Đêm nay, Nhược Trừng và Chu Dực Thâm đi ngủ sớm. Vì hôm sau hắn phải dậy sớm, mà một ngày một đêm chưa hề chợp mắt, cho nên vừa ngả xuống gối là ngủ say. Nhược Trừng lại không ngủ được, cũng không dám trở mình, cho đến khi nghe thấy tiếng hô hấp đều đều, hơi có tiếng ngáy mới mở to mắt nhìn gương mặt hắn.
Phía dưới chăn, tay Chu Dực Thâm vẫn nắm chặt tay nàng. Lòng bàn tay hắn rắn chắc ấm áp, mà tay nàng lại hơi lành lạnh. Nội tâm nàng bao trùm sợ hãi nhưng đối diện với gương mặt mỏi mệt của hắn, nàng không dám để lộ mảy may.
Trước kia nàng đều được hắn và nương nương che chở bao bọc, hoặc là tránh né ở trong thâm cung nội viện, chưa từng xuất đầu lộ diện đứng mũi chịu sào, sao có thể không sợ hãi!
Nhưng từ ngày gả cho hắn, nàng không chỉ là chính mình, mà là thê tử, là Vương phi của hắn. Khi hắn xuất chinh, nàng cần vì hắn mà chăm lo cho Tấn Vương phủ, giúp hắn không phải lo nghĩ nặng gánh hậu phương, giống như lúc trước Lan phu nhân đã làm. Có thể hiện tại nàng chưa làm được, hoặc là làm không tốt, nhưng nàng vẫn muốn dốc hết sức lực mà cố gắng. Giống như xuất chinh là trách nhiệm của hắn, bảo vệ vương phủ là trách nhiệm của nàng.
Nàng dán sát vào gần hắn, nhẹ nhàng dựa vào bờ vai kia. Lúc ly biệt mới phát hiện không muốn xa rời hắn biết bao, chỉ muốn được ở bên như thế này, nhưng giữa đêm khuya tĩnh lặng cũng chỉ có thể tự nuốt chua xót một mình mà thôi! Hình như hắn phát hiện ra, bàn tay bên kia chạm vào má nàng, ngái ngủ hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Ta đánh thức chàng sao?” Nhược Trừng khẽ hỏi.
Chu Dực Thâm lắc lắc đầu, theo bản năng ôm nàng vào trong lòng, sau đó tiếng thở đều đều lại vang lên.
Nhược Trừng cũng không dám nghĩ ngợi nữa, sợ quấy rầy hắn nghỉ ngơi, tự ép bản thân nhắm mắt lại, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Tờ mờ sáng, Chu Dực Thâm liền tỉnh. Hắn cúi xuống nhìn người trong lòng, chỉ mông lung thấy một bóng dáng, còn có mùi hương ngọt thanh. Đêm qua hắn quá mệt mỏi, mơ màng phát hiện nàng vẫn chưa ngủ, vốn định hỏi nàng vài câu. Nhưng lúc trước tiến cung thương lượng sách lược xuất binh cùng Chu Chính Hi hao phí quá nhiều tinh lực, cho nên buồn ngủ díp mắt. Hơn nữa sắp tới xuất chinh, hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Hắn khẽ hôn nàng, sau đó nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lưng nàng.
Nhược Trừng cũng tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Chàng phải đi rồi sao?”
“Ừ!” Giọng Chu Dực Thâm buổi sớm mang theo âm khàn khàn “Nàng ngủ tiếp một lát nữa đi!”
“Để ta tiễn chàng!” Nhược Trừng ngồi dậy nói.
Chu Dực Thâm xuống giường, mặc vào bộ quần áo chẽn bó tay và đầu gối, bên ngoài là giáp sắt và áo trường bào, trước ngực có mảnh hộ tâm, Nhược Trừng đã khâu cúc áo bằng vàng lên đó. Lý Hoài Ân mang mũ tới tới, Chu Dực Thâm ôm mũ giáp ngang eo, khí vũ hiên ngang, mày kiếm uy nghiêm, cực kì có uy thế!
Phủ binh bên ngoài bẩm báo, chiến mã đã chuẩn bị xong xuôi.
“Ta đi đây!” Hắn nhìn Nhược Trừng, muốn nói lại thôi. Nhược Trừng khẽ nói: “Ta hiểu mà, chàng hãy nhớ bảo trọng!”
Chu Dực Thâm gật đầu, để áp mọi cảm xúc trong lòng xuống, hắn quả quyết xoay người rời đi. Nhược Trừng đi theo tới cổng Vương phủ, nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng buồn bã mất mát. Cho đến lúc bóng hình cao lớn kia biến mất khỏi tầm nhìn, Lý Hoài Ân cất tiếng: “Vương phi, Vương gia đã đi rồi! Sắc trời còn sớm, chi bằng người lại trở về nghỉ ngơi một lát đi?”
Nhược Trừng gật gật đầu. Đêm qua tới khuya nàng mới đi vào giấc ngủ, hôm nay lại dậy sớm, cơ thể không tránh khỏi mệt mỏi.
Hơn nữa ngủ rồi, cảm giác đau xót có thể tạm thời giảm bớt một chút.
……
Điểm binh ở trước Ngọ Môn, Chu Dực Thâm hạ lệnh 3000 quân Kinh Vệ giờ Dần (*) phải có mặt. Mà khi hắn tới Ngọ Môn, lại phát hiện trên quảng trường chỉ có thưa thớt vài chục binh vệ, còn đang châu đầu ghé tai xì xào, thấy hắn tới mới trật tự. Hắn im lặng lên đài điểm binh ngồi xuống, chờ thêm một lát, mới lục tục có vài tốp năm tốp ba binh vệ tới.
(*: từ 3-5h sáng)
Chu Chính Hi cho ba ngày chuẩn bị, trước tiên hắn phải điểm binh, bởi vì biết rõ mấy năm nay Kinh Vệ sống trong nhung lụa, năng lực tác chiến không thể so với năm đó. Hơn nữa rất nhiều con cháu thế gia quý tộc nhét vào Kinh Vệ thật giả lẫn lộn, hưởng thụ bổng lộc nhưng ngày thường thao luyện lại không thấy bóng dáng. Mang một đội ngũ như vậy xuất chinh, không ăn bại trận mới là kỳ lạ!
Trời sáng hẳn, 3000 nhân tài cuối cùng cũng tới đủ. Giám quân Phương Đức An cũng khoan thai tới muộn.
“Vương gia, hạ quan tới muộn…” Phương Đức An tiến lên hành lễ nói.
“Lúc hành quân, không có Vương gia, chỉ có tướng quân!” Chu Dực Thâm liếc hắn một cái.
“Dạ vâng, tướng quân!” Phương Đức An vội vàng sửa lại.
Lúc này Chu Dực Thâm mới đứng dậy, khoanh tay đi đến trước đài, nhìn trên quảng trường đầy binh vệ, cất cao giọng: “Hôm qua ta hạ quân lệnh, giờ Dần tập hợp. Các ngươi thân là quân nhân, không biết trái với quân lệnh sẽ bị xử trí như thế nào sao?”
Giọng hắn như tiếng chuông lớn, vang vọng trên quảng trường.
Những binh vệ tới muộn, bao gồm cả Phương Đức An đều bất giác rùng mình. Trái với quân lệnh phải xử trảm, chẳng lẽ Chu Dực Thâm định chém nhiều người như vậy? Để tạo quân uy, cũng không phải không có tiền lệ như vậy!
Có điều người ở đây, đa số trong nhà đều có căn cơ, không tin một Vương gia như Chu Dực Thâm lại dám đắc tội nhiều thế gia đại tộc như vậy, cho nên vẫn khá yên tâm.
Chu Dực Thâm trầm mặc một lát, nhìn bọn họ tiếp tục nói: “Hôm nay ta không chém các ngươi, nếu chém các ngươi, chỉ khiến người thân các ngươi đau lòng, gây nên thù hận! Mười vạn đại quân Thát Đát đã sắp tới Khai Bình Vệ rồi! Nếu phòng tuyến Khai Bình Vệ bị vỡ, bọn chúng sẽ vượt qua trường thành, có thể tiến thẳng tới kinh sư. Đến lúc đó bọn chúng đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, không chỉ là các ngươi, mà ngay cả người thân, bạn bè các ngươi, kinh thành phồn hoa do bao nhiêu thế hệ xây dựng vun đắp này cũng sẽ bị hủy trong chốc lát. Chẳng lẽ các ngươi nguyện ý chắp tay dâng cho giặc?”
Toàn bộ quảng trường lặng ngắt như tờ, giọng nói trầm hùng âm vang kia dường như có sức cuốn hút, nhiệt huyết trong cơ thể mỗi