Giọng đọc diễn văn của Thẩm Oánh trở nên hùng hồn hơn giọng thường ngày của cô, không mang theo sự non nớt của cô gái nhỏ, mà nghe rất chững chạc.
Từ Dân Thành nhìn cô từ xa, không gặp nhau mấy tháng, dường như cô đã trưởng thành hơn rồi.
Không chỉ trưởng thành hơn, mà người bên cạnh cũng thay đổi.
Thẩm Oánh đọc xong bài diễn văn thì đi xuống. Cô cùng Thiệu Ứng Hi và một vài tình nguyện viên trẻ khác đi đến trước những bệnh nhân AIDS ôm từng người một.
Từ Dân Thành và đồng bạn đừng ở chỗ gần nhất nên một vài người trong số họ đã nhanh chóng nhận ra Thẩm Oánh.
Có người đẩy Từ Dân Thành một cái, “Dân Thành, cậu nhìn thử xem, kia có phải là phóng viên từng đến huyện chúng ta phỏng vấn không? Tôi nhớ cậu có quan hệ rất tốt với cô ấy.”
Từ Dân Thành nói: “Ừ.”
——
Thẩm Oánh không ngờ sẽ nhìn thấy Từ Dân Thành ở đây.
Không, chính xác mà nói là cô chưa bao giờ cho rằng mình vẫn có thể gặp được Từ Dân Thành.
Lúc trước cô rời đi, ngay cả cơ hội để nói lời tạm biệt anh cũng không cho cô.
Thẩm Oánh luôn cảm thấy Từ Dân Thành hẳn là không muốn gặp lại cô.
Giống như anh từng nói, chỉ là người qua đường, nháy mắt là quên ngay.
Thẩm Oánh đến trước mặt Từ Dân Thành cười mỉm với anh, giống như là cười với người xa lạ.
Nụ cười rất máy móc, Từ Dân Thành đã từng nhìn thấy cô cười, nó không giả tạo như thế.
Thẩm Oánh nhẹ nhàng ôm Từ Dân Thành, cái ôm này kéo dài chưa đầy năm giây.
Lúc Thẩm Oánh chuẩn bị rút tay ra thì đột nhiên Từ Dân Thành dùng sức ôm lấy eo cô.
Thẩm Oánh không chống đỡ được, chỉ có thể dính chặt người vào người anh.
Hơi thở của anh rất nặng, lúc này Thẩm Oánh đều không nghe thấy gì, chỉ có nghe được tiếng thở của anh.
Thẩm Oánh nói: “Tôi không thở được.”
Từ Dân Thành buông cô ra, dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cô.
Thẩm Oánh bị anh nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên.
Cô không biết tại sao Từ Dân Thành lại đến đây, lúc trước anh đã từng nói sẽ không rời khỏi huyện S nửa bước.
Cô đã chuẩn bị tinh thần để cả đời này không gặp anh nữa, nhưng bây giờ anh lại xuất hiện.
Từ Dân Thành hỏi cô: “Em có thể một mình gặp anh được không?”
Thẩm Oánh nói: “Tôi không có thời gian.”
Từ Dân Thành nói: “Vậy thì đợi em có thời gian.”
Thẩm Oánh im lặng.
Từ Dân Thành lại nói: “Anh sẽ không làm phiền em, chỉ là gặp mặt mà thôi.”
Thẩm Oánh nói: “…Tối đi, tôi sẽ gọi cho anh.”
Từ Dân Thành nói: “Được, số di động của anh là—”
Thẩm Oánh ngắt lời anh: “Tôi nhớ rồi.”
Đúng, cô vẫn luôn nhớ. Ngay cả khi cô xóa nó khỏi danh bạ của mình nhưng trong đầu vẫn không quên được.
Từ Dân Thành nhìn cô rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Anh vừa muốn nói tiếp thì Thiệu Ứng Hi đã đến đây.
Thiệu Ứng Hi thấy Thẩm Oánh vẫn luôn ở chỗ này, cho rằng cô đang gặp rắc rối nên tranh thủ đến cứu cô.
Thiệu Ứng Hi đi tới, nhìn thoáng qua Từ Dân Thành rồi sau đó nhìn về phía Thẩm Oánh.
Thiệu Ứng Hi hỏi Thẩm Oánh: “Không sao chứ? Sao cậu vẫn chưa đi?”
Thẩm Oánh nói: “Không sao, gặp được người quen nên hàn huyên mấy câu.”
Thiệu Ứng Hi lại nhìn Từ Dân Thành: “Đây là ai?”
Thẩm Oánh giới thiệu với anh: “Chính là người quay quảng cáo, tớ từng phỏng vấn anh ấy ở huyện S.”
Thiệu Ứng Hi hiểu ra, gật đầu nói: “Thảo nào nhìn rất quen… Nói thật, anh thật sự rất đẹp trai.”
Thiệu Ứng Hi thuộc loại người vô tư, lại còn trẻ nên nghĩ gì thì nói đó.
Từ Dân Thành nhận ra Thiệu Ứng Hi.
Là chàng trai chụp ảnh với Thẩm Oánh.
Bây giờ nhìn thấy người thật, anh phải công nhận Thiệu Ứng Hi ưu tú hơn anh rất nhiều.
Cậu ấy đứng bên cạnh Thẩm Oánh nhìn rất xứng đôi.
Từ Dân Thành cười với Thiệu Ứng Hi rồi nói: “Cảm ơn.”
Thiệu Ứng Hi nói: “Haha, không có gì. Tôi và Tiểu Thẩm đi trước đây, hôm nào có cơ hội chúng ta nói chuyện tiếp.”
Từ Dân Thành và Thẩm Oánh nhìn nhau một cái, sau đó Thẩm Oánh đã bị Thiệu Ứng Hi kéo đi.
**
Kỳ thật làm hoạt động công ích là công việc rất mệt mỏi.
Người bình thường không giống với người nổi tiếng. Người nổi tiếng làm công ích cơ bản là để tẩy trắng bản thân, không có nhiều người chân chính yêu thích công việc này.
Mà đội nhóm ở phía sau bọn họ, mọi việc đều có người sắp xếp sẵn cho họ.
Nhưng người giống với Thẩm Oánh, trên cơ bản đều tự thân vận động.
Ngày hôm sau, cô đã ở tình trạng mệt mỏi kiệt sức.
Vì đi bộ quá nhiều, cổ chân và bắp chân của cô cực kỳ đau.
Sau khi kết thúc, cô gọi cho Từ Dân Thành.
Bíp một tiếng, Từ Dân Thành đã nghe máy.
Thẩm Oánh nói: “Tôi xong rồi, anh ở đâu tôi đi tìm.”
Từ Dân Thành nói: “Con đường bên cạnh đài truyền hình, anh sẽ đợi em ở cửa siêu thị.”
Thẩm Oánh nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
Sau đó cô cúp máy đi tìm anh.
Rất nhanh Thẩm Oánh đã đến, lúc cô đến, Từ Dân Thanh đang đứng ở cửa siêu thị hút thuốc.
Dáng vẻ của anh chẳng hợp với thành phố này chút nào.
Thẩm Oánh đi đến hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa? Tôi mời anh ăn.”
Từ Dân Thành lắc đầu: “Chưa ăn.”
Thẩm Oánh nói: “Ừ, vậy tôi dẫn anh đi ăn.”
Từ Dân Thành gật đầu, “À, được.”
…
Thẩm Oánh đưa Từ Dân Thành đến một nhà hàng Trung Quốc gần đó, gọi một vài món ăn rồi nhanh chóng để người phục vụ đi.
Thẩm Oánh hỏi Từ Dân Thành: “Sao anh lại lên thành phố?”
Từ Dân Thành cúi đầu không nói gì.
Thẩm Oánh cảm thấy anh hơi khác thường.
Trước kia lúc ở chung với nhau, đều là anh hỏi cô những vấn đề.
Bây giờ dường như vai trò lại bị đảo ngược.
Từ Dân Thành không giống như trước, trông anh hiền hoà hơn rất nhiều.
Không biết đó có phải là ảo giác của không.
“Em đã tìm được bạn trai chưa?” Một lúc sau, Từ Dân Thành ngẩng đầu lên hỏi cô.
Thẩm Oánh đanh mặt: “… Hả?”
Từ Dân Thành nói: “Người hôm nay đi tìm em, nhìn rất xứng với em, em có thể thử xem.”
Thẩm Oánh lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.”
Từ Dân Thành hỏi cô: “Em vẫn còn hận anh sao?”
Thẩm Oánh nói: “Không có, anh nghĩ nhiều rồi.”
Hận à…
Sao có thể được.
Có đôi khi cô cảm thấy mình không có tiền đồ, lại vừa hèn hạ.
Cho dù biết anh dan díu với Lâm Thần, cô vẫn thích anh.
Cô còn không nỡ mắng anh, thì làm sao có thể hận anh.
Từ Dân Thành nói: “Nhìn em giống như gầy đi.”
Thẩm Oánh vô thức chạm vào mặt mình, cười hơi mất tự nhiên.
“Thật sao? Có lẽ vậy, do bận rộn quá.”
Từ Dân Thành nói: “Ăn nhiều một chút đi, ốm quá nhìn không đẹp.”
Thẩm Oánh nói: “Ừ, biết rồi.”
Sau đó lại là im lặng …
Thực sự dường như không còn gì để nói.
Trước kia ở huyện S, bọn họ có thể nói nhiều như vậy sở dĩ là vì liên quan đến công việc của cô.
Kỳ thật Thẩm Oánh không thích nói chuyện nhiều lắm.
Lúc làm việc, cũng là miễn cưỡng.
**
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Thẩm Oánh bới cơm rồi ăn từng miếng nhỏ.
Từ Dân Thành không động đũa mà cứ nhìn thẳng vào Thẩm Oánh.
Thẩm Oánh bị anh nhìn đến xấu hổ.
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Dân Thành, hỏi: “Sao anh không ăn?”
Từ Dân Thành cầm đũa lên, dời mắt khỏi mặt cô.
“Bây giờ ăn.”
“Đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, anh ăn nhiều một chút.” Thẩm Oánh cười nói.
…
Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí ngột ngạt này.
Từ Dân Thành không lên tiếng, mà Thẩm Oánh không biết phải nói gì với anh.
Cô biết anh nhạy cảm nên cực kỳ sợ mình nói sai sẽ khiến anh không vui.
Người trả tiền là Thẩm Oánh, Từ Dân Thành đến thành phố, cô cũng không thể để Từ Dân Thành bỏ tiền được.
Ra khỏi nhà hàng, hai người cùng nhau đi trên đường.
Thẩm Oánh cúi đầu nhìn giày của cô.
Nói cái gì đây? Cô thực sự không biết.
Hai người vô tình đi đến cổng đài truyền hình, Từ Dân Thành liếc mắt nhìn tòa nhà một chút.
Từ Dân Thành hỏi Thẩm Oánh: “Gần đây công việc thuận lợi không?”
Thẩm Oánh nói: “Ừ… vẫn tốt như cũ.”
Từ Dân Thành lại hỏi: “Tại sao em không giữ lại số tiền kia?”
Thẩm Oánh không phản ứng kịp anh hỏi cái gì, cô nhìn anh với ánh mắt khó hiểu: “… Hả?”
Từ Dân Thành nói: “Là tiền em quyên góp cho trạm phòng dịch, em không giữ lại cho riêng mình sao?”
Thẩm Oánh nói: “Số tiền đó là tiền bản quyền nhận được từ quảng cáo anh đã quay. Thật ra nó phải đưa cho anh nhưng tôi nghĩ anh sẽ không cần nó, nên tôi đã chọn một cách làm phù hợp để trả lại cho anh.”
Từ Dân Thành dừng lại, đứng trước mặt cô. Anh nâng cằm cô lên rồi nhìn cô chằm chằm.
“Em cho rằng anh quan tâm cái này sao?”
Thẩm Oánh cụp mắt: “Chẳng lẽ không phải sao? Tôi còn cho rằng anh rất quan tâm đến bọn họ.”
Thẩm Oánh vẫn chưa bao giờ quên, một ngày có 24 giờ nhưng anh đã dành gần 18 giờ để ở trạm phòng dịch.
Cô cũng biết anh đã làm hộ sĩ rất lâu rồi.
Nếu như không quan tâm thì làm gì sẽ có người dành nhiều thời gian ở đó lâu như vậy.
Từ Dân Thành nói: “Em rất ngốc.”
Thẩm Oánh: “…”
Từ Dân Thành sờ mặt cô nói: “Sau này đừng làm như vậy.”
Không đáng.
Những cô gái bình thường, điều đầu tiên họ nghĩ đến sau khi kiếm được tiền là mua quần áo cho mình hoặc là mua đồ cho bố mẹ.
Chỉ có cô như một tên ngốc mang hết tiền đi quyên góp.
Anh cũng không biết nên nói cô thiện lương hay là ngốc nghếch.
Thẩm Oánh nói: “Tôi không nghe theo anh, tôi chỉ