Mỗi năm vào tiết đông chí đều phải cử hành đại triều hội, đây là sự kiện trọng đại trong năm. Đến lúc đó, bố chính sử và huyện quan các nơi sẽ vào kinh báo cáo công tác, hoàng đế sẽ thiết đại triều nghe báo cáo và quyết định sự việc. Năm nay bố chính sử và phiên trấn cùng tới yết kiến. Đêm qua Đoan Hòa Đế ngủ không ngon, ngồi trên bệ rồng mà tinh thần hơi uể oải. Sau khi Hồng Lư Tự khanh xướng danh các quan viên địa phương xong, hoàng đế day ấn đường hỏi: “Vì sao bố chính sử Quý Châu không trình diện?”
Hồng Lư Tự khanh bái một bái: “Dạ bẩm Hoàng Thượng, bố chính sử Quý Châu năm trước từ chức, hiện giờ chưa tìm được người kế nhiệm, cho nên đang chờ Lại Bộ xem xét tuyển chọn!”
Đoan Hòa Đế sắc mặt âm trầm, yêu cầu các quan viên cứ năm người một nhóm báo cáo, từng người trình bày và phân tích. Chúng quan viên cảm thấy nơm nớp lo sợ, thiên uy khó dò, thỉnh thoảng lại có người ấp úng nói sai. Hồng Lư Tự khanh ở bên cạnh khẽ nhắc nhở. May mà hoàng đế cũng chỉ lộ vẻ mặt trầm tư, không có bất kì ý kiến gì.
Sau đó Đoan Hòa Đế trở lại cung Càn Thanh, ngồi trên bảo tọa không nói một lời. Lưu Đức Hỉ thử hỏi: “Hoàng Thượng đang có tâm sự gì phải không ạ?”
“Thổ ty phía Tây Nam và quan viên do triều đình phái đến thường xuyên mâu thuẫn, nội đấu nghiêm trọng, là họa cho Quý Châu. Trẫm định phái Tấn Vương đến đất phong Quý Châu, thu phục các thổ ty!” Đoan Hòa Đế nói.
Thổ ty tức là quan lại người địa phương, nhiều thế hệ chấp chưởng một phương, có uy tín và địa vị rất cao trong vùng. Sau khi quy thuận triều đình, bọn họ đều chỉ được sắc phong chức vị cao nhất là tri châu, quản lý vài trăm hộ, đứng dưới quan tri phủ do triều đình phái tới, khó tránh khỏi tâm sinh bất mãn.
Quý Châu, Vân Nam và Quảng Tây là vùng giáp ranh biên giới phía nam, thổ ty của ba tỉnh này đều có thế lực hùng mạnh. Tuy triều đình đã phái trọng binh và lưu quan áp chế, nhưng thiếu người tài, cũng là tốn công vô ích, nhiều lần phát sinh phản loạn.
Lưu Đức Hỉ nghe hoàng đế nói xong vội vàng cất lời: “Bẩm Hoàng Thượng, Tấn Vương sắp tiến hành đại hôn, lúc này không thể phái hắn đi đất phiên Quý Châu ạ!”
“Vậy chờ sau đại hôn thì đi! Hoàng tử tròn hai mươi tuổi là phải đến đất phong, đây là tổ chế! Ngươi lập tức đi gọi mấy nội các đại thần vào Càn Thanh cung, trẫm muốn thương nghị việc này luôn!” Đoan Hòa Đế nghiêm khắc nói. Hắn là hoàng đế, trong tay nắm hoàng quyền, chẳng lẽ không thể quyết định một thân vương đi hay ở sao?
Lưu Đức Hỉ sợ đế vương tức giận, không dám khuyên tiếp, vội vàng rời khỏi tẩm điện, sai thái giám đi truyền gọi mấy đại thần lập tức tiến cung.
Một lúc sau, Chu Dực Thâm nhận được một mẩu giấy từ trong cung truyền ra, trên đó viết: “hoàng đế muốn triệu các đại thần thương lượng việc điều Tấn Vương đi đất phiên Quý Châu”. Quý Châu chính là nơi hổ báo, Đoan Hòa Đế đã mất kiên nhẫn, muốn mượn cơ hội này diệt trừ hắn, hoặc là dứt khoát loại hắn ra khỏi trung tâm quyền lực, ngăn chặn hậu họa.
Chu Dực Thâm giơ tờ giấy lên ngọn nến thiêu hủy, lẳng lặng ngồi trên ghế trầm tư. Hắn đương nhiên không thể đi Quý Châu. Rời khỏi kinh thành, như vậy mọi hao tâm tổn trí thiết kế lúc trước đều sẽ bị hủy. Quan trọng hơn là, muốn gìn giữ giang sơn này, hắn nhất định phải đi về phía bắc. Bởi vì theo hắn biết, không lâu sau, biên giới phía bắc sẽ có chiến sự. Đến lúc đó mà hắn bị hãm sâu trong vũng bùn Quý Châu, sẽ không rảnh lo chuyện phía bắc.
So với chuyện lục đục trong nội bộ quốc gia, chống giặc ngoại xâm mới là vấn đề quan trọng hàng đầu.
Hắn nhớ sắp tới Đoan Hòa Đế sẽ sinh bệnh nặng, từ đó bắt đầu mê luyến đan dược và thuật trường sinh bất lão, rồi bỏ bê triều chính, sai Thái Tử quản lý chính vụ. Nhưng hắn không biết lần này vì nguyên nhân gì mà hoàng đế bị bệnh, trước hay là sau khi hạ chỉ bắt hắn đi đất phiên? Mà bây giờ hắn đang tự hỏi, nên làm gì trước tình thế này? Tuy rằng sư phụ là nội các thủ phụ, nhưng đồng thời cũng là chủ Tô gia, không có khả năng vì hắn mà trở mặt với hoàng đế!
Đang nghĩ ngợi, nghe bên ngoài bỗng nhiên có tiếng sấm ầm ì hiếm thấy. Tiếng sấm ngày càng rền rĩ, từng tia chớp xé rạch bầu trời.
Lý Hoài Ân vội vàng chạy vào đóng cửa sổ: “Vương gia, tiếng sấm giữa mùa đông, đúng là hiếm thấy!”
"Sấm ngày đông chí, thiên hạ đại binh, đạo tặc hoành hành." Đây là câu ngạn ngữ trong dân gian. Sấm sét đối với một quốc gia cũng không phải dấu hiệu tốt lành gì, thậm chí là một lời cảnh cáo của ông trời khi đế vương thi hành biện pháp chính trị bất nhân.
Chu Dực Thâm bỗng nhiên nhớ lại, hình như chính mùa đông năm nay, Thừa Thiên Điện bị một hồi sấm sét thiêu hủy, chẳng lẽ chính là lúc này? Hắn đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn sắc trời u ám bên ngoài. Từng đợt tia chớp lóe sáng như muốn xé rách màn trời, trong đầu bỗng nảy ra một kế.
Trong Càn Thanh cung, Đoan Hòa Đế đang cùng ba vị nội các đại thần thảo luận tình hình Quý Châu. Thứ phụ Công Bộ Thượng Thư Dương Miễn nói: “Tấn Vương từng theo tiên đế hai lần chinh phạt Mông Cổ, thiện chiến giàu kinh nghiệm, đến đất phiên Quý Châu là phù hợp! Hơn nữa dựa theo tổ chế, thân vương tròn hai mươi tuổi là phải rời kinh đến đất phong!”
Đoan Hòa Đế lại hỏi ý kiến Lễ Bộ Thượng Thư Lý Sĩ Tế. Lý Sĩ Tế tính tình cẩn trọng, chỉ đáp chung chung một câu: “Tuy rằng thân vương đi đất phiên là tổ chế, nhưng Tấn Vương không phải đi đất phiên cũng là di huấn của tiên đế!”
Đứng đầu trong ba người, thủ phụ nội các Tô Liêm vẫn im lặng.
Khi tiên hoàng băng hà, Đoan Hòa Đế phong tỏa kinh thành, đại thần trong triều vẫn luôn lên án hắn lên ngôi bất chính. Tuy rằng sau đó có đại thái giám Lưu Anh thân cận bên người tiên hoàng công bố di chiếu, nhưng