Người tới là thái giám Đông Cung, cung kính nói: “Dạ bẩm, Thái Tử điện hạ mời Tấn Vương tiến cung, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng!”
Chu Dực Thâm hỏi: “Ngươi có biết chuyện quan trọng gì không?”
Thái giám lắc lắc đầu: “Dạ điện hạ không nói ạ, chỉ dặn nô tài mời Vương gia tiến cung!”
“Ta biết rồi, thay y phục xong sẽ lập tức tiến cung, ngươi đi về trước lĩnh mệnh đi!” Chu Dực Thâm buông đũa xuống.
Lý Hoài Ân đợi thái giám kia đi rồi mới nói: “Vương gia, ngài mới ăn được một lát, dùng thêm chút nữa đi ạ?”
Chu Dực Thâm lau miệng đứng dậy: “Không có thời gian ăn tiếp! Thay quần áo thôi!”
Hạt giống bất an đã gieo xuống nội tâm kể từ khi nhận được tin tức của Hô Hòa Lỗ. Lúc này Chu Chính Hi gọi hắn tiến cung, hẳn là liên quan đến dị động của Thát Đát. Mấy ngày trước, sứ thần ở Hội Đồng Quán Thát Đát bỗng nhiên bỏ trốn, rồi sau đó, người Thát Đát làm quan trong triều, hoặc ít hoặc nhiều đều rời khỏi kinh thành.
Thát Đát là ngoại tộc, vốn dĩ không được đảm nhiệm những chức vụ quan trọng. Cho nên bọn họ rời đi cũng không khiến nhiều người chú ý.
Hơn nữa sắp tới kì thi hội, văn võ bá quan phần lớn quan tâm đến sự kiện này, càng không rảnh rang để ý người Thát Đát. Chu Dực Thâm thay y phục xong, từ nội thất đi ra, trong tay cầm một bình sứ. Hắn giao bình sứ cho Lý Hoài Ân, dặn dò: “Đưa đến Bắc viện đi, dặn Tố Vân mỗi ngày một lần!”
Lý Hoài Ân tiếp nhận bình sứ, theo bản năng hỏi: “Dạ, bình sứ này dùng để làm gì vậy ạ? Vương phi không được khỏe?”
“Dùng để bôi!” Chu Dực Thâm đáp nhanh vài chữ, liền đi ra ngoài.
Lý Hoài Ân sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng, thầm mắng bản thân lắm miệng. Hắn tiện tay vẫy một nha hoàn tới, sai nàng ta cầm sang Bắc viện, chính mình thì chạy theo Chu Dực Thâm.
-----
Nhược Trừng trở lại Bắc viện, không ăn sáng mà nằm bẹp trên giường. Hạ thân nhức mỏi, nàng nhắm mắt lại, tất cả đều là từng màn triền miên tối hôm qua. Cúi xuống nhìn trước ngực chính mình, lại tưởng tượng ra cảnh hắn vùi đầu xuống, nàng xấu hổ vội lấy chăn trùm kín mặt.
Tố Vân cầm bình thuốc tiến vào, nói với Nhược Trừng: “Bẩm Vương phi, Vương gia phái người đưa thuốc tới đây ạ!”
Nhược Trừng từ trong chăn ló đầu ra một chút, nhìn đồ vật trong tay Tố Vân. Tố Vân hỏi: “Nô tỳ cho người nhìn xem nhé?”
Thuốc này là trong cung đặc chế. Trước kia mỗi khi hoàng đế ngủ lại trong cung Thần phi, hôm sau Thần phi cũng thường dùng thuốc mỡ này bôi, có tác dụng giảm đau kỳ diệu. Trong cung hầu như mọi nữ nhân đều chuẩn bị sẵn một lọ, rốt cuộc không có ai dám phá hỏng hứng thú của hoàng đế. Chuyện chăn gối, nếu hoàng đế nặng tay, các nàng cũng chỉ có thể tự nghĩ cách giải quyết.
Đêm qua là Nhược Trừng đánh bậy đánh bạ, cũng không ngờ mơ màng hồ đồ mà cùng hắn viên phòng. Tuy đều là nữ tử nhưng nàng cũng ngượng nghịu nếu để Tố Vân nhìn mình ở trần: “Ngươi cứ để đó, lát nữa ta sẽ tự bôi!”
Tố Vân cũng không miễn cưỡng, đặt bình thuốc ở trên ghế cạnh giường: “Người của Lưu Viên đến báo, Thái Tử điện hạ triệu Vương gia vào cung, Vương gia đã rời khỏi phủ, không biết khi nào trở về. Vương phi có thể yên tâm ngủ một giấc thoải mái ạ!”
Nhược Trừng gật đầu, nhắm mắt: “Dặn dò mọi người, không ai được quấy rầy!”
Tố Vân vâng dạ, giúp nàng buông màn, lại đóng hết cửa sổ, trong phòng tối hẳn đi, thích hợp cho giấc ngủ.
Nàng lui ra khỏi nội thất, Bích Vân ở bên ngoài quan tâm hỏi: “Thế nào, tỷ tỷ đã bôi thuốc cho Vương phi chưa?”
“Chắc là Vương phi ngượng ngùng nên không cho ta bôi thuốc, nói để nàng tự làm!" Tố Vân nhẹ nhàng đóng cửa chính lại.
“Buổi sáng muội giúp Vương phi thay quần áo, thấy trên người nàng có nhiều vệt đỏ lớn, như vậy đêm qua Vương gia… Vương phi tuổi còn nhỏ, muội chỉ sợ Vương gia làm nàng bị thương!” Bích Vân lo lắng nói.
Tố Vân lắc đầu: “Cũng không đến nỗi như muội nghĩ đâu! Đêm qua Vương phi sang Lưu Viên tìm Vương gia, mãi không thấy đi ra, ta liền đoán hai người hẳn là viên phòng. Nghe Vương phi nói, Vương gia đêm qua chỉ cần một lần. Ngài ấy đã đến tuổi này, như vậy là thương xót giữ gìn sức khỏe cho Vương phi rồi! Hai người đã thành vợ thành chồng, cũng không có lý nào không viên phòng được!” Tố Vân giao áo trong mà Nhược Trừng vừa thay cho Bích Vân, bảo nàng cầm đi giặt.
Sau khi Nhược Trừng chuyển đến Bắc viện, có thêm tám nha hoàn, năm ma ma để sai phái. Nhưng bọn họ đều hầu hạ vòng ngoài, công việc thân cận bên người nàng vẫn chỉ có Tố Vân và Bích Vân phụ trách. Nhược Trừng nhìn thì dễ tính, thật ra rất khó tin tưởng người khác. Tố Vân và Bích Vân vẫn luôn chăm sóc nàng từ nhỏ, mới có thể khiến nàng tín nhiệm vô điều kiện.
……
Lúc Chu Dực Thâm tới Đông Cung, trong đó đã tụ tập không ít người. Ba vị các lão, còn có người Chiêm Sự Phủ đều ở trong điện. Tô Liêm và Lý Sĩ Tế đang chụm đầu ghé tai, thảo luận việc hoàng đế bởi vì luyện đan bỏ bê việc triều chính. Bọn họ cảm thấy nên giao cho thượng thư khuyên giải, bèn trao đổi với Dương Miễn.
Dương Miễn là do Đoan Hòa Đế đích thân đề bạt, đang ngồi riêng một phía, thưởng thức một khối ngọc trên bàn. Hắn khác hai người kia, không có thân phận hiển hách, hoàn toàn dựa vào khả năng của chính mình leo lên vị trí hôm nay. Hắn biết Tô, Lý hai người cũng không ưa mình, bởi vậy đùn đẩy cho mình nhiệm vụ dễ đắc tội hoàng đế.
Thượng thư Công Bộ vốn là một công việc béo bở. Hễ quốc gia có việc cần xây dựng, sửa chữa và tôn tạo, ngoài chi ngân lượng còn triệu tập thợ thủ công, tất cả đều đi qua tay hắn. Lúc trước điện Thừa Thiên bị cháy, chính hắn phụ trách tu sửa, còn hưởng lợi không ít từ nguyên vật liệu và công thợ.
Hiện giờ rất nhiều thương nhân lắm tiền nhiều của, để có cơ hội được hoàng thất chú ý đến, khắp nơi đều sẵn sàng đút lót vàng bạc tạo dựng quan hệ. Cho nên so với những chính sự sứt đầu mẻ trán đó, Dương Miễn quan tâm nhiều nhất là đến hầu bao của chính mình!
Chu Chính Hi ở trong điện đi tới đi lui, nhìn thấy Chu Dực Thâm theo thái giám tiến vào, lập tức bước qua nắm tay hắn: “Cửu thúc, thúc tới thật đúng lúc! Vừa mới nhận được tin tức, Thát Đát đang rục rịch chuẩn bị binh lính và lương thực. Cháu hoàn toàn không có manh mối nào, thúc có cao kiến gì không?”
Chu Dực Thâm chào ba vị các