Lý Viên đến y quán chờ tới đêm khuya, Liễu Chiêu vẫn chưa tỉnh lại.
Khi báo án, hắn nói với quan sai về thân phận của Liễu Chiêu, quả nhiên bọn họ rất tận tâm, huy động không ít người điều tra, về lý mà nói, lẽ ra bây giờ phải có kết quả rồi. Từ trước, hắn và Liễu Chiêu học cùng trường, lại cùng tham gia khoa cử lần này, ít nhiều cũng có tình cảm gắn bó, đương nhiên không muốn kẻ đả thương lại ung dung ngoài vòng pháp luật.
Trên đường đã vắng bóng người, chỉ còn tiếng mõ của người tuần tra ban đêm, nghe rất rõ ràng trong đêm tối tĩnh mịch. Dược đồng bước ra nói với Lý Viên: “E rằng vị công tử nằm bên trong phải tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng mới có thể xuống giường được!”
Lý Viên sửng sốt. Mấy ngày nữa là thi hội, như vậy Liễu Chiêu không thể tham gia? Hắn lại cố gắng dò hỏi dược đồng về tình trạng vết thương của Liễu Chiêu, đúng lúc đó có người từ ngoài tiến vào, lau đế giày vào thảm trước ngưỡng cửa cho đỡ bẩn.
“Diệp huynh! Đã bắt được kẻ hành hung chưa?” Lý Viên vội bước tới hỏi.
Vẻ mặt Diệp Minh Tu nghiêm trọng, ngồi xuống rồi mới cất tiếng: “Ngươi có biết vì sao Thiếu Bạch bị như thế không?”
“Hay là trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác?” Lý Viên hỏi lại. Diệp Minh Tu liền kể lại hết đầu đuôi sự tình hôm nay, rồi sau đó nói: “Thiếu Bạch không chỉ đắc tội thiên kim Tô gia, còn bị Tấn Vương đả thương, vụ án như vậy, ngươi bảo Thuận Thiên Phủ phải thẩm tra xử lí như thế nào? Hiện giờ cũng chỉ có thể coi như ngậm bồ hòn làm ngọt!”
“Thiếu Bạch huynh cũng thật hồ đồ! Làm như thế có khác gì tự tay chặt đứt tiền đồ của bản thân! Chuyện này... chúng ta nên xử lý như thế nào bây giờ?” Lý Viên khó xử nói.
Diệp Minh Tu cũng không ngạc nhiên khi biết Liễu Chiêu dây dưa đến Tô Kiến Vi. Thằng nhãi này lúc trước ở thư viện Bạch Lộc Động đầy tiếng xấu nhơ nhuốc. Bởi vì hắn mơ tưởng đến cô con gái xinh đẹp của Viện trưởng, có ý đồ xằng bậy nên bị đuổi học. Mấy năm qua, thói háo sắc càn rỡ vẫn không thay đổi, ngược lại còn thêm trầm trọng. Nghe nói Tô Kiến Vi đã báo rõ thân phận, hắn vẫn cố tình vô lễ, sau đó Tấn Vương mới ra tay giáo huấn. Chẳng qua Liễu Chiêu ỷ vào trong nhà có chút thế lực, hay làm xằng bậy, lần này cho hắn một bài học cũng tốt!
“Sáng ngày mai, ngươi và ta chia làm hai đường. Một mặt đến Lễ Bộ thông báo tình hình, Thiếu Bạch như vậy e rằng không thể tham gia thi hội! Đồng thời phải đưa Thiếu Bạch về nhà cữu cữu của hắn. Ở kinh thành, họ hàng gần với Thiếu Bạch là Lý tổng binh, sau này dù sao cũng phải có người chăm sóc hắn!” Diệp Minh Tu nói rõ ràng rành mạch.
Lý Viên liên tục gật đầu, sau đó ngập ngừng hỏi: “Vậy thì... Diệp huynh có thể lãnh trách nhiệm đến Lý phủ được không? Nghe nói Lý phủ là nơi quyền quý cao sang, đệ thấy hơi ... sợ!”
Diệp Minh Tu biết không phải Lý Viên sợ sệt gì, mà là ngại việc này quá mất mặt! Vốn cũng là một thí sinh chuẩn bị thi hội có chút tài danh, còn là ứng cử viên được nhiều người bình chọn, tiền đồ vô hạn, hóa ra lại là kẻ trêu ghẹo nữ tử đàng hoàng bị đánh trọng thương, không thể tiếp tục tham gia khoa cử. Sáng hôm sau, chắc chắn sẽ có tin đồn đại vớ vẩn lan truyền ra ngoài. Khi đó mà đưa Liễu Chiêu đến Lý phủ, không tránh khỏi bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng. Lý Viên là người coi trọng thể diện, đương nhiên không muốn bị mất mặt.
Diệp Minh Tu mỉm cười đáp: “Được, ta sẽ đi cho!”
Lý Viên nhẹ nhàng thở phào, chắp tay thi lễ: “Đa tạ Diệp huynh!”
Diệp Minh Tu sớm biết Lý Viên sẽ không đi Lý phủ, như vậy ngược lại hợp ý hắn. Vừa rồi đến phủ nha báo án, trong lúc vô tình hắn nghe được quan sai bàn tán với nhau, nói bỗng nhiên Thát Đát phát binh nam tiến, triều đình sẽ cần phái người lãnh binh bình loạn. Một đường đã xác định là do Tấn Vương lãnh binh, một đường khác giao cho Lý Thanh Sơn mới được triệu hồi từ Hán Trung về.
Việc này đối với Tấn Vương mà nói là cơ hội tuyệt hảo để vươn mình tái khởi. Nhưng Lý Thanh Sơn xuất thân thấp kém, có cái dũng của kẻ thất phu, ngồi đến địa vị hôm nay đều là nhờ thương thật đao thật của chính mình đánh ra. Tính hắn ân oán phân minh, có thù tất báo, nếu biết Tấn Vương đả thương cháu nhà mình, thế cục mạc bắc rốt cuộc như thế nào, bây giờ chưa thể kết luận!
Hiện tại, Diệp Minh Tu tạm thời không có thù hận gì với Tấn Vương, nhưng có thể nhân cơ hội này bán một ân tình cho Lý Thanh Sơn.
……
Thời kì chiến tranh, Ngũ Quân Đô Đốc Phủ là binh lực trọng yếu nhất, còn Kinh Vệ chấp chưởng một bộ, quản lý quân lính của các địa phương. Liêu Đông do Tả Quân Đô Đốc Phủ quản lý, còn Ninh Hạ Trung Vệ do Hữu Quân Đô Đốc Phủ phụ trách. Hai vị đô đốc lãnh đạo hai cánh quân này đều ở kinh thành, nhưng tuổi đã già, không thể cầm binh xuất chinh được nữa.
Đoan Hòa Đế còn lưu giữ bọn họ tại chức vị là vì ân tình sâu xa. Lúc trước khi thông báo đế vị truyền cho hắn, có một bộ phận quan lại trong triều không phục. Hai vị đô đốc này đã theo Thống Đạo hoàng đế chinh chiến sa trường, đức cao vọng trọng, ở trong quân có thể trấn áp đủ loại quan lại. Hơn nữa lúc Đoan Hòa Đế còn là Lỗ Vương đã kết giao thân thiết với bọn họ. Hiện giờ tuy rằng tuổi tác hai người đã cao, nhưng lòng trung quân có thể soi sáng nhật nguyệt.
Bọn họ xuất thân từ gia tộc quyền quý, hưởng thụ tước vị cao, vẫn luôn cho rằng tiên hoàng sủng ái Thần phi xuất thân hàn vi cùng với Tấn Vương không phải là phúc của xã tắc. Lúc tiên hoàng còn sống, họ đã nhiều lần ngăn cản quyết tâm lập trữ của tiên hoàng.
Hai vị đô đốc biết sắp xuất binh đến Ninh Hạ Trung Vệ và Khai Bình Vệ, rất tích cực điểm binh, nhưng nghe nói người giữ ấn cầm binh đến Khai Bình Vệ là Tấn Vương lại cảm thấy không yên tâm. Cả hai sôi nổi khuyên can Thái Tử lựa chọn người khác. Không có ai rõ ràng hơn người từng làm tướng như bọn họ, một khi đã giao binh quyền ra, lại là đại chiến đặc biệt như vậy, sẽ rất khó có thể thu hồi trở về! Dù có thu hồi soái ấn, cũng không thu lại được lòng người! Bởi vì đám binh lính kia đều lấy tính mạng đổi tiền đồ, đối với bọn họ, ai là hoàng đế cũng không quan trọng! Ai có thể cho bọn họ vinh dự và phú quý mới là người mà họ thực lòng nguyện ý đi theo!
Chu Chính Hi cũng không vội vàng phủ định bọn họ, ngược lại nói: “Ta biết hai vị đô đốc đều xuất phát từ tấm lòng trung quân, nhưng hiện giờ trong kinh thành, hai vị có tiến cử được tướng lĩnh nào đảm nhiệm trọng trách này không?”
Tả, hữu quân đô đốc hai mặt nhìn nhau, liên tục đề cử ra mấy người, đều bị Binh Bộ Thượng Thư Vương Ký ngồi ở phía sau phủ nhận. Binh Bộ phụ trách tuyển chọn và quản lý quan quân võ vệ, thời kì chiến tranh phối hợp hành sự với Ngũ Quân Đô Đốc Phủ. Nhưng bởi vì Ngũ Quân Đô Đốc Phủ có địa vị đặc biệt, quyền lực tương ứng của Binh Bộ bị suy yếu, cho nên so sánh trong lục bộ, Binh Bộ không có mấy thực quyền.
Chu Chính Hi nói: “Kiến thức của ta còn hạn chế, không am hiểu hành quân đánh giặc, nhưng cũng biết từ nhỏ cửu thúc đã đi theo Hoàng tổ phụ, hai lần chinh Mông Cổ, đánh cho Thát Đát phải cúi đầu xưng thần. Trong lòng Thát Đát sợ hãi cửu thúc, bởi vì nhìn thấy thúc ấy chắc chắn sẽ nhớ tới phong thái oai hùng của Hoàng tổ phụ năm đó! Hơn nữa mỗi lần ra trận, cửu thúc đều nêu gương cho binh sĩ, kiêu dũng can trường. Tuy rằng thúc ấy trẻ tuổi nhưng đã có kinh nghiệm không dưới hai mươi trận chiến thắng lợi, so với mấy tướng lĩnh chẳng có chút quân công gì mà hai vị đô đốc vừa tiến cử, e rằng mạnh hơn quá nhiều! Quốc nạn ngập đầu, xin hai vị có thể vứt bỏ thành kiến, triều đình trên dưới một lòng đoàn kết, đây mới chính là phúc của giang sơn xã tắc chúng ta!”
Vương Ký đứng dậy nói: “Thần cảm thấy Thái Tử điện hạ nói rất có lý ạ! Việc cấp bách lúc này không phải là nghi kỵ sau khi Tấn Vương cầm binh sẽ nảy sinh ý khác, mà nên tìm biện pháp chống địch như thế nào! Nếu mất Khai Bình Vệ, kinh thành sẽ không còn phòng tuyến chống đỡ! Sự kiện Tịnh Khang thời kì Bắc Tống chính là một bài học, quyết không thể để tái diễn! Tốt nhất là phái Tấn Vương đến Khai Bình Vệ trước, sau đó âm thầm triệu hồi Bình Quốc Công hoặc Ôn Gia đô đốc. Nếu Tấn Vương ở tiền tuyến không chống đỡ hiệu quả, đến lúc đó bỏ cũ thay mới cũng là hợp lý! Hơn nữa hai vị đô đốc có thể lựa chọn giám quân!”
Hai đô đốc cũng biết việc quá khẩn cấp, cuối cùng đành phải nhường một bước, đề cử Công Bộ thị lang Phương Đức An làm giám quân. Phương Đức An có tiếng bảo thủ, cũng không hiểu cầm quân đánh giặc, "cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn"*
(*Cầm lông gà mà tưởng mũi tên, chỉ kiểu người thiếu hiểu biết về lĩnh vực nào đó nhưng lại ra oai)
Trong lòng Chu Chính Hi thật ra đã sớm chọn được người giám quân, đó là tâm phúc của hắn, thái giám Lưu Trung, sẽ kịp thời truyền đạt tin tức tiền tuyến trở về. Nhưng sợ hai vị đô đốc lại phản đối, sẽ kéo dài việc xuất binh, cho nên hắn đành phải tán thành.
Chờ hai vị đô đốc và thượng thư Vương Ký đi rồi, Chu Dực Thâm mới bước ra từ sau bình phong.
Chu Chính Hi thở dài: “Cửu thúc, là cháu vô dụng! Phương Đức An kia e rằng sẽ trở thành chướng ngại vật cản trở thúc!”
“Ngươi không cần tự trách, việc trong quân, ta sẽ tự có chừng mực! Đa tạ ngươi tín nhiệm, ta nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh!” Chu Dực Thâm cúi người ôm quyền nói.
Chu Chính Hi vội vàng đỡ khuỷu tay hắn: “Sao thúc lại hành đại lễ với cháu như thế? Cháu không dám nhận đâu ạ! Cháu biết thúc đang kì tân hôn mà phải nắm giữ ấn soái xuất chinh, trong lòng nhất định khó xử! Nhưng cháu cũng chỉ có thể cho thúc thời gian chuẩn bị không nhiều lắm, muộn nhất ba ngày sau là thúc phải xuất phát!”
“Vậy ta xin phép cáo từ…” Chu Dực Thâm đang định cáo lui,