Thẩm Oánh cũng tự hỏi câu này một lần.
Cũng đúng, Thiệu Ứng Hi nhỏ hơn Từ Dân Thành, nhưng điều kiện lại tốt hơn anh, tương lai cũng sáng lạn. Cô như bị ma quỷ ám ảnh, không biết tại sao lúc nào cũng nghĩ đến Từ Dân Thành.
Theo lý thuyết, ở bên cạnh mình có một người ưu tú thì hẳn là sẽ không nhớ đến anh nữa phải không?
Cảm giác này vẫn rất bí ẩn.
Thẩm Oánh suy nghĩ một chút rồi nói với Thiệu Ứng Hi: “Tớ không thích người đẹp trai.”
Thiếu chút nữa Thiệu Ứng Hi đã phun hết ra ngoài.
Một lý do chính đáng đến mức anh không thể nào phản bác được.
Anh cũng không thể phủ nhận mình đẹp trai đúng không?
Thế là Thiệu Ứng Hi đổi chủ đề, “Cậu học cấp Ba ở đâu?”
Thẩm Oánh nói: “Trường Trung học Số 5.”
Thiệu Ứng Hi cười: “Này, tớ đã từng nói về Trường Trung học Số 5.”
Thẩm Oánh hỏi anh: “Cậu nói ở đâu?”
Thiệu Ứng Hi chỉ vào chỗ ngồi rồi nói:”Không có nói chỗ này.”
Thẩm Oánh: “…Nhàm chán, tớ ngủ đây.”
Nói thêm nữa cũng không có gì vui, mặc kệ có nói thế nào thì Thiệu Ứng Hi vẫn sẽ đưa câu chuyện trở về chủ đề lúc đầu.
**
Lúc sắp đến nơi, Thẩm Oánh bị Thiệu Ứng Hi đánh thức.
Cô dụi mắt rồi nhìn thoáng qua cửa sổ.
Đã đến nơi.
Nơi này phát triển hơn huyện S rất nhiều, đường xá rộng rãi, ven đường có rất nhiều cửa hàng, trông không khác gì thành phố.
Thẩm Oánh cảm thán: “Ở đây còn khá tốt.”
Thiệu Ứng Hi cho biết: “Năm nay, có tổng cộng hai mươi học sinh thi đậu Đại học T và Đại học P. Nơi này đã chiếm hết mười ba chỗ, không dùng tiền mới là lạ.”
Thẩm Oánh bĩu môi, cũng đúng ha… Ở chỗ này, mức nâng đỡ xác thật là lớn hơn một chút.
Trước khi đến đây họ đã đặt khách sạn trước nên quá trình nhận phòng diễn ra rất suôn sẻ.
Trong số những người đến đây chỉ có Thẩm Oánh là con gái, những người khác đều ở phòng giường đôi, chỉ có cô được ngủ ở phòng có giường lớn.
Thiệu Ứng Hi xách hành lý lên phòng cho Thẩm Oánh, lúc nhìn thấy giường lớn thì liền nói: “Cậu thật hạnh phúc.”
Thẩm Oánh vô thức hỏi: “Hả?”
Thiệu Ứng Hi nói: “Tớ rất muốn ngủ chung phòng với cậu.”
Thẩm Oánh: “…”
Một hồi lâu không nghe Thẩm Oánh lên tiếng, Thiệu Ứng Hi cho rằng cô đang tức giận.
“Tớ đùa thôi, haha. Cậu nghỉ ngơi đi, buổi chiều chúng ta sẽ ra ngoài giao lưu với bọn họ.”
Thẩm Oánh gật đầu: “Ừ, chiều chúng ta đi.”
Đây là chuyên đề thứ hai Thẩm Oánh thực hiện, nhờ có kinh nghiệm của lần đầu tiên nên hiển nhiên lần này cô cũng không quá lo lắng.
Trước kia ở huyện S, cô chỉ vì cái trước mắt, thậm chí còn hỏi những vấn đề bén nhọn mà không tạo mối quan hệ tốt với bọn họ trước.
Cũng khó trách tại sao lúc đó Từ Dân Thành lại nói với cô như vậy.
Bây giờ Thẩm Oánh nhớ lại, cũng cảm thấy lúc ấy cô đã gắng gượng quá nhiều.
Thẩm Oánh lấy máy tính trong vali ra, cắm cáp mạng vào rồi lên các diễn đàn xã hội lớn tìm kiếm một số thông tin về ngôi trường này.
Tất nhiên tỷ lệ lên lớp là không có gì để nói, điều này không thể làm giả được; Nhưng được nhận vào Đại học không có nghĩa là sẽ sống một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền.
Thẩm Oánh xem được một bài đăng trên diễn đàn với tiêu đề [Học sinh trung học xx lên đại học bị phát hiện mắc bệnh tâm thần]
Nội dung đại khái là vì học quá nhiều dẫn đến tinh thần thất thường nên cơ bản không có cách nào để học đại học.
Cuối cùng, gia đình chỉ có thể cho cậu ấy nghỉ học.
Phần lớn những người bình luận bên dưới đều mỉa mai, cũng có một số ít tỏ ra đồng tình.
Thẩm Oánh nhìn bài viết này thì đột nhiên nhớ đến lời Từ Dân Thành đã nói.
Sai là ở thế giới này.
Cô thực sự cho rằng câu nói này của anh rất có đạo lý.
**
Từ Dân Thành cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc vừa mở mắt ra trong phòng tối đen như mực.
Anh đưa tay lên sờ trán mình một chút – đã hạ sốt rồi.
Dường như lần nào cũng vậy, anh đã sẵn sàng chết đi thì ông trời lại để cho anh sống.
Loại quy luật thay đổi thất thường này thật sự không bằng chết một luôn một lần, cũng xem như xong hết mọi chuyện.
Từ Dân Thành ngồi dậy, trên tay vẫn cầm ảnh chụp của Thẩm Oánh.
Anh nhìn xuống, trong ảnh cô vẫn cười rực rỡ như vậy.
Anh rất nhớ cô.
Từ Dân Thành là một người đàn ông phương Bắc điển hình, ngày thường tuyệt đối sẽ không làm ra vẻ như vậy.
Trước đây anh đã từng nói: Tôi không biết cảm giác ở một mình là như thế nào.
Nhưng bây giờ anh đã biết.
Nghĩ đến một người, anh chỉ muốn một ngày hai mươi bốn giờ đều mở mắt nhìn cô.
Xem như anh sắp chết, cũng đều dựa vào cách nhớ về cô để tiếp tục sống sót.
Từ Dân Thành xuống giường, tuỳ tiện làm một món gì đó để ăn.
Nếu đã sống sót thì phải có thái độ và cách sống tốt.
**
Bởi vì hôm nay không quay nên chỉ có Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi ra trận.
Hai người mặc đồ mang chút phong cách thể thao, hoàn toàn trông giống học sinh cấp Ba.
Tuy nhiên, bảo vệ đã ngăn hai người lại.
“Hai người làm gì vậy! Đừng có quanh quẩn ở đây!” Bảo vệ chỉ vào Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi rồi hét to.
Thiệu Ứng Hi bóp tay Thẩm Oánh một cái ra hiệu cho cô đừng hoảng sợ.
“Tôi đến thăm em trai, đưa cho nó chút đồ ăn!” Thiệu Ứng Hi nói: “Trước kia chỉ cần ghi tên là có thể vào, bây giờ đã đổi chính sách rồi sao?”
Vì để làm quen với bảo vệ, Thiệu Ứng Hi nói bằng giọng địa phương.
Bảo vệ đánh giá anh một chút rồi nói: “À! Vậy đến ghi tên đi, hai người đều vào luôn hay sao?”
Thiệu Ứng Hi gật đầu: “Vâng, vâng.”
Bảo vệ nói: “À, thế thì nhanh đi ra nhé, để không ảnh hưởng đến việc dạy học của trường.”
Thiệu Ứng Hi nói: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Thiệu Ứng Hi kéo Thẩm Oánh đi ghi tên rồi sau đó đi vào sân trường.
Thẩm Oánh khen Thiệu Ứng Hi: “Cậu thật thông minh!”
Thiệu Ứng Hi sờ mũi, “Giờ cậu mới phát hiện à? Tớ đây vẫn luôn thông minh như vậy.”
…
Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi vẫn cùng nhau đào sâu vào để phỏng vấn.
Qua một tuần bọn họ đã ăn ý không ít.
Những người cùng tổ thấy Thiệu Ứng Hi có ý với Thẩm Oánh nên luôn cố ý gán ghép hai người họ với nhau.
Chuyên đề lần này kết thúc thuận lợi.
Một tuần sau, Thẩm Oánh và Thiệu