Diêu Khánh Viễn đón nhận ánh mắt của Dư thị, trán thấm ra một tầng mồ hôi, trước hết bảo hai con về phòng.
Kỳ thật lần này bọn họ vào kinh, mục đích chủ yếu là để đòi nợ. Trước đây, có một vị thương nhân họ Phùng đến huyện nha, nghe nói quen biết không ít quan to hiển quý trong kinh thành. Lúc tri huyện mời hắn ăn cơm, vừa vặn Diêu Khánh Viễn cũng có mặt ở tiệc rượu. Diêu Khánh Viễn nghe hắn nói, quý nhân trong kinh thích tranh chữ Giang Nam, hắn nguyện ý giúp Diêu gia giật dây bắc cầu, Diêu Khánh Viễn nghe mà mừng rỡ.
Từ sau khi Thần phi tạ thế, công việc buôn bán của Diêu gia càng ngày càng khó khăn. Các thương hộ trước kia nể mặt Thần phi mà ưu tiên cho Diêu gia, sau đó đều cắt đứt quan hệ. Dư thị thấy tình hình buôn bán ngày càng sa sút, liền chọn vài nhà quan trọng, chuẩn bị lễ hậu tới cửa bái phỏng, nhưng đều bị người ta châm chọc mỉa mai mà đuổi ra. Tính bà ta vốn không chịu nổi ấm ức, lập tức ầm ĩ xé rách thể diện.
Cho nên Diêu Khánh Viễn định bụng kết giao với thương nhân họ Phùng này, hi vọng nhờ hắn mở ra quan hệ buôn bán ở kinh thành.
Nhưng không ngờ, Phùng thương nhân lấy đi không ít tranh chữ quý báu và tiền bạc, sau đó lặn mất tăm. Tình huống này đối với Diêu gia, không thể nghi ngờ chính là dậu đổ bìm leo. Diêu Khánh Viễn thật sự không còn cách nào, để hỏi thăm tin tức, liền đưa cả nhà vào kinh.
Nhưng kinh thành rộng lớn như vậy, muốn tìm một người không khác gì mò kim đáy bể. Dư thị liền bàn bạc với Diêu Khánh Viễn, trước đây họ Diêu đã gửi cho cháu gái khá nhiều tiền, hiện giờ cháu gái trở thành Tấn Vương phi, hẳn là không thiếu tiền bạc, muốn mượn nàng một khoản để chi dùng ở kinh thành.
Diêu Khánh Viễn miệng thì đáp ứng, lại cảm thấy đã gửi tiền đi, không tiện mở miệng hỏi lại. Vì thế mới có một màn kia trước cửa Tấn Vương phủ.
Dư thị nhìn chằm chằm Diêu Khánh Viễn nửa ngày, thấy ông ta không rên một tiếng, liền hắng giọng tự nói: “Chúng tôi đến kinh thành cũng không phải là cố ý đòi tiền. Năm trăm lượng này, nhờ ngài mang về gửi lại cho Vương gia! Ngày khác, tôi cùng với phu quân sẽ tới cửa bái phỏng!”
Lý Hoài Ân vừa nghe nói bọn họ muốn tới cửa bái phỏng, liền không khách khí: “Vị phu nhân này coi Tấn Vương phủ là chỗ nào? Thân vương phủ đệ, không phải tùy tiện người nào cũng có thể ra vào!”
Dư thị lập tức đứng phắt dậy: “Lời của vị công công này là có ý gì? Chúng ta chính là cữu cữu và cữu mẫu ruột của Vương phi, chẳng lẽ chúng ta tới cửa vấn an Vương phi, vương phủ các ngươi cũng định ngăn cản? Ta chưa từng nghe nói có loại đạo lý này!”
Lý Hoài Ân lạnh lùng đáp: “Vương phi muốn gặp ai, chúng ta là hạ nhân tất nhiên không quản được. Nhưng ta đi một chuyến tới đây, là vì Vương gia cho rằng các ngươi gặp khó khăn, mới hảo tâm sai ta mang tiền tới, cũng định giúp các ngươi một tay. Nhưng vị phu nhân này không cảm kích, vậy ta đành nói thẳng: Vương gia không muốn các ngươi đến quấy rầy Vương phi!”
Trước đây, Lý Hoài Ân chỉ mới nghe phong thanh điều tiếng về Dư thị. Gặp mặt rồi, mới phát hiện mụ ta rất không biết trời cao đất dày. Còn tưởng rằng vương phủ là một hộ gia đình thân thích bình thường, tùy ý qua lại?
“Nói như vậy, chẳng lẽ Diêu gia chúng ta mấy năm qua cho tiền, đều không tính toán gì hết? Không cho chúng ta đến cũng được, nhưng phải giao lại hết số tiền đó ra, ít nhất cũng mấy ngàn lượng! Lúc Diêu gia chúng ta phú quý, cũng chẳng thèm chỗ tiền đó đâu! Nếu không gặp khó khăn, ai muốn tới cửa đòi tiền làm gì chứ!” Dư thị đanh đá sừng sộ, gân cổ lên tranh cãi với Lý Hoài Ân.
Diêu Khánh Viễn hốt hoảng giữ chặt cánh tay bà ta, thấp giọng khuyên can: “Bà bớt mồm đi! Đó chính là thân tín trước mặt Vương gia! Lúc ta trở về, nhìn thấy phía trước xe ngựa ở dưới kia có không ít hộ vệ! Chẳng may chọc bọn họ nổi nóng, hai chúng ta thì cũng thôi, nhưng bà không nghĩ tới Trí Nhi và Tuệ Nhi sao?”
Dư thị vừa rồi nghĩ tới món tiền mấy năm qua, nhất thời cả giận mất khôn, cũng đã quên thân phận của đối phương. Giờ phút này bị Diêu Khánh Viễn nhắc nhở, hoàn toàn tỉnh ngộ, liền không dám kêu la thêm nữa. Bọn họ chẳng qua là dân đen như con sâu cái kiến, đối phương là hoàng gia quý tộc, muốn giết chết cả nhà bọn họ quá dễ dàng. Dư thị vốn cũng không định trở mặt, nhưng thấy Lý Hoài Ân vừa gặp liền lấy năm trăm lượng bạc ra, điệu bộ muốn tống cổ bọn họ, bà ta liền tức sôi gan.
Diêu gia ở huyện nhà cũng được coi là gia môn có tiếng, sao có thể bị đối đãi như ăn mày?
Diêu Khánh Viễn cung kính tiễn Lý Hoài Ân xuống lầu, đại khái nói ra mục đích chủ yếu vào kinh lần này. Lúc tiễn Lý Hoài Ân đến cửa, ông bổ sung thêm: “Thương nhân họ Phùng kia lừa của chúng tôi không ít tài sản, nói là đi bôi trơn bắc quan hệ nhiều nơi ở kinh thành, nhưng sau đó bặt vô âm tín. Tôi đang tính một lần nữa bắt đầu lại việc kinh doanh, đồng thời cũng đòi lại số tiền bị lừa kia. Nhưng hiện tại vì chưa có đầu mối, cũng muốn hỏi thăm giá cả thị trường ở kinh thành, cho nên mới tạm thời lưu lại. Công công yên tâm, chúng tôi sẽ không đến quấy rầy Vương phi!”
Lý Hoài Ân thấy Diêu Khánh Viễn còn tính là người hiểu lý lẽ, không biết vì sao lại chọn một thê tử như vậy, liền đặt ngân phiếu vào tay ông ta: “Vương gia vốn cũng muốn giúp các người, tiền này ông cứ cầm lấy trước đi! Còn vị thương nhân họ Phùng kia, đợi ta trở về hỏi một chút, xem có thể giúp các người hỏi thăm tin tức hay không!”
“Đa tạ công công, nhưng tiền này ta thật sự không thể nhận!” Diêu Khánh Viễn từ chối.
Lý Hoài Ân lắc đầu: “Vương gia đã sai ta mang đến, sẽ không có đạo lý mang về! Vừa rồi là bị phu nhân của ông làm tức giận, lời nói trong lúc tức giận mà thôi! Với tình hình hiện giờ, có thêm chút tiền phòng thân cũng không thừa! Ông còn định tiếp tục buôn bán tranh chữ hay không?”
Diêu Khánh Viễn gật gật đầu: “Nghe nói trong kinh có thương nhân khắp miền nam bắc, lại thích học đòi văn vẻ, khu vực Lưu Ly Xưởng cũng ngày càng phát đạt. Nhà tôi có mấy thế hệ kinh doanh tranh chữ, tuy không phải chuyên gia, nhưng cũng có chút kinh nghiệm trên phương diện này. Không ngờ tiện nội* nhà tôi lại đắc tội huyện lệnh ở quê, chúng tôi thật sự không trụ nổi nữa…” Ông cười khổ.
(*Tiện nội: cách gọi vợ khiêm tốn khi nói chuyện với người khác)
Lý Hoài Ân than một tiếng, cáo từ Diêu Khánh Viễn, quay trở về vương phủ.
Trong Lưu Viên, Chu Dực Thâm đang đứng trước dư đồ, nhìn chăm chú vào bản đồ Vệ Sở Tiêu Chí. Đời trước vào khoảng giai đoạn này, Thát Đát bỗng nhiên gây hấn ở biên giới, binh lực khoảng mười vạn. Bọn họ lòng không phục, cũng từ lần