Binh lực Thát Đát gồm mười vạn quân, chia làm hai đường theo hai hướng Ninh Hạ Trung Vệ và Khai Bình Vệ tiến quân.
Khai Bình Vệ là lá chắn bảo vệ kinh thành, một khi Khai Bình Vệ bị phá, kinh thành sẽ tràn ngập nguy cơ. Lúc trước tiền triều mở rộng bờ cõi về phía bắc, vì đề phòng thế lực tàn dư của phương bắc mới dời đô từ Ứng Thiên Phủ tới kinh thành hiện tại. Mà dưới thời kỳ Thống Đạo hoàng đế, hai lần bắc phạt, đánh cho Thát Đát phải cúi đầu xưng thần. Nhưng mấy năm qua Thát Đát bị kẹp giữa bộ tộc Ngõa Lạt và triều đình nhà Hán, một mặt bị triều đình áp chế, mỗi năm đều phải cống nộp rất nhiều. Mặt khác, họ lại không thể chống cự bộ tộc Ngõa Lạt đang lớn mạnh như tằm ăn rỗi, lúc này mới bất chấp tất cả phát động chiến tranh.
Mà Đóa Nhan Tam Vệ thuộc khu vực Nô Nhi Càn Đô Tư cũng hưởng ứng, dàn quân tiến về Khai Bình Vệ.
Khai Bình Vệ báo nguy, Ninh Hạ Trung Vệ cũng báo nguy. Chu Dực Thâm vốn cho rằng Thát Đát phải gom góp lương thảo, chiêu binh mãi mã, thế nào cũng phải đến cuối mùa xuân mới có thể phát binh. Xem ra Hô Hòa Lỗ vẫn cố ý giở trò, che giấu tin tức binh lực thực sự. Chu Dực Thâm trầm tư một lát rồi trở về phòng, nhìn thấy Nhược Trừng an tĩnh ngồi một chỗ, đã ăn xong bát mì.
“Thát Đát đã phát binh, chúng ta cần lập tức trở lại kinh thành!” Hắn nói với Nhược Trừng.
Nhược Trừng không hỏi nhiều, đứng lên nói: “Ta đi bảo Tố Vân và Bích Vân thu dọn đồ đạc!” Chu Dực Thâm bắt lấy tay áo nàng, cảm thấy khó có thể mở miệng: “Nhược Trừng, có lẽ ta sẽ phải xuất chinh!”
Hắn vốn muốn tránh cục diện kiếp trước, không muốn một lần nữa nắm giữ binh quyền. Bởi vì cứ như vậy, hắn sẽ lại trở về triều đình trung ương, đối mặt với những đấu đá quyền lực không dứt. Nhưng khi quốc gia gặp nạn, trước hết hắn không thể nghĩ đến việc tự bảo vệ mình!
Chẳng sợ liều mạng giẫm lên vết xe đổ nguy hiểm, cũng phải bảo vệ giang sơn xã tắc này! Dòng máu cao quý chảy trong thân thể luôn nhắc nhở hắn: đây là lời hứa đối với phụ hoàng, cũng là đạo nghĩa và trách nhiệm của con cháu Chu gia mà hắn không thể chối bỏ!
Nhưng nàng và hắn mới tân hôn mấy ngày, nếu xuất chinh không thể trở về trong thời gian ngắn, sợ nàng không thể thông cảm, trong lòng khó tránh khỏi áy náy.
Vừa rồi Nhược Trừng đã đoán được kết quả này, quay lại mỉm cười: “Chàng cứ an tâm xuất chinh, không cần lo lắng cho ta!” Nàng biết rõ hơn bất kì ai khác, hắn vốn là hùng ưng bay lượn trên trời cao, nhưng bởi vì bị đương kim hoàng đế nghi kỵ, mới bất đắc dĩ thu hồi sải cánh, tạm thời quanh quẩn trong nhà. Nhưng nếu có cơ hội, hắn vẫn sẽ trở về trời xanh, nơi đó mới thật sự là địa bàn của hắn! Hơn nữa nàng biết, ý nghĩ của bản thân cũng không thể lay chuyển quyết định của hắn!
Một khi đã như vậy, chi bằng hết lòng ủng hộ hắn!
Trong lòng nàng tất nhiên là buồn bã. Thật vất vả mới có thể ở bên hắn, bây giờ lại phải chia xa. Nhưng đại trượng phu chí tại bốn phương, huống chi hắn là người trọng lời hứa, hắn đã từng hứa với tiên đế, lời dặn dò của tiên đế như còn văng vẳng bên tai. Nàng chỉ là một nữ tử bé nhỏ, không giống hắn lòng mang cả giang sơn, đạo lý lớn lao nàng không hiểu được. Nhưng nàng cũng biết, một khi chiến tranh xảy ra, trăm họ lầm than, dân chúng sẽ trôi giạt khắp nơi, nhà tan cửa nát.
Cho nên hắn phải đi, đi để che chở giang sơn và bá tánh, giúp dân chúng thoát khỏi họa chiến tranh. Không ai có thể gánh trách nhiệm này thích hợp hơn hắn!
Trong mắt nàng lưu chuyển rất nhiều cảm xúc, vậy mà Chu Dực Thâm hiểu hết. Điều làm hắn chấn động nhất chính là: nàng lại hiểu đại cục như thế, không giận dỗi với hắn ngay lúc này. Dường như trước mặt không còn là cô gái nhỏ tính tình trẻ con, buổi chiều vừa mới bỏ cơm vì giận dỗi hắn, mà là nữ nhân có thể cùng hắn sóng vai, đương đầu trước mọi khó khăn thử thách.
Nhiều năm trước, lúc hắn còn nhỏ tuổi, phụ hoàng quyết định dẫn hắn bắc chinh rèn luyện, hắn bèn nói chuyện này với mẫu thân. Mẫu thân dịu dàng của hắn vậy mà không những không ngăn cản, còn nói với hắn, hãy yên tâm mà đi, không cần lo lắng cho mẫu thân! Một nữ nhân lòng dạ đủ rộng lớn, sẽ là điểm tựa và bệ phóng cho thành tựu của nam nhân!
Hắn cúi xuống dùng sức mà ôm Nhược Trừng vào lòng, nắm lấy tay nàng: “Cảm ơn nàng đã hiểu ta!” Hắn thiếu nợ nàng, về sau nhất định sẽ đền bù gấp bội!
Nhược Trừng cũng ôm lấy hắn, dịu dàng nói: “Nếu tình hình khẩn cấp, chúng ta phải mau chóng thu xếp, lập tức hồi kinh thôi!”
Trong đêm, xe ngựa không kinh động bất kì kẻ nào, rời khỏi thôn trang, phi như bay hướng về phía kinh thành.
……
Đông Cung trắng đêm thắp sáng đèn. Ba vị các lão, quan viên Chiêm Sự Phủ đều quy tụ trước mặt Chu Chính Hi.
Chu Chính Hi nhìn bức dư đồ trên tường, thật lâu không nói gì. Hắn không ngờ Thát Đát sẽ chia làm hai đường tiến công, Khai Bình Vệ có thể do cửu thúc trấn thủ, nhưng còn Ninh Hạ Trung Vệ?
Vừa rồi bọn họ thảo luận để tuyển chọn ra vài người, nhưng mấy vị các lão chuyên việc chính sự trên triều, với hành quân đánh giặc không am hiểu, mà mấy vị đô đốc lại không có mặt.
Chỉ vì Thát Đát phát binh quá bất ngờ, bọn họ đều cho rằng phải qua mùa xuân mới đánh giặc, cho nên hết thảy còn đang ở công tác chuẩn bị. Hơn nữa chiến sự vùng duyên hải vẫn đang căng thẳng, bây giờ mới triệu hồi Từ Quảng và Ôn Gia thì không kịp nữa rồi!
Chu Chính Hi bỗng nhiên vỗ bàn, đứng dậy cất tiếng: “Ta sang cung Nhân Thọ tìm phụ hoàng!”
Quan viên đang ngồi hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng đều nối gót theo phía sau hắn mà ra.
Cung Nhân Thọ ở phía tây lục cung, vốn là nơi ở của Thái Hậu, được tu sửa đẹp đẽ hoa lệ, nổi danh nhất chính là hoa viên. Ở phía sau hoa viên cung Nhân Thọ, Đoan Hòa Đế cho xây dựng một đạo quán gọi là Trường Xuân Quan với một lò luyện đan rất lớn. Mỗi ngày, hoàng đế lại cùng mười mấy đạo sĩ nghiên cứu đan dược trong đó.
Chu Chính Hi đi đến trước Trường Xuân Quan, Lưu Đức Hỉ nhìn thấy hắn dẫn đầu một đám người bước tới, không khỏi ngập ngừng cất tiếng: “Thái Tử điện hạ đây là muốn…?”
“Ta có việc chính sự quan trọng, muốn gặp phụ hoàng! Ngươi tránh ra!” Chu Chính Hi phất tay áo.
“Nhưng, nhưng Hoàng Thượng hạ lệnh bất kì ai cũng không được quấy rầy…” Lưu Đức Hỉ cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Ta cũng không làm khó ngươi! Xảy ra chuyện gì đều do ta gánh vác! Nếu còn cố ý ngân cản, thì ngươi chính là tội nhân của giang sơn !” Chu Chính Hi chỉ Lưu Đức Hỉ, lạnh lùng nói. Lưu Đức Hỉ cũng không dám gánh tội danh lớn như vậy, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Chu Chính Hi vượt qua hắn, tiến vào bên trong đạo quan. Bên trong, lò luyện đan đang nổi lửa, nồng nặc mùi thuốc súng. Mấy đạo sĩ mặc đạo bào nhìn thấy Chu Chính Hi mặc thường phục thêu hoa văn rồng tiến vào, biết là Thái Tử điện hạ, vội vàng lui về phía sau hành lễ.
“Phụ hoàng! Nhi thần xin cầu kiến!” Chu Chính Hi kêu lớn.
Đoan Hòa Đế đang ở phía sau điện, cùng một đạo sĩ thảo luận phương pháp cải tiến đan dược. Nghe tiếng Chu Chính Hi, hắn nhíu nhíu mày, vén rèm châu bước ra. Chu Chính Hi nhìn phụ hoàng tóc tai rũ rượi, hốc mắt trũng sâu, vẻ mặt đờ đẫn, rõ ràng là hậu quả do đan dược gây ra.
Mấy ngày qua, triều thần không ngừng khuyên can, ngay cả Hoàng Hậu và Ninh phi cũng đã tới Trường Xuân Quan rất nhiều lần, khuyên hoàng đế đừng trầm mê với việc luyện đan, bỏ bê triều chính.