Thiên Đàn cử hành nghi thức tế trời long trọng. Sau khi nghi thức chấm dứt, bệnh tình của Đoan Hòa Đế dần dần chuyển biến tốt, nhưng cũng không dám nhắc lại chuyện Chu Dực Thâm phải đi đất phiên nữa.
***
Trận mưa đầu xuân qua đi, các sĩ tử thi hương đứng đầu các địa phương sẽ về kinh thành. Trong khoảng thời gian ngắn, các khách điếm quanh trường thi đều kín người hết chỗ. Diệp Minh Tu là người đạt giải Nguyên của Thiệu Hưng phủ, lại có Tô gia ở kinh thành thu xếp, cho nên được nghỉ ngơi ở một viện rộng rãi thoải mái, cách trường thi không xa.
A Thất đặt hành lý xuống, tò mò nhìn khắp nơi: “Tiên sinh, nơi này tốt quá!”
Diệp Minh Tu gật đầu với Thanh Vu, là người dẫn bọn hắn tới : “Đa tạ Thanh Vu cô nương!”
Thanh Vu vội vàng hành lễ: “Nô tỳ không dám nhận! Cô nương dặn nếu tiên sinh có bất kỳ yêu cầu gì thì đừng ngại cho nô tì biết! Cô nương còn muốn nô tỳ nhắc nhở tiên sinh, lần này bốn vị chủ khảo gồm có: Lại Bộ Thị Lang, Lễ Bộ Thị Lang, Lại Khoa Cấp Sự và Đô Sát Viện phó đô ngự sử!”
Chủ khảo sẽ quyết định thiên hướng ra đề khoa cử. Mấy vị đại nhân này đều là quan lại phái cũ, tư tưởng tương đối bảo thủ. Nếu muốn trổ hết tài năng ở thi hội, trước khi thi phải tìm hiểu ai là chủ khảo. Ba năm trước đây Diệp Minh Tu cậy tài khinh người, cảm thấy bản thân có tài có năng lực, nhất định có thể truyền đạt hết tài hoa qua ngòi bút, thuyết phục chủ khảo, nhưng sự thật chứng minh hắn mười phần sai.
Nếu muốn nổi bật giữa một đám thí sinh, tài văn chương và khả năng sáng tạo tất nhiên phải có, nhưng quan trọng nhất chính là, phải biết rõ quan điểm của người nắm quyền ra sao, yêu ghét cái gì. Đây cũng là đạo lý mà hắn tiêu phí ba năm mới hiểu được. Cốt khí đứng trước quyền thế, không đáng một xu!
Diệp Minh Tu thuận miệng hỏi: “Vừa rồi vào thành, ta thấy các nơi trong thành đang chăng đèn kết hoa, hoàng thất sắp có việc hỉ sao?”
Thanh Vu ngớ ra một chút, mới vỡ lẽ Diệp Minh Tu hỏi chuyện gì, mỉm cười trả lời: “Dạ đúng vậy! Ngày mai Tấn Vương cử hành đại hôn, sẽ phát bánh mừng ở các nơi trong thành. Nhóm tú tài vào kinh đi thi cũng đều muốn lây chút không khí vui mừng, ngày mai tiên sinh có muốn đi lấy một cái hay không ạ?”
Tấn Vương… Trong đầu Diệp Minh Tu hiện ra một bóng hình thiếu nữ. Tấn Vương cưới vợ, sau này nàng sẽ phải làm sao? Hắn bất giác hỏi tiếp: “Không biết Tấn Vương cưới khuê tú nhà ai?”
Nói đến việc này, giọng điệu Thanh Vu có chút khinh thường: “Chính là Thẩm cô nương lúc trước nuôi ở Tấn Vương phủ đấy ạ! Nghe nói thái phi nuôi nàng từ nhỏ để sau này nạp vào phòng Tấn Vương. Cũng không biết cô nương kia đã tích phúc mấy đời, thân phận như vậy mà thoắt một cái nhảy lên thành Vương phi, chỉ dưới Đông Cung Thái Tử Phi thôi! Tông Nhân Phủ vì thân phận của nàng mà tranh cãi nửa năm, kết quả là Tấn Vương nâng thân phận bá phụ của nàng lên, hơn nữa nhị đường huynh của nàng cống hiến trước mặt Thái Tử, cho nên mới miễn cưỡng bẩm báo ở Thái Miếu. Trong kinh, các thế gia đều thì thào bàn tán việc này, nói cô nương kia ỷ có chút nhan sắc, là loại hồ ly tinh quyến rũ Tấn Vương điện hạ…”
Thanh Vu còn đang lải nhải, Diệp Minh Tu lại cảm thấy trong đầu ầm một tiếng nổ tung, không kịp nghĩ ngợi gì đi thẳng